Lạc Lối Vì Anh

Chương 3



Chương 3:

Sắc mặt anh ta đang tủm tỉm cười bỗng chốc thay đổi, rồi nhanh chóng sa sầm.

Giọng nói lạnh lùng pha chút nghiến răng nghiến lợi vang lên:
“Phó Anh, em lặp lại lần nữa xem nào?”

“Anh còn dám gọi thẳng tên kim chủ à!”

“Tôi nói anh là đồ kim ngọc bên ngoài, bại hoại bên trong! Xấu đến mức tôi còn chẳng buồn dùng!”

Thực ra, mặt tôi đã đỏ bừng như sắp nổ tung, căn bản không dám nhìn anh ta lần thứ hai. Nói xong, tôi quay ngoắt người bỏ chạy.

Nhưng anh ta lại túm lấy tôi, ấn chặt vào bức tường gạch men ướt sũng. Bàn tay lớn giữ đầu tôi, buộc tôi phải cúi xuống.

“Phó Anh, nhìn cho rõ rồi nói lại lần nữa!”

Tôi bị ép phải nhìn.

Cảm giác giống như đang đứng trên đỉnh núi, ngước xuống nhìn một con rồng khổng lồ lượn lờ trong khu rừng rậm rạp.

Đột nhiên, tôi hiểu tại sao chị dâu cũ từng nói không thích đồ “quá to”. Chỉ cần nhìn thôi đã khiến tim gan tôi đau thấu.

Nhưng dù vậy, tôi không thể đánh mất uy nghiêm của kim chủ. Nếu không, sau này làm sao quản lý hậu cung được nữa?

Nghĩ thế, tôi nghiến răng nghiến lợi:
“Nói… nói cái gì!”

“Cái này của anh, nhìn là biết không phải hàng thật rồi! Bên ngoài mạnh mẽ, bên trong trống rỗng! Bao lâu rồi mà vẫn chưa khởi động, có phải là đồ bỏ đi không hả?”

Anh ta bật cười, tiếng cười trầm thấp đầy chế nhạo. Rồi đột nhiên, anh cúi xuống đỡ lấy mông tôi, bế bổng lên.

Trong tưởng tượng của tôi, đây là khoảnh khắc tôi hóa thành nữ hoàng phóng đãng, mạnh mẽ áp đảo anh ta.

Nhưng thực tế, tôi lại giống như một sinh viên đại học thời nay: trên mạng thì hổ báo, ngoài đời lại ngoan hiền giữ gìn trinh tiết.

Khi khuôn mặt đẹp trai của anh ta áp sát, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, tay chân cứng đờ như tượng sáp.

Anh ta cúi đầu, môi mỏng áp chặt lên môi tôi.

“Tôi đang hô hấp nhân tạo cho em đấy à?”

Anh nhíu mày, nói:
“Đưa lưỡi ra.”

Tôi lập tức thè lưỡi như một con thằn lằn.

Sắc mặt anh ta lập tức đen lại, giơ tay ném tôi qua một bên.

Tôi bị ném lên bồn cầu, mông suýt nữa mắc kẹt trong đó.

Anh ta cúi đầu nhìn tôi, nở nụ cười mỉa mai:
“Cần tôi giúp em đi vệ sinh không, đồ con nít?”

A! Anh ta cười lên đẹp trai thật đấy!

Không đúng, anh ta dám cười nhạo tôi là nhóc con!

Tôi từng nghĩ rằng sau khi bao nuôi “chim hoàng yến”, tôi sẽ được chiều chuộng như nữ hoàng, hạnh phúc đến mức “sủi bọt”.

Nhưng thực tế, tôi lại toàn thân đầy bọt xà phòng, còn bị người ta sập cửa bỏ đi.

“Triệu Vũ Chi” vừa mặc quần áo xong đã lạnh lùng rời khỏi, để lại tôi đứng đó như một kẻ ngốc.

Hoàng thượng trả hàng An Lăng Dung còn gọi thái giám khiêng về, vậy mà tôi – kim chủ đại nhân – suýt nữa mắc kẹt trong bồn cầu!

Vừa đau lòng, vừa tiếc tiền, tôi bấm số gọi cho anh trai để mách lẻo.

Anh trai nghe xong cười cười:
“Anh đang livestream, không rõ lắm! Nhưng nghe bảo tài xế Tiểu Triệu đang khóc hu hu trong công ty.”

Tôi sửng sốt:
“Anh ta khóc cái gì?”

“Tiểu Triệu nói hôm nay gặp người con gái mình thích, định thể hiện một chút nhưng làm không tốt, hình như chọc đối phương giận rồi. Khóc to lắm!”

Nghe vậy, cơn giận trong tôi tan biến.

Thì ra là như vậy.

Trái tim tôi bỗng ấm áp lạ thường, ngọt ngào đến khó tả.

Tên đàn ông chó chết này, sợ tôi nhanh chán anh ta đến mức phải làm màu sao?

Thôi được rồi, chỉ cần anh ta đối xử tốt với tôi là được.

Tôi nhắn tin WeChat hỏi anh ta đang ở đâu, nhưng không thấy trả lời.

Đang lo anh ta đau lòng đến mức nhảy sông tự tử, tôi bỗng thấy một người trong nhóm danh viện đăng ảnh lên.

Trong ảnh là khung cảnh ở câu lạc bộ cao cấp nhất Bắc Kinh, một đám phú nhị đại đang khoe mẽ.

Và ở giữa, chim hoàng yến của tôi – Tiểu Triệu – đang ngửa cổ uống một ly rượu mạnh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.