Không Làm Hoàng Hậu Ta Làm Đại Tổng Quản

Chương 6



Chương 6:

Ta không biết những đại nội tổng quản khác phải làm việc gì.

Nhưng nhiệm vụ Tề Triêu giao cho ta, chính là thời thời khắc khắc canh giữ ở bên cạnh hắn.

Vào triều ở bên cạnh, gặp mặt đám đại thần ở bên cạnh, đi ngủ cũng phải ở bên cạnh hắn!

Quả thực so với trước kia làm ám vệ còn vất vả hơn.

Dù sao năm đó lúc ta làm ám vệ, ỷ vào việc mình phải núp vào chỗ tối, chủ nhân cũng nhìn không thấy, vì vậy thường xuyên chuồn đi ra ngoài chơi.

Lúc này làm đại nội tổng quản, ngày ngày phải xuất hiện dưới mí mắt của Tề Triêu, muốn chạy cũng khó.

“Thần cho rằng, tân đế đăng cơ, phải mau chóng lấp đầy hậu cung.”

“Thần tán thành.”

Ta đang gục đầu ngủ gật thì cảm thấy không khí trong điện Dương Tâm trở nên lạnh hơn một chút.

Ta rùng mình, ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen láy không rõ ràng của Tề Triêu.

“Tiểu Ảnh, ngươi có ý kiến gì?” Tề Triêu hỏi.

Ta nhìn lướt qua một loạt lão thần đang quỳ phía dưới.

Mọi người đều nhìn ta với ánh mắt đầy hy vọng.

Chỉ có một vị đại thần đứng nơi góc khuất kinh hô một tiếng: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi không phải……”

Nhưng rất nhanh cũng khó khăn nuốt xuống.

Không ai chú ý tới.

Ta há miệng: “Trước kia phủ thái tử cũng chỉ có một mình Thái Tử Phi, không có thê thiếp nào khác, mặc dù không ổn, nhưng cũng hợp quy củ. Chỉ là bây giờ Thái tử thành tân đế, tự nhiên là muốn nạp thêm người vào hậu cung, vì Hoàng gia khai chi tán diệp.”

Ta lời nói này một cách bình tĩnh.

Đạo lý cũng đúng như vậy.

Nhưng chẳng biết tại sao, trái tim ta có chút khó chịu.

Trước kia cả phủ thái tử to như vậy, cũng chỉ có một mình ta.

Ta biết nam tử tam thê tứ thiếp là bình thường, huống chi hắn lại là Thái tử.

Nhưng hắn chỉ có một mình ta thời gian lâu như vậy, cũng sẽ khiến cho ta sinh ra một chút tâm tư.

Nhưng ta lại là một ám vệ, không thể có tâm tư như vậy.

Bởi vậy, ta liền cố chôn nó thật sâu dưới đáy lòng.

Thẳng đến khi Tề Triêu ngồi lên vị trí kia, ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Hậu cung ba nghìn mỹ nữ là đích đến của hoàng đế.

Ta cùng Tề Triêu qua lại với nhau bao nhiêu năm, cũng có những lần cãi vã nhỏ, đều chỉ là hời hợt.

Nhưng nếu là hắn thật sự muốn tuyển tú, ta nghĩ, ta liền xin một ân điển xuất cung.

Suy cho cùng, ta không muốn trở thành một người có cũng được mà không có cũng không sao, buồn bực sầu não mà ch.ết trong cung cấm.

Nếu như hắn không cho phép, hình như có một loại thuốc giả c.hế.t trong túi bách bảo mà nhiếp chính vương đưa cho ta.

Ánh mắt của ta lại rơi trên người Tề Triêu.

Không nghĩ rằng giờ phút này sắc mặt hắn lại trở nên âm trầm, cau có không vui.

Các cận thần phía dưới cũng chú ý đến tâm trạng của hắn, đều run rẩy, thở mạnh cũng không dám.

Thế nhưng Tề Triêu lại trầm mặc hồi lâu, chỉ phun ra một câu: “Đều lui ra đi.”

Đợi đến khi cửa điện khép lại, Tề Triêu mới đứng dậy, chậm rãi ung dung tới gần ta.

“Ngươi thật sự nghĩ như thế?”

Ta sững sờ, mới ý thức được hắn đang nói tới việc tuyển tú.

“Không liên quan đến chuyện có muốn hay không, mà là từ trước đến nay, đều là như thế.”

Ta cụp mắt xuống, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt Tề Triêu lưu lại trên mặt mình rất lâu.

Cuối cùng, hắn nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, nói: “Tốt.”

12

Đêm khuya, ta ở trên giường lật qua lật lại, trong đầu đều nghĩ tới chữ “Tốt” mà Tề Triêu nói.

Cho nên ý tứ của hắn, là muốn tuyển tú?

Ta còn chưa kịp thương tâm, thì một chuyện khác đã xảy ra khiến ta vô cùng tức giận.

Lần trước vị đại thần nhận ra ta ở Dưỡng Tâm điện, mặc dù không xác nhận tại chỗ, sau khi trở về lại đem chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm tản ra.

Lan truyền coi như xong, đến cùng còn có người thêm mắm dặm muối vào!

Ta đường đường là Thái Tử Phi bị biếm thành đại nội tổng quản, thế nào liền biến thành ”Thái tử phi vì không cho Hoàng đế tuyển tú, đóng vai thành thái giám nghe lén gián ngôn của đại thần.”

Lúc tỳ nữ nói cho ta tin tức này, còn mang theo những bình luận của các vị đại thần khác.

Đại thần A: “Nàng ta chính là như vậy, lúc trước khi Hoàng Thượng vẫn là Thái tử, nàng ta giữ không cho nữ nhi của ta vào phủ làm Trắc Phi.”

Đại thần B: “Đúng vậy, nghe nói nữ nhi Lâm gia cho Thái tử hạ loại thuốc kia, vào thời khắc mấu chốt, nàng ta còn xuất hiện ngăn cản bọn họ, quả thực là phòng ngự chặt chẽ.”

Ta nhìn từng mảnh giấy trên bàn, từng chữ như đang nhảy múa, cho dù là cách trang giấy, ta cũng có thể cảm nhận được sự phấn khích khi ăn dưa của đám đại thần.

Thật là tuyệt vọng.

Ta vịn trán, hỏi tỳ nữ: ”Tin này đã được truyền qua bao nhiêu tay rồi?”

Tỳ nữ thận trọng nói: ”Lúc nô tỳ cầm vào tay, đã có ba mươi hai bình luận, cho nên…”

Ta nhắm hai mắt lại.

Thật quá tuyệt vọng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.