Lì Xì Đổi Hôn

Chương 1



Vừa bước chân vào công ty, tôi đã bị lôi vào nhóm chat sếp đang phát lì xì.

Có tiền mà không lấy thì có mà ngu!

Tôi không chần chừ: “Cảm ơn lì xì của sếp, em hứa sẽ thích sếp cả đời!” Lấy được lì xì, tôi còn không quên bonus thêm câu nịnh sếp đầy tâm huyết.

Đồng nghiệp trong văn phòng đồng loạt nhìn tôi với ánh mắt vừa ngỡ ngàng, vừa… khó tả. Tôi đáp lại bằng nụ cười thân thiện hết cỡ.

Ba tuổi tôi đã biết lướt điện thoại, năm tuổi cày nát các thể loại mạng xã hội, và kết quả là từ nhỏ tôi đã thành “chuyên gia hòa đồng”. Bằng chứng sống là, dù mới vào làm, tôi vẫn có thể khiến cả phòng giơ ngón cái biểu dương ngay lập tức. Đáp lại, tôi cúi người 90 độ cảm ơn, không quên thêm chút thần thái của người chiến thắng.

Nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, sếp đã chủ động thêm tôi trên WeChat.
Làm người mới, tôi không để tình huống trở nên ngượng ngùng, nhanh tay gửi một sticker chào hỏi. Ai ngờ, sếp không trả lời.

Thấy dòng chữ “Đang nhập tin nhắn” nhấp nháy hồi lâu mà chẳng thấy tin nào gửi đi, lòng tôi thấp thỏm: Không lẽ sếp muốn đòi lại lì xì?

Ừ thì cũng phải, tôi mới vào làm, có cống hiến gì đâu. Nghĩ thế, tôi chủ động chuyển lại lì xì. Nhưng sếp đáp lại bằng sáu dấu chấm lạnh lùng: “……”

Sếp không nhận lại lì xì. Nhìn số tiền vẫn nằm im lìm trên màn hình, lòng tôi như có ai vừa xát muối.

Tôi nhắn, nửa nghiêm túc nửa hài hước: “Sếp ơi, nếu sếp không lấy lại lì xì thì chuyển lại cho em đi ạ?”

Sếp trả lời: “Sau 24 tiếng nó sẽ tự động hoàn lại.”

Tôi cắn môi: “Nhưng 24 tiếng lâu lắm, em thấy tiền nằm trong ví mình vẫn yên tâm hơn.”

Sau một hồi lặng thinh, cuối cùng sếp cũng nhượng bộ, hoàn lại lì xì cho tôi.
Chỉ 2,16 tệ thôi, nhưng tôi cảm giác mình vừa thắng giải độc đắc vậy!


Đồng nghiệp nhắc khéo tôi rằng sếp đi công tác nửa tháng mới về.

“Tranh thủ mà tìm hiểu về công ty đi. Đợi sếp về mà còn lớ ngớ thì chắc chỉ có nước cuốn gói về quê,” họ cảnh báo.

Nghe nói, sếp nổi tiếng yêu cầu cao, không bao giờ dung túng “kẻ ăn không ngồi rồi”. Tôi, một thực tập sinh vừa tốt nghiệp, chỉ mới chân ướt chân ráo vào công ty. Sau khi được nhận chính thức, lương trừ bảo hiểm và thuế còn 8.000 một tháng – mức này đủ để tôi quyết tâm giữ chặt công việc.

Thế là tôi vừa chăm chỉ học hỏi, vừa không quên “công cuộc” tranh giành lì xì trong nhóm chat. Nói thật, có ông sếp ngày nào cũng phát lì xì, ai mà không thích chứ?

Nhờ tôi dẫn đầu phong trào, nhóm chat vốn yên tĩnh như gà nay sôi động hẳn lên với đủ loại câu nịnh sếp: “Sếp đúng là người lãnh đạo tuyệt vời nhất vũ trụ! Em yêu sếp quá!”

“Mỗi ngày đến công ty là một ngày hạnh phúc, chỉ mong được gặp sếp sớm nhất!”

“Được làm việc cùng sếp là phúc phần của mười đời nhà em. Nhờ sếp, em không lo phải ngủ ngoài đường nữa!”

Không rõ có phải do tôi nịnh quá lố không, mà ngày nào sếp cũng đúng giờ phát lì xì. Chị em đồng nghiệp vừa quen không khỏi bất ngờ: “Lãnh đạo ấy à? Như chó ấy! Trước khi cậu đến, làm thêm giờ đến khuya, còn chẳng được tăng xu nào!”

“Lì xì? Xưa nay chưa từng thấy bao giờ!”

Tôi đang hí hửng ngắm nghía lì xì vừa giành được thì tổ trưởng xông vào phòng, giọng oang oang: “Mọi người hoàn thành gấp tài liệu trong tay, chuẩn bị họp ngay! Sếp về rồi!”

Nghe tin mà tôi lạnh cả sống lưng. Trước giờ, tôi luôn tưởng tượng sếp là một ông chú trung niên bụng bia, đầu hói, dáng vẻ khó chịu như trong phim.

Nhưng không, người đàn ông bước vào là một cú “plot twist” không ai ngờ tới.

Sếp đeo kính vàng, vest phẳng phiu, cao tầm 1m8, phong thái nghiêm chỉnh. Dưới chiếc áo sơ mi trắng, tôi còn thoáng thấy… tám múi cơ bụng. Đúng tám múi, không thừa không thiếu!

Chậc ~ chuyện này có thể khoe với chị em cả đời cũng không chán!

Hào hứng, tôi lén lút cầm điện thoại lên chụp một tấm làm kỷ niệm. Ai ngờ, âm thanh “tách” của máy ảnh lại vang lên rõ mồn một trong văn phòng.

Không khí lập tức yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.