Ký Ức Vỡ

Truyện full



 

 

Tôi mất trí nhớ, nhớ rõ mọi người… chỉ quên anh.

Nhìn người chồng vừa đẹp trai, vừa nóng nảy, lại hoàn toàn vô cảm với tôi, lòng bỗng trào lên một thôi thúc duy nhất: “ly hôn.”

Tôi buông tay, thở dài:

“Nếu rảnh, thì ly hôn đi.”

1.

Hôm Tạ Chí đến đón tôi xuất viện, tôi suýt hô to “ăn cướp!”.
Đến lúc anh chìa ra cái giấy kết hôn, tôi mới tạm tin là không phải bắt cóc.

Tôi nhìn cái ảnh cưới trên giấy — hai đứa trông như vừa bị ép duyên, liền hỏi:

“Thật anh là chồng tôi đấy à? Nhìn chả giống người tôi từng yêu tí nào.”

Mặt anh ta đang khó ưa, nghe xong đơ hẳn ra.

“Tôi mà lấy người không yêu á? Nhất định có gì sai sai rồi.”

Thế là anh dắt tôi về nhà “chúng tôi”.

Vừa mở cửa — tối như hũ nút.

Anh ta vấp ngay bậc cửa, lẩm bẩm chửi: “Ai thiết kế cái nhà này mà làm bậc cao thế không biết.”

Tôi chẳng nhớ nổi nhà này ở đâu, nên cũng đành câm nín.

Khu cửa vào tối thui, anh mò mẫm mãi không bật được đèn.

Anh hỏi tôi: “Công tắc đâu?”

Tôi hỏi lại tỉnh bơ: “Ơ, nhà anh mà?”

Tạ Chí im luôn.

Lát sau mới thấy anh sờ được công tắc sau cái bình hoa.

Đèn bật lên vàng vàng ấm ấm, soi rõ cả phòng khách.

Tự dưng tôi nhớ ra một chuyện.

Dù anh về muộn, nhà vẫn sáng đèn đợi.
Cũng giống tôi—lúc nào cũng chờ anh mở cửa lòng mình bước vào.

Đang mải nghĩ thì thấy Tạ Chí cầm tờ giấy note, chắc bóc ra từ công tắc.

Tôi liếc nhìn—chữ của tôi, viết:

“Bạn nhỏ Tạ, cuối cùng cũng tìm ra công tắc rồi nha!”

Tôi phì cười: “Hồi trước tôi ngố thế cơ à?”

Tạ Chí nhìn tôi, rồi lười nhác ném tờ giấy đi, buông câu:

“Không chỉ ngố, còn hay ghen.”

Tôi nhướn mày: “Thế anh có bồ à?”

Anh cứng họng rồi nổi cáu:

“Trần Nguyên! Cô giả vờ mất trí đúng không? Tôi không có thời gian đùa đâu!”

Ai cũng nghi tôi giả vờ.

Không tai nạn, không sốc gì—chỉ là ngủ một giấc dậy, quên sạch Tạ Chí.

Tôi nhìn anh chằm chằm, đầu trống rỗng, tim cũng vậy.

Chỉ có điều… đâu đó bên trong tôi vẫn bảo: tôi từng rất yêu người này.

Tôi cười khẩy: “Chột dạ rồi à?”

Anh chẳng nói nữa, đi thẳng ra phòng khách.

Công tắc ngay bên trái, cao vừa tầm anh—giơ tay là tới.

Anh ngồi xuống sofa màu trắng ngà, ngoảnh mặt đi, không thèm nhìn tôi.

Tôi nhìn cái công tắc vài lần.

Anh cao bật đèn dễ ợt, tôi thì phải nhón chân.

“Hóa ra tôi tự làm khổ mình thế đấy.”

Tạ Chí cau mày: “Cô đang cố tình phải không? Tôi nói rồi, không có thời gian đùa!”

Tôi ngồi xuống cái ghế đối diện, liếc quanh căn nhà:

“Không có thời gian thì nghỉ chơi đi.”

Tôi lôi tờ giấy kết hôn ra, giơ lên:

“Rảnh thì đi ly hôn.”

Tạ Chí không buồn ngẩng đầu, gật luôn cái rụp, như sợ tôi đổi ý:

“Được! Chính cô nói nhé!”

Tôi gật đầu.

Ở viện lâu, người hơi mệt, tôi hỏi:

“Phòng tôi ở đâu?”

Anh nhìn tôi nghi hoặc, như đang soi xem tôi có đóng kịch không.

Rồi cũng dắt tôi đến cửa phòng ngủ, đứng dựa khung cửa nhìn tôi chằm chằm.

Tôi lục lọi mấy ngăn tủ, tìm thấy bộ đồ ngủ, bên cạnh có cả bộ của anh.

Đồ đôi hẳn hoi, mà đồ anh còn mới nguyên.

Tôi vẫn gấp lại gọn gàng, để cạnh nhau.

Tôi né cái bộ kia, lấy váy ngủ của mình.

“Em thay đồ nhé. Anh đứng đó ngắm nữa à?”

Tạ Chí nhướng mày, nói vội:

“Mai nhớ đi ly hôn.”

Tôi giơ điện thoại lên, lắc lắc:

“Yên tâm. Em đặt lịch rồi.”

Anh ngạc nhiên:

“Cô đặt bao giờ?”

Tôi nhún vai:

“Ngay lúc nhìn thấy mặt anh.”


2.

Tạ Chí trông như sắp bốc khói đến nơi.

Mím môi, nhíu mày, lườm tôi cháy mặt xong… quay ngoắt bỏ đi không nói câu nào.

Tôi cũng chẳng thèm giữ. Đóng cửa, lăn ra giường như chưa từng có ai bước vào đời mình.

Đèn phòng khách hắt qua khe cửa. Tôi lồm cồm bò dậy tính ra tắt thì thấy ông kia đang ngồi gõ máy tính lạch cạch. Trông y như dân IT hết thời.

Ánh đèn trắng lạnh nhìn vào là thấy rét, người thì ngồi im như tượng, xa cách chẳng khác gì người dưng từ kiếp trước.

Bất thình lình, anh ta quay lại, giọng lạnh như nước đá:

— Chưa ngủ à? Hối hận rồi?

Tôi chẳng thèm đôi co. Vào bếp rót ly nước ấm, tiện tay vớ luôn lon cà phê trong tủ lạnh mang ra cho anh.

Tạ Chí nhận cà phê, nhìn tôi như thể tôi bỏ thuốc độc vào trong. Uống được một ngụm, mặt nhăn như ăn phải gừng sống:

— Trần Nguyên, cô tính giở trò gì đây?

Tôi bình tĩnh uống nước, đáp gọn:

— Giúp anh tỉnh, khỏi nói nhảm nữa.

Tạ Chí trợn mắt:

— Tôi tỉnh lắm rồi đấy!

Tôi cười toe:

— Thế thì tốt, tôi còn tưởng anh mộng du.

Lần này anh ta im luôn, mím môi, không rõ là đang kìm nén hay cạn lời.

Tôi bắt đầu nghi nghi—hình như anh ta đang cố… nhịn?

Sợ tôi đổi ý à?

Tôi không nhớ Tạ Chí trước kia là người thế nào. Có thể từng tử tế, từng ga lăng. Nhưng chắc chắn không phải loại khiến người ta vừa thấy đã muốn… lấy chổi đuổi ra cửa.

Sáng hôm sau, cảm giác chán vẫn chưa bay đi. Tạ Chí lái xe đưa tôi đến Cục Dân chính.

Tôi dậy sớm quá nên tụt huyết áp, ngồi xe mà đầu gật như chim bổ luống.

Tạ Chí thì lại lắm chuyện. Tự dưng lôi cả chuyện xưa ra kể như phim chiếu chậm: từ lúc tôi theo đuổi anh ta, đăng ký kết hôn, sửa nhà… kể mãi không hết.

Tôi nghe mà đầu ong như có tổ ong vò vẽ bên trong. Cuối cùng phải chen ngang:

— Anh kể giỏi thế, sao không kể nốt đoạn anh cặp con giáp thứ mấy đi?

Tạ Chí câm nín.

Im lặng… mà đáng ngờ.

Thế là tôi hiểu đại khái: cái quá khứ anh ta cứ ôm chặt ấy—là tôi từng yêu anh, từng tự hạ mình đuổi theo như chó con chạy theo xe buýt.

Nhưng tôi bây giờ khác rồi. Bỏ kính hồng ra mới thấy rõ—Tạ Chí, đúng là kiểu người… càng nhìn càng muốn bấm nút block.


3.

Lọt được vào Cục Dân Chính như mở được ải cuối. Nhân viên tiếp bọn tôi là một cô gái trẻ.

Cô liếc Tạ Chí hai cái, quay sang tôi cười nhẹ:

“Anh chị đến ly hôn à? Mình phải chờ 30 ngày để suy nghĩ lại nha.”

Cười thì thân thiện, nhưng ánh mắt như đang nhắn: Chị ơi, nghĩ kỹ chưa?

Tôi ngước nhìn Tạ Chí. Cao ráo, sáng sủa, vest chỉnh tề, tóc chải từng sợi – nhìn như bản demo của “chồng người ta”.

Tiếc là… demo thôi chứ không xài được.

Cô nhân viên quay sang anh:

“Phải chờ đúng 30 ngày ạ.”

Tạ Chí cau mày, sốt ruột hơn cả tôi:

“Không có cách nào nhanh hơn à?”

“Dạ không, luật mà anh.”

Tôi gật đầu kiểu “thôi chịu đi”.

Anh thở dài, cầm giấy tờ, lạnh lùng ném lại một câu:

“Tôi bận họp, đi trước.”

Xe anh chạy mất. Tôi lủi thủi ra bắt xe buýt.

May cái là bến gần, đi vài bước tới. Không may là đang giờ cao điểm.

Thấy đám đông chen chúc, tôi khôn ngoan lùi lại một bước – suýt nữa dẫm lên đuôi mèo.

Tôi cúi đầu xin lỗi con mèo, ngẩng lên thì thấy… chủ nhân đang nhìn mình.

Cậu ta tầm hai mấy, trắng bệch như vừa hết sốt, gầy như que tăm, nhưng cười lên thì mắt cong cong:

“Lần đầu tiên tôi thấy có người xin lỗi mèo đấy.”

Tôi ngồi xuống ghế chờ, giữ khoảng cách:

“Tôi cũng lần đầu thấy có người dắt mèo đi dạo.”

Con mèo tên “Mây Đen Giẫm Tuyết” – đen thui, bốn chân trắng tinh, y như đi tất.

Rất ngoan, quấn chủ như keo dính chuột.

Tôi buột miệng:

“Tình cảm ghê.”

Cậu cười khẽ:

“Động vật có linh. Nó biết tôi sắp chết rồi.”

Tôi nghẹn họng:

“Cậu còn trẻ mà…”

Cậu ngước nhìn trời, giọng đều đều:

“Trẻ thì sao? Sống mới quan trọng.”

Tôi định nói vài câu động viên. Nhưng nhìn đôi mắt kia, không nói nổi.

Xe buýt đến rồi đi. Người ta rời bến. Chỉ còn lại tôi với cậu.

Cậu vẫn ngửa mặt nhìn trời, nắng xuyên qua hàng mi.

Tôi khẽ nói:

“Tôi cũng bệnh.”

“Mất trí nhớ. Nhớ tất cả, trừ một người.”

Lâu sau, cậu nhẹ giọng:

“Chắc người đó quan trọng lắm.”

Quan trọng lắm chứ. Quên anh ta rồi, tim tôi như thiếu mất một mảnh.

Trời nắng chang chang mà tôi thấy lạnh, rùng mình co lại.

Tôi cứng đầu phủ nhận:

“Không đâu, tôi ghét anh ta.”

Con mèo cọ vào chân tôi. Tôi không nhịn được, cúi xuống xoa đầu nó.

Cậu nghiêng mặt nhìn tôi, mắt trong veo, lúm đồng tiền nhú ra khi cười.

Cậu chìa tay:

“Tôi tên Trình Dụ. Dụ trong ‘bệnh mãi không khỏi’.”

“Còn đây là May Mắn – mèo của tôi.”


4.

Cuối cùng thì xe cũng tới.

Trước khi tôi lên xe, Trình Dụ chủ động xin thông tin liên lạc, bảo quen chuyên gia thần kinh, có thể giới thiệu giúp.

Tôi gật đầu đại, rồi lên xe ngồi lặng lẽ nhìn ra cửa kính, đầu thì chạy marathon không nghỉ.

Tới phòng vẽ, tôi lơ ngơ thế nào lại đâm sầm vào Tiểu Tô đang ôm khung tranh đi tới.

Tiểu Tô – chàng trai mang năng lượng âm – lúc nào cũng cúi gằm mặt, đeo kính to như đáy chén, chưa bao giờ nói quá năm chữ, trừ khi phát lương thì rón rén thêm một câu: “Cảm ơn chị.”

Tính thì trầm như nước đọng, nhưng tranh thì luôn rực rỡ như có ánh sáng thần thánh chiếu từ thiên đàng.

Tôi vội bò dậy, chạy lại hỏi:

“Cậu có sao không?”

Cậu ấy ôm chặt khung tranh, tránh nhìn tôi, rồi lủi đi nhanh như bị truy nã.

Chu Lệ chạy tới, tóm lấy tay tôi kiểm tra:

“Trầy hết rồi này! Lo thân mình trước đi bà.”

Tôi nhăn mặt:

“Tại tôi đụng vào người ta trước.”

Chu Lệ vừa thổi phù phù vừa bôi thuốc:

“Người ta vẽ tranh, tay là cần câu cơm đó, không giữ gìn à?”

Tôi chỉ biết cười trừ.

Chu Lệ cất thuốc, tự nhiên nhớ ra chuyện gì, quay sang hỏi:

“Hôm qua chồng cậu có làm khó không?”

Tôi nhướn mày:

“Làm khó gì?”

Chu Lệ trợn mắt:

“Trời đất, hôm qua cậu quát lão Tạ giữa đám đông là ‘buôn người’, mất mặt vậy không về kiếm chuyện mới lạ.”

Giọng cô ấy đầy phẫn nộ, có vẻ ghét Tạ Chí từ lâu.

Tôi gật gù:

“Ly hôn rồi. Vừa từ Cục dân chính về. Tôi chủ động.”

Mắt Chu Lệ sáng như đèn pha, lát sau chắp tay trước ngực, lẩm nhẩm:

“Lạy trời, điều ước sinh nhật của con đã thành hiện thực!”

Tôi ngơ ngác:

“Hả?”

Chu Lệ liếc tôi:

“Tôi ước ba điều: gầy như siêu mẫu, giàu như đại gia, và Trần Uyển hết khổ.”


5.

“Tôi thấy điều ước đó linh thật đấy.” Tôi gật gù rồi hỏi luôn:

“Nhưng mà… tôi suy nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi: Tôi lấy nhầm người kiểu gì mà lại kết hôn với Tạ Chí?”

Tôi từng yêu Tạ Chí.
Nhưng chắc chắn không phải cái phiên bản… update lỗi như bây giờ.

Chắc giữa ký ức bị bôi đen đâu đó, đã có chuyện gì xảy ra.
Tôi quay sang nhìn Chu Lệ, mong tìm được manh mối từ người bạn thân nhiều đời kiếp.

Chu Lệ là bạn bàn hồi cấp ba, lên đại học vẫn dính chặt như sam. Trong khoảng trống mù mịt ký ức, cô ấy là đèn pin duy nhất tôi có.

Mọi người nghi tôi giả vờ mất trí, Chu Lệ cũng không tin hoàn toàn. Nhưng thay vì tra khảo, cô ấy chỉ nhìn tôi kỹ vài cái rồi thong thả nhấc tách trà nóng.

“Ngày xưa, Tạ Chí sẽ thổi nguội trà rồi đưa tận tay cậu.” Vừa nói, cô vừa… đổ luôn ly trà vào xô nước bên chân.

“Còn Tạ Chí bây giờ? Đến cái ly cậu bưng, anh ta cũng chẳng thèm liếc.”

Vừa dứt câu, đầu tôi như bật công tắc.

Một loạt ký ức lũ lượt tràn về.
Tạ Chí, trong chiếc áo bông dày cộm, đứng dưới nhà ngẩng đầu lên cười với tôi.

Môi anh ta tái mét vì lạnh, mấp máy liên tục, nhưng tôi không nghe được tiếng nào.

Hình như anh nói:
“Trần Uyển Uyển, chờ anh tốt nghiệp rồi mình cưới nhau nhé!”

Chu Lệ đột ngột nắm lấy vai tôi, lay mạnh như muốn dằn mặt:

“Trần Uyển! Nhìn về phía trước đi! Cái bản Tạ Chí hiện tại không đáng để cậu quay đầu đâu!”

Tôi như vừa bị kéo khỏi dòng xoáy thời gian. Đầu vẫn rối như tơ vò…
Nhưng tôi gật đầu – nghiêm túc và dứt khoát.


6.

Tan làm. Vừa ló đầu ra khỏi cửa công ty, tôi thấy Tạ Chí đang dựng xe ngoài cổng.

Anh ta khoanh tay, tựa vào xe sang như chụp poster phim Hàn, mắt thì nhìn xa xăm như đang tính chuyện… diệt trừ Voldemort.

Gió chiều lướt qua tà áo vest đắt tiền của anh. Lãng mạn đấy. Nhưng trời thì u ám, còn tôi thì chỉ muốn đi ăn bún bò.

Chu Lệ cấu tay tôi, ghé sát tai:

“Quay đầu là bể đấy. Đừng lội nữa.”

Tôi cười nhạt. Cô ấy thở dài một tiếng rồi lặng lẽ theo bạn trai về, bỏ tôi lại… với phiên bản lỗi của Tạ Chí.

Có lẽ anh ta nghe thấy động, quay lại liếc tôi một cái, giọng đều đều:

“Lên xe.”

Tôi lẳng lặng ngồi vào ghế sau, không mở miệng.
Tạ Chí liếc tôi xong cũng chẳng nói thêm gì.

Hai người. Một chiếc xe. Một bầu không khí… im như trong họp phụ huynh.

Cuối cùng tôi không chịu nổi, hỏi:

“Tạ Chí, anh tính chở tôi đi đâu?”

“Tôi nhớ em từng nói, thứ Hai phải ăn đồ Pháp,” anh trả lời mà không thèm liếc.

À, ký ức mờ mờ hiện về. Chắc là “quy định yêu đương” hồi xưa.
Tôi ngán ngẩm nói:

“Tôi hết thèm rồi. Về nhà anh đi. Tối nay tôi dọn ra.”

Tạ Chí thắng cái két, quay sang nhìn tôi, ánh mắt kiểu: “Cô lại nữa à?”

“Trần Uyển, em còn muốn làm loạn đến bao giờ? Tôi đã nhớ hết ‘yêu cầu’ của em rồi, vậy mà vẫn chưa đủ?”

Tôi bốc hỏa, rút túi xách ném cái bốp vào mặt anh ta.

“Tôi không gây chuyện. Tôi ly hôn rồi, anh nhớ không?!”

Mặt anh ta đen như đáy nồi. Mở cửa kính, tiện tay quăng luôn cái túi ra ngoài đường.

Tôi gào lên:

“Tạ Chí, anh nhặt lại cho tôi!”

Anh nhếch mép:

“Cô tưởng tôi là chó à? Cô nghĩ mình là công chúa Disney chắc?”

Chát!

Tôi tát thẳng tay. Tiếng vang như trời đánh giữa xe sang.

Không gian im phăng phắc. Tạ Chí trố mắt, một bên má sưng đỏ.

Tôi không rõ là tôi đau tay hay lòng đau hơn. Nhưng tát xong thì đầu óc tỉnh táo hẳn.

“Tạ Chí, hôn nhân không phải là checklist yêu cầu. Nó là thứ cả hai cùng giữ, chứ không phải hợp đồng thuê chung cư!”

Anh ta quay đi, nhưng ánh mắt vẫn dán vào tôi.

Và rồi — ký ức dội về như sóng thần.

Hồi cấp ba, Tạ Chí ngồi bàn trước, hay quay xuống nhìn tôi.
Mỗi lần ánh mắt ấy chạm vào tôi, như thể ánh đèn sân khấu bật sáng.

“Trần Uyển Uyển, chiều nay nhớ tới cổ vũ tôi đá bóng nha!”
“Trần Uyển Uyển, tuyết đầu mùa rồi, tôi gọi cho em được không?”
“Trần Uyển Uyển, em nhíu mày làm bài tập nhìn cưng lắm!”
“Trần Uyển Uyển, cứ chạy đi! Tôi nhất định đuổi theo!”

Tạ Chí năm 18, đứng trong nắng chiều, áo đồng phục bay bay, cười rạng rỡ.
Gọi tôi bằng cái tên đầy đủ chỉ để “nghe đáng yêu hơn một chút”.

Và tôi — mãi mãi sẽ rung động trước chàng trai năm 18 ấy.

“Nhưng… Trần Uyển 28 tuổi, không còn yêu nổi Tạ Chí 28 tuổi nữa rồi.”

Tôi mở cửa xe. Bước xuống. Không ngoái đầu.

Sau lưng, Tạ Chí ngồi bất động, tay giơ lên rồi lại lặng lẽ buông xuống.

Có lẽ… đó là cái giá của trưởng thành.
Mất đi rồi, mới biết quý.

Tối hôm đó, tôi thật sự dọn khỏi nhà anh ta.

Lúc tôi kéo vali ra cửa, anh mặt đen như đá tổ ong hỏi:

“Cô… gấp vậy sao?”

Tôi hờ hững đáp:

“Thời gian là vàng bạc, tôi không thích lãng phí thêm một giây nào.”

Tạ Chí không nói gì. Anh đứng yên, bật đèn hành lang cho tôi.

Khi tôi sắp bước ra khỏi cửa, giọng anh bất ngờ run rẩy vang lên:

“Trần Uyển Uyển.”

Tôi dừng lại.

Tạ Chí cúi đầu, giọng khản đặc:

“Nếu… nếu có thể quay lại mười năm trước… em có… đồng ý không?”

Tôi không trả lời.
Thứ đáp lại anh, là tiếng “rầm” của cánh cửa đóng lại.


7

Thứ Tư, tôi theo lời mời của Trình Dự đến bệnh viện gặp một chuyên gia thần kinh.

Vừa bước vào phòng khám, tôi đã thấy có gì đó sai sai. Chưa đến bao giờ, nhưng lại có cảm giác thân quen như từng bị… “khám não” ở đây rồi.

Người đàn ông ngồi trong phòng dường như nhìn ra sự ngớ ngẩn trên mặt tôi. Anh ta rót cho tôi ly nước ấm, giọng trầm ấm, chuẩn giọng “chuyên trị tâm linh”:

“Đừng căng thẳng. Tôi là Mặc Kha. Ngoài chuyên môn về não, tôi còn biết đọc vị cảm xúc qua không khí phòng.”

Tôi nhìn anh ta. Gương mặt này… quen kiểu gì ấy. Nhưng không nhớ ra nổi.

“Tôi từng gặp anh chưa?”

Anh ta cười nhẹ, chắp tay trước ngực, điềm tĩnh như đang thiền:

“Tôi nhớ mặt rất tốt. Chắc chắn chúng ta chưa từng gặp.”

Giọng nói anh ta từ tốn như ru ngủ. Rồi tôi thật sự… hơi ngủ.

Trước khi mất kết nối với thực tại, tôi chỉ nghe loáng thoáng câu cuối:

“Cô Trần, mong cô đừng hối hận với lựa chọn của mình.”

Tỉnh lại, tôi loạng choạng bước ra khỏi phòng. Trình Dự đã đứng đợi từ bao giờ, tay đưa lại túi xách và điện thoại.

“Cô ổn chứ?”

Tôi vịn tường, gượng cười như người vừa được rút pin, cảm giác như mình vừa để quên cái gì đó trong phòng… có thể là một phần não.

Trình Dự ngồi với tôi ở khu nghỉ, đợi đến khi tôi bớt ngơ mới dám để tôi tự đi về.

Tới cổng bệnh viện, chúng tôi chia tay. Anh vẫy tay, chuẩn bị quay đi, tôi gọi với:

“Anh đi cả đoạn đường với tôi, hay để tôi mời bữa cơm nhé?”

Anh mỉm cười:

“Không cần đâu, cô đã mời rồi.”

Tôi đơ mặt.

Anh tiếp lời:

“Ở một góc ký ức mà cô đã lỡ tay xóa nhầm, chúng ta từng là bạn.”

Tôi ngồi xe về, đầu óc cứ tua lại câu nói đó. Bạn? Thật không? Trước khi tôi kịp nhớ ra gì, tay đã tự phác họa gương mặt Trình Dự ra giấy.

Chu Lệ quay ghế lại, lườm bức vẽ:

“Ơ kìa, nhìn cái chai mà vẽ ra trai đẹp. Thế nào? Xuân thứ hai đến sớm hả?”

Tôi hoảng hốt:

“Không không! Cậu ấy còn nhỏ hơn mình mà, mới hai mươi!”

Chu Lệ chậc lưỡi, dí sát vào tranh, lẩm bẩm:

“Nhìn mặt cậu này không giống người sống, kiểu như… tượng thạch cao ấy. Thiếu sức sống, nhưng ánh mắt thì kỳ lạ thật.”

Ừ, đúng vậy. Trình Dự giống như một con mèo đen trong bóng tối, chỉ có đôi mắt là vẫn phản chiếu ánh mặt trời.

Có lẽ cậu ấy cũng đang mò mẫm ra khỏi bóng đêm, hy vọng ánh sáng sẽ tìm đến.


8

Thứ Sáu, Trình Dự nhập viện.

Tôi biết tin này từ bác sĩ thần kinh hôm trước. Ông ấy nói, nếu lần này không mổ, Trình Dự… có thể không qua nổi ba tháng.

Tôi hoảng: “Sao không mổ?!”

Bác sĩ thở dài:
“Vì tỉ lệ thành công chỉ có… mười phần trăm.”

Ờ thì, nghe xong cũng thấy… muốn bỏ chạy giùm cậu ấy.

Tôi mang hoa tới thăm. Vờ như không biết gì, nói chuyện vui vẻ, đùa vài câu nhẹ nhàng.

Trình Dự cũng cười, nhưng mắt vẫn dán ra cửa sổ như đang chờ… shipper giao hy vọng.

Cậu nói nhỏ:

“Tôi nhớ May Mắn quá… Tiếc cái bệnh viện này không cho nuôi mèo.”

Tôi chần chừ một lúc rồi hỏi:

“Cậu… còn người thân nào không?”

Thật ra tôi muốn biết gia đình có ý kiến gì về chuyện mổ não.

Trình Dự quay đầu, cười gượng:

“Tôi là người duy nhất sống sót sau tai nạn xe ba năm trước.”

Cậu nói thêm, giọng nhẹ như gió:

“Giờ chắc đến lượt tôi.”

Nắng rọi vào phòng, xuyên qua lớp kính, phủ lên mái tóc cạo sát và gò má hốc hác. Trình Dự gầy như bông diên vĩ chực tan trong gió.

Tôi lặng im. Có cảm xúc, nhưng không có từ nào phù hợp.

Từ hôm đó, tôi thường xuyên tới thăm.

Tuần đầu, cậu còn ra vườn cùng tôi tắm nắng, thi thoảng lảm nhảm mấy câu triết lý như người sắp đắc đạo.

Tuần hai, chuyển sang ngồi xe lăn, ho ra máu từng cơn, trông như nhân vật chính trong phim bi kịch Hàn Quốc.

Tuần ba, cậu cạo trọc đầu. Nằm trên giường bệnh, cười yếu ớt:

“Cô Trần, nếu chỉ được làm một điều trong đời, cô muốn làm gì nhất?”

Tôi ngồi ngẩn ra, nghĩ mãi không ra câu trả lời.

Nhưng cậu cũng chẳng chờ. Cậu đưa tôi một chùm chìa khóa và địa chỉ:

“Giúp tôi chăm sóc May Mắn nhé.”

Tối đó, tôi tới nhà Trình Dự.

May Mắn – con mèo – đang cuộn tròn bên chiếc camera an ninh. Nơi duy nhất mà chỉ cần Trình Dự bật lên là có thể nhìn thấy nó.

Tôi gọi khẽ:

“May Mắn, ngoan nào.”

Nó khàn giọng kêu hai tiếng, nghe như từng gào mòn cổ họng.

Nó không tìm được Trình Dự nữa, chỉ biết nằm im cạnh chiếc camera — thứ kết nối cuối cùng với người nó thương.


9

Sáng hôm sau, tôi gỡ chặn số Tạ Chí.

Thời gian “chờ đợi chia tay” đã hết. Đến lúc ký giấy ly hôn.

Tôi hẹn chín giờ. Anh ta đến muộn.

Không còn áo quần chỉn chu, đầu tóc rối bời như mới rơi ra từ máy giặt. Vừa thấy tôi, mắt anh sáng lên một chút, rồi… tắt luôn như đèn hết pin.

Anh bước tới. Tôi vừa xoay người định chuồn, thì bị kéo tay giữ lại.

Tôi nhíu mày, nhìn anh không thiện cảm cho lắm.

Tạ Chí run mi, giọng khàn như tiếng loa bị rè:

“Trần Viên Viên, em… không cần anh nữa sao?”

Tôi khựng lại.

Cảm giác như ai đó dùng muỗng xúc từng mảnh tim ra nấu cháo, đau nhức từng đốt xương.

Tôi từng yêu Tạ Chí thật lòng.

Rất thật lòng.

“Không cần nữa.” Tôi nghiến răng. “Tạ Chí, em không cần anh nữa.”

Câu nói đó như bật mở ổ cứng ký ức mười năm giữa tôi và anh.

Là cái thời anh mặc đồng phục, phơi nắng đập bóng, miệng thì không quên lả lơi:

“Trần Viên Viên, em mà không đến thì ai ngắm anh tạo dáng?”

Là khi tan học, anh chống cằm nhìn đời, rồi rủ tôi ăn lẩu:

“Đi ăn lẩu ‘xì ha xì ha’ không? Cay cho đã cái đời học sinh này.”

Là lúc anh bị cảm, co ro ở góc tường như mèo ốm, giọng thều thào:

“Anh sắp không qua khỏi rồi… Nhớ là trang 27 sách toán của anh có kẹp một tờ một tệ… đó là toàn bộ tài sản… Ặc! Sao em đánh anh?!”

Là khi anh đỏ mặt, quỳ một gối giữa vườn hoa, cầu hôn tôi như phim truyền hình:

“Viên Viên! Từ giờ em là toàn bộ tài sản của anh!”

…Rồi cưới xong, tài sản bị mất giá.

Chiếc đồng hồ trong nhà càng ngày càng chạy chậm.

Anh vẫn ôm tôi nói mấy lời tương lai, nhưng điện thoại anh lại sáng lên tin nhắn:

“Em mệt quá… Anh đến được không?”

Ánh mắt anh ngày càng lạc trôi, lời nói ngày càng tiết kiệm.

Đỉnh điểm là sinh nhật tôi, anh vắng mặt, để lại lời nhắn huyền thoại:

“Con mèo công ty bị bệnh… anh phải chăm.”

Mười năm. Chàng trai tôi từng yêu như ngọc, giờ đã hóa đá… đè lên tim tôi.

Tôi cười mà rơi nước mắt.

“Tạ Chí, lần này, em thật sự không cần anh nữa.”


10.

Ký xong giấy ly hôn, tôi né Tạ Chí như né dịch.
Anh níu tay, tôi giật về. Xong rồi là xong. Tôi mua bó hoa, đi thăm Trình Dự.

Trước thang máy bệnh viện, gặp ngay bác sĩ thần kinh — Mặc Kha.
Anh nhìn tôi, cười gian:

“Lần này còn nhớ tôi chứ, cô Trần?”

Tôi nhớ. Rất rõ là đằng khác.

Nửa năm trước, phát hiện Tạ Chí cắm sừng, tôi sụp đổ toàn tập: chán ăn, mất ngủ, trầm cảm, rồi xỉu cái rụp bên đường.
May được một chàng trai tốt bụng vớt vào viện.

Tôi tỉnh dậy, thấy cậu ấy ngồi bên cửa sổ, tắm nắng như cây xương rồng, chìa tay cười tươi:

“Chào em, anh là Trình Dự – Dự trong *bệnh mãi không khỏi*. Anh còn có một con mèo tên May Mắn!”

Khi đó, cậu ấy gầy nhom, thiếu dinh dưỡng, nhưng đôi mắt sáng rỡ như vừa nuốt nguyên mặt trời.

Tôi bị giữ lại viện điều trị. Trầm cảm nặng, ăn kiêng không chủ đích, sống nhờ truyền nước biển.

Tạ Chí lúc đó đi công tác. Bận họp, bận xã giao, bận… không quan tâm tôi đang ở đâu.

Tuần đầu tiên, tôi lụi vào góc tường, không nói không ăn, chỉ khóc.
Ngủ dậy cũng khóc. Không lý do.

Trình Dự hay ghé qua, mang hoa dại mới hái, kéo rèm cửa sổ, lùa nắng vào phòng như đang tẩy não tôi.

Tuần thứ hai, cậu ấy giới thiệu bác sĩ điều trị chính của mình – Mặc Kha.

Anh này không chỉ chữa đầu óc, còn có bằng thạc sĩ tâm lý, chuyên “nói chuyện đổi não”.
Gặp anh ấy, tôi từ từ bình tĩnh lại, không còn muốn cắn người mỗi sáng nữa.

Gần nửa tháng sau, Mặc Kha đan tay, nghiêm túc tổng kết:

“Tôi hiểu rồi. Cô không đau vì người hiện tại, mà vì chàng trai năm xưa đã không còn.”

“Vậy… thử buông ký ức đi. Nhìn người trước mặt, xem có đáng để giữ không?”

Tôi gật gù… thật ra chẳng hiểu gì.
Nhưng cũng mơ hồ cảm được: chắc đó là con đường sống duy nhất cho tôi.

Sau đó nửa năm, Mặc Kha liên tục ám thị, thêm thuốc hỗ trợ.
Kết quả: tôi tạm thời *mất Tạ Chí khỏi đầu* như chưa từng tồn tại.

Anh từng nói:
“Khi cô thực sự muốn quên, ký ức sẽ trở lại. Đúng lúc, đúng người.”

Và rồi, một ngày đẹp trời, tôi thức dậy…
Mọi người tôi đều nhớ — trừ Tạ Chí.

11

Tôi bước vào thang máy, mỉm cười:

“Cảm ơn anh nhé.”

Cửa thang máy khép lại, chỉ còn hai người trong không gian chật chội.

Mặc Kha nghiêng đầu, nụ cười xã giao biến mất, thay vào đó là ánh mắt cuồng nhiệt:

“Phải là tôi cảm ơn cô mới đúng. Cô Trần là mẫu thử tuyệt vời.”

Tôi biết anh ta coi tôi như chuột bạch, nhưng vẫn cảm ơn.

Nhờ anh, tôi bước ra khỏi bóng tối, thật sự buông được quá khứ.

Nhưng rõ ràng, anh ta là kẻ điên học thuật, thích lấy người làm thí nghiệm.

Tôi không muốn dây dưa, im luôn.

Anh hỏi thêm vài câu, thấy tôi không buồn trả lời, cũng lặng thinh.

Đến lúc cửa mở, tôi chuẩn bị bước ra thì nghe gọi:

“Cô Trần.”

Tôi quay lại, anh đứng trong bóng tối, nụ cười ôn hòa kiểu mẫu:

“Trình Dự đồng ý phẫu thuật rồi.”

Tôi mừng như trúng số, gật đầu cảm ơn rồi lao ngay đến phòng cậu ấy.

Cậu đang thu mình trên ghế bên cửa sổ, nắng nhẹ phủ lên như ôm ấm.

Tôi thay bó hoa héo bằng bó hướng dương tươi, tưới nước lên cánh hoa rồi cười:

“Cậu đúng kiểu hướng dương, đều mê ánh nắng.”

Trình Dự hé mắt, thở yếu ớt:

“Tôi đồng ý phẫu thuật rồi. Nếu còn sống, vẽ cho tôi bình minh ở Lhasa nhé.”

Ngày cậu từng nhắc, tôi quên mất chưa làm.

Tôi áy náy:

“Khỏi lo, khỏe lại sẽ đưa cậu đi ngắm thật.”

Cậu nhắm mắt, chẳng nói thêm, mệt lử.

Ca mổ đặt vào chiều hôm sau.

Trước khi vào phòng, Trình Dự ôm tôi nhẹ:

“Trần Viên, nhất định phải nhớ tôi.”

Mắt tôi đỏ hoe, vỗ vai an ủi:

“Cậu còn trẻ, nhất định sẽ ổn.”

Cậu cười, nhắm mắt lại.

Ca mổ kéo dài tám tiếng, tôi ngồi ngoài cửa chờ đến chiều muộn, rồi về cho May Mắn ăn.

May Mắn, con mèo cậu yêu quý, không chịu ăn, nằm cứng đờ trước camera.

Chín giờ tối, tôi chuẩn bị quay lại thì nó gào đau đến khản giọng.

Lần đầu tôi thấy mèo hét kinh thế.

Nó cứ cọ đầu vào camera, nhưng máy lạnh thì lạnh lùng, chẳng giúp gì.

Tim tôi thắt lại.

Mười phút sau, tin nhắn Mặc Kha:

“Xin lỗi.”

Tôi khóc nức nở trong xe.

Ký ức lúc trầm cảm, Trình Dự ngồi trong nắng, hiện về rõ mồn một.

Tôi cắn tay, cố kìm nước mắt.

Cậu từng nói:

“Tôi không còn ai nhớ tôi nữa. Trần Viên, em phải nhớ tôi.”

Xin lỗi, em đã quên anh.

Xin lỗi, Trình Dự.

Tôi lảo đảo chạy về viện, trong mơ thấy Trình Dự đứng trong ánh sáng, đưa tay về phía tôi:

“Chào em, tôi là Trình Dự – Dự trong ‘bệnh mãi không khỏi’.”

Trình Dự không may mắn, May Mắn cũng mất đi cậu.

12.

Trình Dự không còn ai thân thích, tôi lo hậu sự cho cậu.

Đồ đạc ít ỏi, quý giá nhất chỉ là con mèo tên May Mắn.

Sau mấy đêm mất ngủ, nhìn May Mắn phơi nắng bên cửa sổ, tôi quyết định: nghỉ việc.

Chu Lệ nghe vậy không tin nổi:

“Trần Viên, không có tình yêu còn sự nghiệp, sao cậu bỏ luôn cả sự nghiệp?”

Tôi chỉ mỉm cười:

“Mình cần giữ lời hứa.”

Tôi muốn đến Tây Tạng, vẽ lại bình minh cho Trình Dự.

Tôi không giỏi phong cảnh, chỉ giỏi chân dung, nên trước khi đi, tôi tìm Tiểu Tô.

Tôi sẵn sàng dùng hết tiền tiết kiệm thuê cậu đi cùng, để cùng vẽ bức bình minh ấy.

Chu Lệ không hiểu, cho rằng tôi vì lời hứa vô vọng mà từ bỏ tất cả.

Ngay cả Tạ Chí cũng không hiểu.

Trước đó, anh âm thầm mua lại xưởng vẽ tôi đang làm. Khi nghe tôi nghỉ việc, anh lái xe đến tìm.

Tôi từng thắc mắc vì sao nghỉ mà lương không giảm mà còn tăng gấp đôi. Hóa ra là do Tạ Chí tiếp quản.

Anh cau mày, nói nhanh:

“Nếu vì tôi, cậu không cần nghỉ đâu. Tôi có thể chuyển nhượng xưởng này cho cậu ngay.”

Anh khuyên:

“Đừng bốc đồng, Trần Viên.”

Tôi nhìn anh, nhìn dấu thời gian trên tóc anh, rồi hỏi:

“Tạ Chí, sao anh mua xưởng này? Làm phần mềm, sao lại quan tâm đến xưởng vẽ nhỏ bé này?”

Anh cúi đầu, giọng yếu:

“Tôi… muốn bù đắp cho cậu…”

Rồi sửa lời:

“Tôi biết không thể bù đắp hết, nhưng…”

“Đủ rồi,” tôi ngắt lời, “Đừng dùng lời sám hối để tự cảm động. Tôi nghỉ việc không phải vì anh.”

Anh sững người:

“Vậy vì sao?”

Tôi ngẩng nhìn trời, mây âm u cuối cùng cũng tan, ánh nắng xuyên qua, chim hót vang.

Tâm trạng tôi nhẹ nhõm:

“Tôi không muốn sống mãi với quá khứ. Tôi muốn tương lai… một tương lai không có anh.”

Tiểu Tô đã thu dọn xong, tôi quay lại vẫy:

“Cậu biết lái xe không?”

Cậu lí nhí:

“Biết.”

Tôi kéo cậu lên chiếc xe cũ, xe tôi từng mua mà chưa dùng.

Tạ Chí đứng nhìn tôi rời đi, rồi biến mất khỏi tầm mắt.

Chu Lệ khoanh tay, tặc lưỡi:

“Kẻ đắm chìm quá khứ bước về tương lai, kẻ sớm buông bỏ lại ngoảnh lại nuối tiếc. Thật trớ trêu.”

Tạ Chí đáp lời sắc lạnh:

“Cô đang chế nhạo tôi à?”

Chu Lệ cười khẩy, ném đơn nghỉ việc vào mặt anh:

“Tôi nghỉ rồi, không sợ anh nữa. Chỉ mong anh cô độc, chẳng bao giờ gặp lại Trần Viên!”

Cô quay lưng bỏ đi.

Tạ Chí đứng đó lâu, thở dài.

Anh biết sẽ không gặp lại tôi nữa, vì tôi đã không còn yêu anh.

Tất cả… là anh tự chọn lấy.

13.

Tôi không còn bận tâm đến Tạ Chí, cùng Tiểu Tô lái xe thẳng về Tây Tạng.

May Mắn không sợ ô tô, ngược lại tò mò như trẻ con, ngày nào cũng ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh trôi xa.

“Chị có con mèo thật dễ thương.”

Tiểu Tô dần thân thiết, bắt đầu đùa giỡn, thỉnh thoảng chia sẻ những chuyện nhỏ vui vui.

Cậu ấy mắc chứng tự kỷ nhẹ, dãy núi tráng lệ như đang chữa lành tâm hồn cậu.

“May Mắn là mèo của bạn tôi, là bảo bối của cậu ấy.”

Tiểu Tô nghe vậy đổi chủ đề, sợ làm tôi buồn.

Khi đến Tây Tạng, cả hai không kìm được tiếng reo vui.

Tiểu Tô hào hứng lôi giá vẽ từ cốp xe, nhìn dãy núi rồi bắt đầu phác họa.

Tôi chụp vài tấm, rồi cũng dựng giá vẽ.

Sau một vòng quan sát, tôi bắt đầu vẽ chân dung Trình Dự.

Nửa tháng tôi sửa đi sửa lại bức tranh, xé bỏ bảy lần.

Dù vẽ thế nào cũng không hài lòng.

Trong ký ức, Trình Dự dịu dàng như ánh nắng.

Tôi vẽ cậu ở trạm xe, khi tôi mất trí, cậu cười hiền.

Vẽ cậu đưa tôi nhập viện lúc trầm cảm, lúc tỉnh dậy cậu mỉm chào.

Vẽ cả khi cậu bệnh nặng, ngồi đón nắng mà vẫn cười với tôi.

Nhưng tôi luôn thấy thiếu thiếu.

Tiểu Tô khen những bản nháp bị xé, bảo tôi quá khắt khe, có chút khuyết điểm cũng được bỏ qua.

Tôi nghiêm nghị:

“Không được, với Trình Dự, không thể tùy tiện.”

Trên đời này, chỉ còn tôi nhớ đến cậu, nên tôi phải cẩn trọng.

Tiểu Tô không hiểu, nhưng không cản tôi nữa.

Nửa tháng sau, chúng tôi đứng trước cung Potala chờ bình minh.

Đêm Tây Tạng lạnh buốt, Tiểu Tô mang thêm áo khoác cho tôi, nhẹ nhàng:

“Chị ngủ một lát, em sẽ gọi khi mặt trời lên.”

Tôi lắc đầu, cảm ơn.

Thời gian chờ dài và buồn, đến cả Tiểu Tô cũng bật cười kể chuyện hài:

“Chị biết vì sao Giê-su chưa từng tụng kinh không?”

“Vì ảnh không biết nói tiếng Trung.”

Chuyện nhạt, nhưng nét mặt háo hức của Tiểu Tô khiến tôi cười.

Ở bên cậu lâu, tôi nhận ra cậu như đứa trẻ thích đồ chơi ngốc nghếch, thích kẹo ngọt, thích kể chuyện cười vô nghĩa.

Chúng tôi càng thân, cậu gọi tôi là chị Viên Viên, tôi vẫn gọi cậu Tiểu Tô, nhưng như đang chăm sóc em trai.

14.

Người đợi mặt trời mọc ngày càng đông, nhưng ánh sáng như cô gái e thẹn, chần chừ không ló dạng.

Tiểu Tô ngáp liên tiếp, cây bút trong tay rơi xuống đất.

Trời còn mờ sương, tôi mò theo tiếng lăn của bút giữa đám đông đông nghịt.

Tiểu Tô chỉ quen bút ấy, mất nó cậu sẽ buồn.

Vừa nhặt bút lên, tiếng reo hò bất ngờ vang khắp nơi.

Tôi ngẩng lên, trầm trồ trước cảnh tượng kỳ vĩ.

Ánh mặt trời đỏ rực như cô gái khoác váy voan ánh kim nhảy qua từng tầng núi xanh, rải ánh sáng đầu tiên xuống nhân gian, hòa cùng mái vàng cung Potala, tạo nên khung cảnh thiêng liêng, bình yên.

Đám đông có người quỳ tụng kinh, người chắp tay cầu nguyện, người cầm bút say mê ghi lại khoảnh khắc.

Lúc đó, tôi chợt hiểu tranh Trình Dự vẫn thiếu thứ gì.

Trình Dự là ân huệ trao tặng.

Tôi cầm bút vẽ lại, nét lông mày, khóe mắt hiện nhanh trên giấy, thêm ánh sáng vàng hồng bao quanh.

Tôi vẽ lần cuối gặp cậu, cậu dang tay như muốn ôm tôi, nụ cười dịu dàng, ánh mắt đầy tiếc nuối.

Trên tay phải cậu, đóa hoa diên vĩ nở rộ.

Tiểu Tô vẽ xong bình minh, nhìn tranh tôi:

“Đây là Trình Dự hả? Khác hẳn.”

Tôi ngạc nhiên hỏi:

“Khác chỗ nào?”

Cậu cau mày nhìn lâu rồi nói:

“Trước chỉ thấy dịu dàng, giờ là dịu dàng pha chút ấm áp, như đang phơi nắng.”

Tôi gật đầu.

Cậu khoe bức bình minh của mình, cảnh sắc không khác gì mà còn thêm phần ý nhị.

Với bức này, Tiểu Tô có thể trở thành danh họa.

Nhưng cậu không giữ, hào phóng trao tôi:

“Em đã hứa sẽ vẽ giúp chị bình minh.”

Cuối cùng, tôi không nhận bức tranh ấy, cũng để lại bức “Dự” cho Tiểu Tô.

Được tôi cho phép, cậu đăng tranh lên mạng và nổi tiếng chỉ sau một đêm.

Những tác phẩm trước cũng được chú ý, có người muốn tổ chức triển lãm riêng, đặt bức bình minh ở vị trí trung tâm.

Tiểu Tô hỏi ý tôi, tôi nói:

“Nếu được, hãy đặt luôn bức ‘Dự’ vào triển lãm. Tôi muốn nhiều người nhớ đến cậu ấy.”

“Nhớ về một chàng trai dịu dàng tên Trình Dự, ‘Dự’ là chữa lành. Và con mèo May Mắn của cậu ấy.”

Triển lãm của Tiểu Tô thành công vang dội.

Khi trở về, Chu Lệ đã dọn đi, vào thủ đô theo đuổi giấc mơ riêng.

Nhắc chuyện yêu xa, cô ấy cười:

“Trần Viên, nếu thật lòng yêu, dù ngàn dặm xa, chỉ cần nghe tiếng cũng không ngăn nổi nhớ.”

“Nếu không yêu, đó không phải yêu xa, mà là tự tìm một ông chồng xa lạ — chuốc phiền vào mình.”

Chu Lệ vẫn sắc sảo, tôi bật cười ngả lên giường.

Tôi kể về Tiểu Tô, tranh cậu giờ khó mua, bức bình minh giá cao nhất lên tới bảy mươi triệu, bức “Dự” cũng có người trả giá cao.

Nhưng Tiểu Tô theo lời tôi đều từ chối, đặt thêm bảng nhỏ bên cạnh tranh, ghi tên Trình Dự và câu nói cậu thường nhắc.

May Mắn ngày càng mập mạp, thường cuộn tròn trong ổ mềm, nắng lên thì bò ra phơi, gọi ăn là chạy vù như mọc cánh.

Tôi tiếp tục vẽ, sống những ngày bình yên, ngập tràn hạnh phúc.

Thời gian lặng lẽ như nước, từng chút một xoa dịu mọi vết thương.

15.

Gặp lại Tạ Chí ở tiệc mừng công của Tiểu Tô.

Lúc đó, Tiểu Tô đã nổi tiếng, được mời dự tiệc cho chính mình. Cậu không từ chối nhưng sợ chỗ đông, nên nhờ tôi đi cùng.

Sau hơn một năm, Tạ Chí thay đổi rõ, điềm đạm, chín chắn hơn. Mặc vest sẫm, tóc chải gọn, gương mặt sắc nét, đứng đâu cũng nổi bật.

Tôi liếc hắn một cái rồi quay đi, tập trung quan sát đám đông.

Giữa hội trường, tôi thấy Mặc Kha, mặc vest trắng, tóc tự nhiên, thoải mái. Anh ta giơ ly chào tôi, tôi đáp lại.

“Tôi đã xem tranh cô,” anh cười, “Nếu cậu ấy còn sống, chắc sẽ thích lắm.”

Tôi cụng ly, đáp: “Nếu là cậu ấy, chắc chắn sẽ khen tranh tôi rồi cùng ăn mừng.”

Mặc Kha cười, không nói thêm.

Tôi thấy Tiểu Tô run run giơ ly, nhìn quanh rồi thấy tôi, nở nụ cười rạng rỡ. Tôi mỉm cười đáp lại.

Bất chợt Mặc Kha cụng ly lần nữa. Tôi ngẩng nhìn, anh nghiêng mặt cười:

“Trần tiểu thư, lát nữa cô có hứng…”

“Tôi không hứng,” tôi cắt lời, “Mặc Kha, tôi không hứng thú với anh.”

Một kẻ xem người sống là vật thí nghiệm, tôi chẳng hứng thú chút nào.

Ánh mắt anh ta sáng lên, đặt ly xuống, vuốt cổ tay. Tôi nghi ngờ anh định ám thị thì anh bật cười:

“Trần tiểu thư, hình như cô có khách rồi, tôi không quấy rầy nữa.”

Anh quay đi.

“Ồ, chẳng phải Trần tiểu thư đây sao?” Một giọng nói chua chát xen vào.

Tôi quay lại, cau mày. Là Tằng Linh — kẻ khiến Tạ Chí thay lòng.

Một bình hoa di động, đẹp nhưng không khôn ngoan.

Cô ta từng là thư ký của Tạ Chí, phỏng vấn để lại ấn tượng tệ, vụng về, hậu đậu, điểm xấu đầy mình.

Nhưng cô ta có một thứ khiến tôi phải công nhận — luôn tích cực, dẫu tương lai mù mịt, vẫn dám bước tiếp.

Chắc Tạ Chí yêu điểm đó ở cô ta.

Tôi không muốn buôn chuyện với “kẻ thứ ba” cũ trong tiệc mừng công em trai, cô ta khiêu khích tôi cũng không thèm phản ứng, chỉ lướt qua rồi quay đi, tránh bẩn mắt.

Tằng Linh tự làm bẽ mặt, định nói gì thì Tạ Chí bước tới, chắn giữa tôi và cô ta, giơ ly cười:

“Dạo này em vẫn ổn chứ?”

Tôi bình tĩnh: “Tránh xa ra, cảm ơn.”

Hắn đẩy Tằng Linh ra, nói tiếp:

“Tôi đã xem tranh, thật tuyệt. Em từ cấp ba đã vẽ chân dung giỏi, lần này khiến mọi người kinh ngạc.”

Tôi nhìn hắn như con ruồi vo ve, chỉ muốn đập cho biến mất.

Nhưng không làm được.

Tôi cười nhạt:

“Ồ, Tổng giám đốc Tạ, anh chính thức đưa người thứ ba thành chính thất rồi à?”

Sắc mặt hắn sầm lại.

Tằng Linh không cam chịu hỏi ai người thứ ba.

Tôi vượt qua Tạ Chí, lớn tiếng:

“Khi tôi còn là vợ hợp pháp của Tạ tổng, cô là bạn gái anh ta. Không phải người thứ ba, vậy là người thứ tư sao?”

Tiếng bàn tán xôn xao khiến tôi cũng thấy ngượng.

Tạ Chí nghiêm giọng bảo Tằng Linh rời đi, giải thích họ chỉ là quan hệ cấp trên – cấp dưới.

Tôi đứng bên xem kịch, thấy buồn cười.

Rõ ràng hắn đang bảo vệ Tằng Linh.

“Tạ Chí, anh thích cô ta ở điểm gì?”

Hắn hạ giọng: “Anh không bảo vệ cô ta, anh đang bảo vệ em.”

16

“Bảo vệ tôi?” Tôi bật cười, cố không hắt rượu vào mặt hắn.

Tôi nhìn thẳng Tạ Chí, trong đầu trống rỗng, không còn chút ký ức hay cảm xúc nào về người này.

“Đừng nói mấy lời sáo rỗng nữa.”

Hắn không đáp, chỉ bước đến gần, cúi đầu nói nhỏ:

“Anh biết hôm nay em nhất định sẽ đến, anh chỉ muốn…”

Giọng hắn nhỏ dần rồi dừng lại, câu chưa hoàn chỉnh.

Tôi chợt nhận ra: buổi tiệc này là do hắn sắp đặt.

Không thể nhịn được nữa, tôi hỏi thẳng:

“Tạ Chí, anh muốn quay lại với tôi sao?”

Hắn ngẩng đầu, mắt sáng lên, đầy hy vọng.

Tôi cười khẩy rồi hắt rượu thẳng vào mặt hắn.

Vừa dính bê bối “tiểu tam”, lại bị vợ cũ hắt rượu giữa đám đông — danh tiếng hắn sẽ rớt đáy.

Một vài hợp đồng có thể cũng tiêu tùng.

Nhưng chuyện đó liên quan gì đến tôi đâu?

Tôi lạnh lùng nói:

“Anh nhớ không phải tôi, mà là chính anh — người từng tỏa sáng trong mắt tôi.”

Tôi đặt ly xuống, rút khăn lau tay.

“Đừng làm tôi thêm ghê tởm, Tạ Chí.”

Quay đi, Tiểu Tô theo sau.

Khi ngang qua, cậu không ngần ngại hắt ly rượu của mình vào mặt hắn, rồi nói:

“Tổng giám đốc Tạ, vẫy cờ khắp nơi, đừng mong giữ được ngọc sáng.”

Tạ Chí đứng im, ướt sũng như chó trong mưa.

Tiểu Tô lái xe đưa tôi đi dạo.

Tôi dang rộng tay ôm lấy màn đêm, ôm lấy con người mới.

Bóng tối không sinh ra đau khổ, chỉ những kẻ không dám đối mặt mới tạo nên nó.

HOÀN


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.