Tôi bị Lục Thanh Hàm ép đưa về. Trong không gian lạnh lẽo của xe, đầu óc tôi mơ màng vì rượu, nhưng cũng dần tỉnh táo hơn một chút. Đột nhiên, tôi nhận ra mình đang nằm úp trên đùi anh. Hoảng hốt, tôi ngồi dậy, nép sát vào cửa xe, cố gắng giấu đi sự lúng túng.
Lục Thanh Hàm vỗ vỗ chiếc quần vest bị tôi làm nhăn, giọng anh trầm thấp, nhưng lạnh lùng: “Tại sao lại đi bar?”
Nếu đầu óc tôi hoàn toàn tỉnh táo, chắc chắn tôi đã quỳ xuống xin lỗi ngay lúc này. Nhưng vì đã uống rượu, trong đầu tôi chỉ còn văng vẳng lời của mấy bình luận: Muốn chú nhỏ không giận — thì phải quyến rũ anh ấy.
Thế là tôi từ từ dịch người lại gần, vừa làm vừa quan sát phản ứng của anh. Anh không hề ngăn cản, ánh mắt sâu thẳm khó đoán dõi theo tôi. Cuối cùng, tôi thỏa nguyện ngồi lên đùi anh, tay quàng lỏng qua cổ anh, đôi môi thoáng lướt qua tai anh.
Giọng nói của tôi hơi nhừa nhựa, pha lẫn chút làm nũng: “Chú nhỏ, em uống nhiều rượu lắm…”
Lục Thanh Hàm đặt tay lên chân tôi. Nhiệt độ cơ thể anh nóng hổi, giọng anh lạnh lùng: “Vậy à, cô cháu nhỏ, em có biết hậu quả nếu tôi không đến đón em không?”
Anh dừng lại một chút rồi tiếp tục, giọng trầm thấp đầy đe dọa: “Có biết bao nhiêu gã đàn ông với ý đồ xấu xa, trong đầu đầy những ham muốn đê tiện. Tất cả đều đang nhìn em, chỉ chờ đợi để chuốc say em…”
Anh ngừng lại, ánh mắt tối sầm lại. “Nếu không phải chủ quán bar là Lê Bách báo cho tôi, thì tôi còn chẳng biết em đang ở cái nơi như thế này mà quậy phá. Nghĩ kỹ xem, bị tôi phát hiện thì em sẽ bị trừng phạt thế nào?”
Các bình luận trên mạng lại vang lên, khiến tôi không thể không cười thầm:
【Haha, nam chính đừng giả vờ nữa, anh đã vô tình nói hết suy nghĩ trong lòng ra rồi.】
【Thừa nhận đi, anh yêu cô ấy đến phát điên.】
【Nhưng mà nữ phụ cũng giỏi thật đấy, ai mà chịu nổi cách cô ấy làm. Nhìn xem, mọi người đã dạy cô ấy cái quái gì thế này.】
【Cứu tôi với! Có ai giúp đẩy đầu họ vào nhau không, tôi muốn xem họ hôn nhau.】
Anh nói rất nhiều, nhưng tôi chẳng nghe lọt tai được câu nào. Cảm thấy phiền, tôi nghiêng người, ghé sát vào tai anh, đôi môi khẽ lướt qua.
“Miệng em nóng lắm, anh muốn thử không, Lục Thanh Hàm?”
Anh im bặt, yết hầu chuyển động lên xuống.
“Hôn đi mà, chỉ hôn một chút thôi, được không?” Tôi nghiêng đầu, ánh mắt đầy thách thức.
Ngay giây tiếp theo, bàn tay đang đặt trên đùi tôi di chuyển ra eo, tay còn lại đặt lên đầu tôi và mạnh mẽ ấn xuống. Môi tôi tê dại, không biết thời gian trôi qua bao lâu.
Cuối cùng, tôi bị Lục Thanh Hàm bế về nhà trong tư thế anh gác tay dưới đầu gối tôi, ánh mắt u ám như một lời cảnh báo.