Anh trai tôi dựa vào video “lắc hoa tay” mà phất lên như diều gặp gió, trở thành đại gia mới nổi. Tôi, đứa em gái cưng của anh ấy, cũng nhờ đó mà lọt vào giới danh viện Bắc Kinh.
Nhưng tôi luôn bị cười nhạo, nào là ăn mặc quê mùa, ăn uống thô kệch, thậm chí vào quán bar cũng không dám sờ mó hạ bộ của trai bao. Tức giận, tôi thề phải tìm được một người “đồ sộ” hơn cả trai bao, để tất cả sáng mắt ra.
Về chuyện này, anh trai tôi đã cho một lời khuyên:
“Vậy thì tìm tài xế của anh đi. Lúc đi vệ sinh cùng anh, anh thấy rồi, to lắm đấy.”
Anh trai tôi đã nói thì chắc chắn là đúng. Dù sao, ở cái xóm nghèo của chúng tôi, các cô gái đều gọi anh ta là Đại Ngưu cơ mà.
Để cứu vãn thể diện, tôi lập tức chạy đến công ty anh trai để tìm tài xế của anh ấy. Tại bãi đậu xe, tôi trông thấy một anh chàng đẹp trai cực phẩm, vai rộng chân dài, đang đứng cạnh một chiếc xe sang.
Trước mặt anh ta là một quý bà xinh đẹp, vừa khóc vừa kéo tay anh:
“Triệu Vũ Chi, chẳng qua là bảo con thêm WeChat của một cô gái thôi mà, sao con lại phản kháng dữ vậy?”
Triệu Vũ Chi? Vậy chắc chắn là tài xế của anh trai tôi rồi!
Anh trai tôi từng kể, tài xế Tiểu Triệu của anh ấy từ nhỏ đã chịu nhiều bạo lực gia đình. Bố nghiện cờ bạc rượu chè, mẹ thì ép anh ta đến quán bar làm trai bao để trả nợ.
Quả nhiên, tôi nghe thấy Triệu Vũ Chi lạnh lùng đáp:
“Con đã nói là không thêm rồi, con không có hứng thú với mấy chuyện đó.”
“Mày muốn chọc tức chết mẹ phải không!” – Bà mẹ tức giận, bắt đầu đánh đập anh ta.
Nhìn thấy cảnh đó, tôi không nhịn nổi. Một miếng thịt tươi ngon mơn mởn như vậy mà đánh hỏng thì ăn thế nào được!
Tôi bước tới, chắn trước mặt anh ta và tức giận nói:
“Bác gái, bác đang đùa với lửa đấy! Bây giờ, cầm lấy một trăm vạn này, rời xa người đàn ông của Phó Anh tôi ra!”
Nói xong, tôi ném tấm séc đã chuẩn bị sẵn vào người mẹ anh ta và ra lệnh bảo vệ lôi bà ta ra ngoài.
Mẹ anh ta vẫn gào thét: “Ai dám động vào tôi, cô có biết nhà họ Triệu chúng tôi ở giới thượng lưu Bắc Kinh…”
Tôi mặc kệ, vì chỉ có kẻ yếu mới bất lực gào thét. Sau khi hoàn thành màn “anh hùng cứu mỹ nhân”, tôi đoán chắc Triệu Vũ Chi đã cảm động đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.
Nhưng thực tế chứng minh, người nghèo thường hay nóng tính. Khi tôi quay lại, khuôn mặt lạnh lùng của anh ta hiện ra, đôi mày nhíu lại, ánh mắt sắc bén nhìn tôi.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, tôi như bị điện giật. Cảm giác tê tê vừa đau vừa sướng này khiến tôi hiểu tại sao mình không hứng thú với trai bao ở quán bar – ánh mắt họ quá ngoan ngoãn, không đủ thử thách.
Còn anh ta thì ngược lại, hung dữ quá.
Tôi thích đến mức không thể kiềm chế, liền tỏ vẻ dè dặt:
“Tiểu Triệu phải không? Chào anh, tôi là em gái của sếp Phó.”
Nghe thế, anh ta nhíu mày đầy áp lực, khiến tôi suýt quỳ xuống. Tôi định ngẩng cao đầu, nhưng khi nhìn thấy dáng người săn chắc và cặp mông mạnh mẽ của anh ta, tôi liền đổi giọng, dịu dàng nói:
“Tiểu Triệu, muốn khóc thì cứ khóc đi, không cần che giấu trước mặt tôi. Chuyện nhà anh, anh trai tôi đã kể hết rồi.”
Anh ta lạnh lùng hỏi:
“Nhà tôi có chuyện gì?”
Tôi đau lòng: “Mẹ anh ép anh thêm WeChat của mấy cô gái đúng không? Thà anh đi theo tôi còn hơn bị mấy bà già ở quán bar ngủ, còn có thể lây bệnh. Tôi không có bệnh đâu, tôi ăn khỏe lắm, mỗi bữa hai cái giò heo cơ mà.”
“Sau này anh không cần làm tài xế cho anh trai tôi nữa. Cái đó… chỉ cần lái xe trên giường với tôi là được. Anh trai tôi trả anh một vạn, tôi trả năm vạn!”
“Nếu không muốn người ngoài biết tôi bao dưỡng anh, cứ nói là yêu đương. Đến khi kết thúc, cứ bảo anh đá tôi là xong.”
Tôi tự thấy mình thật hào phóng, không phải kim chủ mà là Phật tổ!
Nhưng anh ta chỉ càng lạnh lùng, cuối cùng quay người bỏ đi. Bóng lưng kiên quyết của anh ta giống hệt tôi khi mặc cả không thành công.
Dù vậy, tôi không chịu thua, vội chạy theo nắm tay anh ta:
“Tám vạn! Tám vạn được không? Nếu bây giờ anh đi, lỡ mẹ anh lại đến gây chuyện, tôi sẽ không giúp đâu!”
Nghe đến đây, đôi chân dài của anh ta khựng lại.
Tôi thầm nghĩ, bao dưỡng chưa bắt đầu mà chim hoàng yến của tôi đã điều khiển được trái tim tôi rồi.