Dạo này chồng tôi có gì đó… là lạ.
Trừ cái hôm anh hùng hổ lao vào nhà tắm, dí “hàng nóng” thẳng vào lưng tôi —
Còn lại thì anh chưa bao giờ có động thái gì quá giới hạn nữa.
Ối giời ơi…
Biết thế hôm đấy tôi đã chẳng giả vờ làm thục nữ, ngoan hiền nết na làm gì cho phí công!
Tôi chỉ định chơi trò “bắt em đi anh ơi”, vậy mà ông ý lại quay lưng đi thẳng, không thèm đuổi theo.
Thế là sao? Mất hứng thật sự!
Từ dạo đó, hễ tôi mới đụng nhẹ vào người, mặt anh đỏ như quả ớt chín, mà vẫn kiên quyết không chịu “phát lương thực”.
Hôm nay, tôi vô tình nghe thấy anh gọi điện cho ai đó:
“Cô ấy chưa khỏe hẳn, tôi không thể ra tay được.”
“Không, nguyên tắc của tôi là chỉ hành động với người đủ thể lực.”
“Đừng giục, chờ cô ấy khỏe lại, tôi sẽ tự xử.”
…
Hóa ra là vì… nguyên tắc nghề nghiệp?
Vài tuần trước tôi bị tai nạn xe, tỉnh dậy thì mất trí nhớ tạm thời.
Chồng tôi ngồi canh bên giường mấy đêm liền, chăm sóc chu đáo đến mức bác sĩ và y tá còn phải khen. Tôi cũng thấy mình may thật.
Không phải ai cũng có chồng vừa đẹp trai, cao ráo, lại còn có cơ bụng múi nào ra múi nấy như anh đâu!
Nhưng dạo này anh ấy… hơi kỳ.
Tôi mặc đồ ngủ mới, trễ vai, mỏng tang, ren xuyên thấu các kiểu — anh vẫn ngó lơ.
Tôi chạy theo anh tới tận phòng làm việc, cái quần của anh gần như muốn bung chỉ — mà anh vẫn giữ thái độ “ta đây là thánh”.
Cho đến khi tôi vô tình nghe được cuộc gọi ấy, cuối cùng tôi đã hiểu.
Hóa ra anh vẫn còn lo tôi chưa hồi phục hoàn toàn.
Tôi suýt khóc luôn.
Chồng tôi đúng là người tốt số một!
Tôi yêu anh ấy nhiều lắm!
Cuộc gọi vừa dứt, Lục Dạng quay lại thì thấy tôi đứng lù lù phía sau. Mặt anh lập tức căng cứng, môi mím lại, lúng túng thấy rõ.
“Em tới từ lúc nào? Nghe được những gì rồi?”
Tôi cười nhẹ nhàng:
“Lục Dạng à, mấy hôm từ lúc em xuất viện tới giờ… chắc anh phải nhịn vất vả lắm đúng không?”
Ánh mắt anh thoáng lạnh, nghiêm nghị nói:
“Ai bảo em là anh đang nhịn?”
Vừa nói, tay anh vừa từ từ trượt xuống…
Tôi nhìn theo bản năng.
Ơ kìa.
Căng đét như bánh đa nướng!
Ừm…
Đúng là đàn ông, bị khều nhẹ cái là như quả bong bóng sắp nổ.
Tôi nhanh như chớp chộp lấy tay anh, giọng trách yêu:
“Thôi đừng nhịn nữa, em là vợ anh, em có trách nhiệm giúp anh giải quyết chuyện cấp bách này mà.”
Lục Dạng nghiến răng ken két:
“Em có biết ‘chuyện cấp bách’ của anh là cái gì không hả?”
Tôi đỏ mặt, giơ tay đấm yêu vào ngực anh:
“Anh đúng là… bắt em nói thẳng ra mới chịu à?”
Nói rồi, tôi nhẹ nhàng vươn tay qua, nắm nhẹ cái vấn đề nan giải ấy.
Chỉ trong chớp mắt, “SpongeBob mềm oặt” lập tức hóa thành… tảng đá nguyên khối!
Anh bật ra một tiếng rên khẽ, mặt đỏ như gấc, hốt hoảng đẩy tôi ra:
“Em đang làm cái gì thế hả?!”
Tôi ngây thơ chớp mắt:
“Thì em giúp anh… giải quyết vấn đề còn gì~”
3.
Cuối cùng thì ông Lục nhà tôi vẫn nhất quyết không cho tôi “giải quyết giúp”.
Anh quay người, chạy tót vào nhà tắm dội nước lạnh cho hạ hỏa.
Tôi thì tựa lưng vào tường, mắt dán chặt vào cái bóng lờ mờ in qua lớp kính mờ mờ ảo ảo.
Tim tôi tự dưng nhột như có con kiến bò.
Không nhịn được, tôi gào to vào:
— Anh ơi, có cần em vào phụ khônggg?
Bên trong vọng ra giọng lạnh tanh như nước đá:
— Không cần!
Nhưng mà lạ thật… tự dưng tai tôi như bị ù, tay cũng mất kiểm soát.
Thế là… tôi vặn tay nắm cửa, mặt tỉnh bơ:
— Hả? Gì cơ? Nước chảy ầm ầm em nghe chả rõ! Em vào nhé!!!
Cánh cửa vừa mở…
Anh Lục cuống cuồng túm lấy cái khăn tắm, loay hoay quấn quanh eo.
Tôi đứng hình, mắt dán vào người anh.
Ánh đèn trắng soi rõ dáng người chuẩn khỏi chỉnh — vai rộng, eo thon, cơ bắp nổi cuồn cuộn.
Mà da anh lại trắng… trắng kiểu sứ cao cấp ấy, thậm chí ngực còn ửng hồng nhẹ.
Ối giời ơi, không lẽ kiếp trước tôi cứu cả dãy Trường Sơn nên giờ mới có phúc được ngắm cảnh này?!
Mồm khô miệng đắng.
Mắt nhìn thôi mà bụng réo ầm ầm.
Cứ như đang đứng trước mâm cỗ mà không được ăn.
Anh quay sang nhìn tôi, mặt lạnh như tiền:
— Ra ngoài.
Tôi làm bộ làm tịch, chớp chớp mắt:
— Em không ra.
Anh cười nhạt, kiểu cười mà chỉ thiếu nước bốc khói đằng đầu, rồi quay đi tính chuồn.
Mà cửa phòng tắm thì hẹp, tôi đứng chắn giữa lối, muốn đi thì bắt buộc phải… áp sát tôi.
Thấy thời cơ tới, tôi nhẹ nhàng giơ chân thon dài, gác hẳn lên cánh cửa kính, cản đường.
Anh nhíu mày:
— Em định làm gì?
Khoảng cách gần tới mức tôi nghe rõ hơi thở anh phả vào mặt.
Từng giọt nước lăn từ cổ xuống bụng, trôi về nơi tiếp giáp giữa khăn tắm với… cơ bụng số 11 chuẩn chỉnh.
Tôi nuốt nước bọt cái ực.
— Em có ý với anh.
Anh Lục nhắm mắt, như đang niệm chú “Nam mô giữ bình tĩnh”.
— Tránh ra.
Tôi chu môi làm nũng:
— Ơ nhưng mà chồng ơi… em không muốn đâu~
Còn chưa kịp rên thêm chữ nào, anh đã bế thốc tôi lên như bế bao gạo, vác thẳng ra ngoài ném lên giường cái bịch.
!!!
Tôi biết ngay mà! Anh cũng thèm tôi chứ gì!!!
Nệm mềm, tôi rơi một phát là váy bay tứ tung, kéo lên tận rốn.
Anh đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt vừa lạnh vừa sâu, như kiểu trong lòng có bão cấp 12.
Tôi lượn nhẹ cái eo, nũng nịu:
— Chồng ơi~ Em khỏe hẳn rồi, giờ mình…
Chưa dứt câu, anh cúi xuống, tưởng đâu tới công chuyện…
Cơ mà…
Anh chỉ nhẹ nhàng kéo chăn đắp kín từ đầu đến chân tôi như gói bánh chưng, rồi quay đi đóng cửa rầm một tiếng rõ to.
???
Tôi ngồi bật dậy hét trong uất ức:
— Lục Dạng!!! Anh có còn là đàn ông không hảaaa?!?
Tôi hỏi con bạn thân một câu:
“Ê, nếu có thằng đàn ông, cứ gặp mình là mặt đỏ gay như trái gấc, nhưng tuyệt nhiên chẳng bao giờ dám chạm vào người mình thì là sao hả?”
Nó trả lời cái rụp, không cần suy nghĩ:
“Yếu sinh lý.”
Tôi nhảy dựng lên, gõ lia lịa:
“Không có chuyện đấy đâu! Mạnh lắm, khỏe lắm! Chính tay tao kiểm chứng rồi mà!”
Nó ngừng một nhịp:
“Chính tay??? Thằng nào đấy?”
Tôi đỏ mặt gõ gõ, mắt nhìn lên trần nhà:
“Chồng tao.”
Nó sửng sốt:
“Gì cơ? Lại chồng nữa à? Lần này là thằng nào, lại diễn viên, ca sĩ gì đấy hả?”
Tôi thở dài:
“… Đừng hỏi. Lần này là hàng thật.”
Nó reply một phát như sấm:
“Thế thì chắc là no bụng ngoài đường rồi. Tốt nhất là để mắt cho kỹ vào. Hoa nhà bao giờ cũng thua hoa dại. Nếu nó mà léng phéng thật thì cho ra chuồng gà luôn, đừng tiếc!”
Mà nghĩ cũng tức thật…
Tôi đẹp thế này, trai theo đầy cả rổ, vậy mà anh dám… ăn ngoài á?
Càng nghĩ càng sôi máu, tôi đùng đùng đi tìm Lục Dạng tính sổ.
Thế mà vừa tới nơi đã thấy ông ấy lăn ra ngủ ngon lành từ lúc nào rồi.
Điện thoại thì khóa, mật khẩu không biết.
Tôi lọ mọ lục ngăn kéo bàn học, thấy một tờ giấy nhớ, mép giấy cũ kỹ, vàng ố vì bị sờ mó quá nhiều.
Trên đó ghi rõ rành rành:
Tên: Kiều Tây
Tuổi: 25
Trái cây thích ăn: Dưa hấu, nhãn, tì bà
Đồ uống ưa thích: Nước tì bà tuyết lê
Con vật yêu quý: Mèo Ragdoll, chó trắng Westie, khủng long bạo chúa
Tư thế ngủ thích nhất: Tư thế cơ bản + bị ép buộc
Ước mơ lớn nhất: Lên ngôi hoàng đế
Lật sang mặt sau, là dòng chữ của anh ấy, nắn nót như thư tình thời bao cấp:
“Phải nhớ cho kỹ tất cả những gì cô ấy thích. Ra tay phát nào trúng phát nấy.”
Tôi cầm tờ giấy trong tay, tim nhói nhói, miệng thì cứng nhưng lòng mềm như bánh đúc.
Sau tai nạn xe, đầu óc tôi như cái ổ cứng bị format, ký ức bay đâu hết.
Ấy thế mà vẫn có người, từng chút một, tỉ mẩn ghi lại mọi điều nhỏ nhặt nhất về tôi – từng sở thích, từng thói quen, kể cả cái gu kỳ cục như thích “bị cưỡng ép” khi ngủ cũng không bỏ sót.
Mà chính tôi, còn chẳng nhớ nổi bản thân mình từng như thế.
Vậy mà… anh vẫn nhớ.
Vẫn giữ gìn.
Vẫn thương.
Tôi thì lại ngờ vực, lại giận hờn vô cớ.
Cái đồ đáng ăn đòn!
5.
Đằng sau bỗng vang lên tiếng sột soạt.
Tôi quay ngoắt lại — Lục Dạng đã tỉnh, mắt mở trừng trừng, người thì căng như dây đàn, nhìn tôi cảnh giác y như tôi là trộm.
“Em đang làm gì đấy?”
Giọng anh trầm như tiếng trống đình làng, vang vang trong ngực.
Tôi giơ tờ giấy lên, nhe răng cười gian:
“Bằng chứng phạm tội của anh đây nhé!”
Mặt Lục Dạng biến sắc, anh bật dậy khỏi giường, tiến từng bước sát lại. Tôi theo bản năng lùi dần, lùi mãi tới khi lưng chạm tường, kẹt cứng không thoát được.
Tư thế này… đúng kiểu “ép cung lấy khẩu cung” trong phim hình sự rồi còn gì nữa!
Tim anh đập thình thịch như trống hội làng, mạnh đến mức tôi nghe thấy rõ mồn một.
Cái kiểu tim đập loạn này… chẳng cần đoán cũng biết: Anh căng thẳng vì tôi rồi!
Một người đàn ông, cứ nhìn thấy mình là tim đập chân run — nếu không phải yêu thì là gì?
Tôi liếc mình một cái…
Ờ, hôm nay tôi có hơi… gợi cảm.
Váy ngủ mỏng tang, dây áo bằng chỉ, cổ khoét sâu tới rốn.
Bảo sao anh không chịu nổi.
Đúng lúc đó, anh khàn giọng hỏi:
“Bằng chứng phạm tội? Tìm được gì rồi mà đắc ý thế?”
Anh vừa nói, tay vừa từ từ đưa lên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào cổ tôi, mơn man như gió thoảng — nhưng lại ẩn giấu hiểm họa như đang vờn con mồi.
Tôi vội túm lấy tay anh, kéo xuống… rồi tiện thể dẫn đường cho tay anh đi một vòng dọc theo xương quai xanh.
“Chồng à… cứ mạnh dạn lên.”
Lục Dạng: “???”
Tôi lắc lắc tờ giấy trong tay, giả vờ nghiêm túc:
“Anh yêu em đến mức phải ghi chép thế này thì giấu sao nổi nữa? Hay là… mình luyện thực chiến luôn đi?”
Anh liếc qua nội dung tờ giấy, hình như thở phào một cái, quay ngoắt định bỏ chạy.
Nhưng tôi không cho rút lui!
Bám lấy tay anh như sam, nhất quyết không buông.
“Buông ra!” – Giọng anh gắt gỏng, hơi thở cũng bắt đầu loạn xạ.
Hai bên giằng co, dây áo của tôi đột nhiên tuột xuống.
Anh lập tức… giơ tay đỡ lấy, chuẩn bài “giữ gìn phẩm giá phụ nữ”!
Nhưng mà da chạm da, tay chạm ngực…
Toàn thân Lục Dạng cứng đờ, tai đỏ bừng như bị luộc chín, cổ họng thì nuốt khan một cái rõ to.
Tôi giả bộ vô tội, chớp chớp mắt:
“Ối… đau quá à… Chồng ơi, anh tính sao đây? Làm đau vợ thì phải chịu trách nhiệm chứ?”
6.
Tối hôm đó, cuối cùng tôi cũng chính thức leo được lên giường của Lục Dạng.
Lý do cực kỳ thuyết phục:
Tôi bảo — “Ngực em bị anh đụng hỏng rồi, đêm nay có khi phát bệnh, phải có người canh không là đi luôn đấy.”
Lục Dạng bất đắc dĩ đồng ý, mặt cau như bị ép đi cày ruộng.
Đêm khuya, anh có vẻ ngủ rồi, thở đều đều, nhẹ như mèo.
Còn tôi thì… mắt sáng như đèn pha, tỉnh như chưa bao giờ được tỉnh.
Tôi lén lút ngồi dậy, ngắm nghía bắp tay, cơ bụng, ngực anh — trời ơi nó đẹp! Trắng trẻo, săn chắc, nhìn mà chỉ muốn… cắn!
Cái thân tôi trước đây đúng là lắm phúc, được ôm cả một kho báu mà bây giờ chẳng để lại cho hiện tại lấy một mẩu ký ức. Đúng là keo kiệt!
Tôi vừa định kéo quần anh xuống một tí để “khảo sát thực địa” thì…
Soạt!
Bàn tay tôi bị anh chụp lấy — nhanh như chớp, cảnh giác như thể bắt trộm.
Anh khàn giọng hỏi:
“Em đang làm cái gì vậy?”
Tôi lập tức trả lời tỉnh bơ:
“Chồng à, hình như anh cũng bị em đụng hỏng rồi đấy. Em kiểm tra lại cho chắc thôi!”
Lục Dạng lạnh lùng phán:
“Ngủ đi.”
Tôi tức.
Lật người, ngồi phắt lên người anh, trừng mắt:
“Anh nói chuyện với vợ kiểu gì thế hả?”
Toàn thân anh lập tức cứng như đá.
Cái chỗ tôi ngồi lên… cũng không kém.
Tôi được đà làm tới, xoay hông một vòng, lắc mông nhẹ cái.
Anh cắn răng, rên khẽ một tiếng rồi đưa tay nâng tôi lên như muốn… cứu vớt nhân loại.
Giọng anh khàn khàn, ngắt quãng:
“Kiều Tây… chúng ta… không phải kiểu quan hệ như em đang nghĩ đâu…”
7.
Ý gì đây?
Không muốn nhận hả?
Tôi nhếch mép cười khẩy, kiểu không tin nổi:
“Thế là quan hệ gì? Người dưng nước lã chắc?”
Lục Dạng mặt lạnh tanh, chẳng thèm đôi co, chỉ khẽ gật đầu.
Bốp!
Tôi vung tay đập thẳng vào ngực anh một cái rõ đau.
Ngực trắng bóc, in nguyên cái vết hằn đỏ chót.
Mẹ ơi, đã tức lại còn mềm như gối bông — sướng tay phát rồ!
Trong bụng tôi hí hửng hẳn một giây, suýt nữa quên cả việc mình đang nổi nóng.
Lục Dạng ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ không tin nổi:
“Em đánh tôi thật à?”
Môi anh đỏ hồng, trùng màu với cái dấu tay in trên ngực.
Nhìn mà thấy… đúng là có tội với tim người ta.
Nhưng không được, giờ phải cứng.
“Tôi là người dưng?” — Tôi trừng mắt.
“Thế sau vụ tai nạn, ai là người thức trắng cả tuần chỉ để trông tôi ngủ ngáy?”
“Ai là người viết từng mẩu giấy nhớ mấy thứ tôi thích, còn ghi rõ ràng là ‘phải ghi nhớ’, ‘phải bắn trúng tim’?”
“Rồi từ lúc tôi ra viện đến giờ, ngày nào cũng nấu canh cho tôi, tối đến thì ngâm chân, xoa bóp, phục vụ tận răng…”
“Anh thương người qua đường nào mà chỉn chu thế thì tôi nghĩ chính phủ nên tạc tượng anh rồi đấy. ‘Công dân kiểu mẫu của quốc gia’, nghe quen không?”
Lục Dạng mím môi chặt như khóa két, quay mặt đi chỗ khác, không buồn đối mặt.
Lồng ngực phập phồng nhìn mà muốn phát khóc vì đẹp.
Tôi suýt nữa mềm lòng, tay còn định giơ lên thêm phát nữa để “kiểm tra sức khỏe tổng quát” thì anh phun ra một câu, giọng lạnh như đá tảng:
“Em muốn nghĩ sao cũng được. Nhưng tóm lại… giữa hai ta không phải cái dạng quan hệ mà cứ hứng là lên giường.”
8.
Tôi tức rồi đấy.
Tức thật rồi, không đùa nữa!
Lục Dạng thì đúng là đẹp trai, dáng ngon, lại còn ôm cái tình đơn phương như phim Hàn chiếu tối.
Nhưng đẹp trai thì cũng phải có giới hạn chứ, sao cứ hở tí lại từ chối tôi?
Tôi – một bông hoa sắc nước hương trời, bước chân ra phố ngoắc tay cái là cả đội hình nam thần sẵn sàng dâng cả trái tim.
Thế mà lại phải treo cổ lên cái cây cong vẹo như anh ta á? Không đời nào!
Con bạn thân nghe xong, gật gù thương xót, rủ tôi đi bar giải sầu.
Nó vỗ ngực hứa:
“Tối nay tao bao hết! Gọi hẳn tám anh người mẫu tới vuốt ve trái tim tan nát của mày!”
Nghe mà thấy tỉnh cả người.
Tôi lập tức hóa thân thành nữ thần đêm nay — trang điểm full combo, váy ngắn bó sát, quyến rũ đến ngộp thở.
Thêm đôi tất lưới đen huyền thoại, nhìn thôi là muốn xin số liền.
Xác định tinh thần bước vào cuộc chơi.
Lúc tôi vừa đi ra thì bắt gặp ngay Lục Dạng đang ở bếp, tay khuấy nồi canh bổ, vừa quay đầu lại đã chắn ngay cửa, cau mày hỏi:
“Em định đi đâu đấy?”
Thấy chưa, thấy chưa?
Ông này có để tâm đấy chứ gì!
Tôi ngẩng cằm kiêu ngạo, giọng sắc như dao:
“Anh là chồng tôi chắc mà quản?”
Anh ta vẫn mặt lạnh như tiền:
“Em còn chưa khỏi hẳn, ra gió cảm lại thì khổ.”
Trời ơi, lý do gì nghe chán đời thế…
Tôi nghiến răng ken két:
“Anh thấy tôi chưa khỏi, nhưng khối người thấy tôi khỏe rồi, còn muốn rủ tôi tối tối đàn ca sáo nhị cơ!”
Chưa kịp hết câu, anh ta đã một tay đẩy tôi ép sát vào cánh cửa, giọng trầm như tiếng trống đình:
“Anh nói rồi, em còn yếu, không được phá sức.”
Tôi giận quá hóa liều, lại vỗ thêm một phát nữa vào ngực anh ta.
Bốp! — Tiếng vang rõ to, mà tay thì… ôi mẹ ơi, mềm mềm, đàn hồi, cảm giác thân thuộc đến lạ.
Đầu óc tôi bỗng dưng trống rỗng hai giây.
Từ hôm cãi nhau ba hôm trước, tôi còn chưa thèm ngó mặt anh ta.
Nhưng cái thân thể tôi thì lại không chịu nghe lời.
Đêm đêm còn mơ thấy anh đang tắm cơ!
Người rắn chắc, da trắng như bát sứ tàu, từng múi từng đường cứ phải gọi là rõ như in.
Mà giữa nền trắng ấy, lại lấp ló hai điểm hồng hồng —— đúng chuẩn mai nở trong tuyết!
Cuối cùng! Cuối cùng tôi cũng có cớ chính đáng để vỗ ngực người ta rồi!
Nào, Kiều Tây, cố lên! Đang giận mà, đừng yếu lòng!
Tôi nuốt nước bọt cái ực, hí hửng vỗ thêm vài cái nữa.
Nhưng chưa kịp vỗ cho đã thì cả hai cổ tay tôi đã bị anh ta tóm gọn, giơ vắt lên đầu.
Lục Dạng chỉ dùng đúng một tay giữ chặt tôi, ánh mắt nguy hiểm chết người:
“Đánh đến nghiện rồi hả?”
9.
Cứu với bà con!
Chồng tôi không chỉ đẹp trai mà còn đọc được cả… suy nghĩ trong đầu vợ!
Làm ơn, có ai đưa tôi một lý do để không yêu anh ấy đi?
Thấy tình hình căng như dây đàn, tôi đổi chiến lược ngay, chuyển sang giọng mè nheo nhũn như con chi chi:
“Chồng ơi~ vợ chỉ nghiện mỗi anh thôi đấy~”
Lục Dạng nheo mắt, khoé môi nhếch lên kiểu nửa cười nửa dỗi:
“Ơ, thế còn cái câu ‘muốn đi đàn đi hát với người ta mỗi tối’ là sao?”
Tôi lập tức phẩy tay, tuyên bố như thề độc trước tổ tiên:
“Thề luôn! Mấy anh kia chỉ là nhà trọ, còn anh mới là cái mái nhà thân thương của em!”
Vừa dứt câu, ánh mắt Lục Dạng tối sầm lại, lạnh như nước sông Đà tháng Chạp. Anh buông tay tôi ra, mặt tỉnh như không:
“Anh không phải nhà ai hết. Em muốn đi đâu thì đi.”
Nói rồi anh quay lưng đi thẳng vào bếp, để lại tôi đứng đực mặt ra như bị dội gáo nước đá.
Ơ kìa?! Bỏ đi dễ thế à? Không được!
Tôi lập tức nhảy tới ôm eo anh từ đằng sau, dính như sam, giọng thì dẻo quẹo như bánh cuốn Thanh Trì:
“Chồng ơi chồng ơi~ em đùa đấy mà~ Trong tim em chỉ có mỗi anh thôi! Làm gì có mô hình trai đẹp nào đâu, em chỉ muốn ôm mỗi chồng, hát mỗi chồng nghe thôi!”
Lục Dạng hơi khựng lại, ánh mắt có chút rung rinh, cúi đầu nhìn tôi:
“Thật không đấy?”
Tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, tay thì… không kiểm soát nổi, đã tự động lách vào trong áo sơ mi anh lúc nào không hay. Sờ tới đâu là cơ bụng săn chắc lấp ló tới đó — đúng là của ngon vật lạ không thể bỏ qua!
Nếu có giải “bàn tay thần tốc” thì chắc tôi đoạt HCV luôn!
Lần này anh không đẩy tôi ra nữa, chỉ khẽ nhắm mắt, cả gương mặt ngập trong ánh hoàng hôn đỏ rực, dịu dịu như vừa đi spa về.
Hàng mi dài hơi run, như đang phải kiềm chế thứ gì đó rất… bản năng.
Tôi kiễng chân, chuẩn bị hôn lên cái môi hồng hồng như trái đào chín…
Đinh đông!
Tiếng chuông cửa vang lên đột ngột, như gáo nước lạnh dội thẳng vào mood lãng mạn.
Lục Dạng lập tức tỉnh như sáo, đẩy tôi ra, đi thẳng ra cửa.
Tôi nhào theo không kịp thở:
“Anh ơi đừng mở mà! Người ta tới làm phiền đấy, mặc kệ họ đi, mình tiếp tục cơ mà~”
Lục Dạng nhíu mày, giọng tỉnh queo như chưa có gì vừa xảy ra:
“Thuốc đau dạ dày của em hết rồi. Chắc shipper giao đơn anh đặt.”
Trời đất ơi… khó khăn lắm tôi mới dụ được anh, giờ bị ông shipper chen ngang thì cảm xúc biết vứt đi đâu?!
Tôi hóa thân thành… con lười, bám lên người anh, ôm chặt như đòi đền mạng:
“Vậy thì… anh bế vợ ra lấy thuốc!”
Lục Dạng bật cười bất đắc dĩ, nụ cười hiếm hoi mà trông ấm lòng lắm. Anh thực sự cúi xuống, bế tôi ra mở cửa.
Mà vừa mở xong, đã thấy mấy cái mặt đẹp trai ló vào, tươi cười phơi phới:
“Chào anh rể! Cho em hỏi chị Kiều Tây có ở nhà không ạ?
Bọn em tới đón chị ấy đi bar ‘Mờ Ám’!”
Tôi ngồi trong xe, bụng cứ cồn cào như có kiến bò.
Không phải vì mấy cậu trai trong xe ai cũng ngon nghẻ như hoa hậu chuyển giới, mà vì… ánh mắt Lục Dạng lúc tiễn tôi ra cửa mới ghê chứ.
Lúc ấy, mặt anh tối sầm như trời sắp giông, giọng trầm như kèn đám ma:
“Khách trọ của em… xem ra đông vui thật đấy.”
Nói xong, anh thẳng tay dúi tôi cho cả hội trai đẹp, tiện tay còn ném cho cái áo khoác dài thượt.
Cái ông này… đúng kiểu: tức điên lên vẫn không quên lo vợ bị cảm lạnh.
Tôi ngồi trong xe, thấy hơi tội… nhưng nghĩ lại thì—tiền mời dàn “trai mô hình” là bạn thân tôi chi hết rồi. Mình không chơi tới bến thì chẳng hóa ra phụ công bạn bè à?
Thế là tôi hiên ngang bước vào phòng VIP, chuẩn bị “hưởng thụ cuộc sống”.
Dàn trai trẻ mỗi người một vẻ: người thì sáng sủa như nắng ban mai, người thì ngọt ngào kiểu “cún ngoan ngồi yên đấy chị vuốt”.
Tôi được dỗ dành sướng rơn, cười như đứa trẻ được lì xì, uống liền mấy ly.
Góc phòng có cậu tên là Chung Triệt, mặt lạnh như nước đá, trầm như nhạc thiền—nói chung là giống Lục Dạng bản trẻ hơn.
Tôi bắt đầu chếnh choáng, ngứa nghề, thế là lạch bạch đi lại ngồi cạnh.
Thề danh dự với cộng đồng thanh niên súp lơ, tôi không hề lăng nhăng.
Chỉ là… thấy giống chồng mình quá, nên tạm coi cậu em này như bản sao Lục Dạng thôi.
Chung tình đấy, tính gộp lại thì tôi vẫn là người chung thủy!
Chung Triệt liếc tôi một cái, giọng trầm trầm:
“Chị ơi, khát không?”
Thực tình là không khát, nhưng nhìn ánh mắt nó như kiểu sắp mời rượu giao bôi, tôi không nỡ từ chối tấm lòng em út.
Thế là tôi quàng vai nó, gật đầu như gà ăn thóc.
Không biết từ đâu, cậu ấy rút ra một ly nước tỳ bà tuyết lê, mùi thơm dìu dịu như mùi tình đầu.
Tôi làm dấu trái tim rồi nheo mắt, lè lưỡi trêu:
“Ui giời ơi~ làm sao mà em biết chị thích uống cái này thế hả~?”
Chung Triệt nhếch mép cười, giọng đầy bí ẩn:
“Bí mật.”
Rồi bất ngờ cúi sát xuống, hơi thở phả ra nóng như bếp than tổ ong.
Giọng rù rì như thôi miên:
“Uống đi… uống xong rồi, sẽ không còn đau khổ nữa…”
Ơ…
Sao câu này nghe cứ… giống phim kinh dị thế nhỉ?
Nhưng thôi, trai đẹp thì cần gì nói hay?
Không thể đòi hỏi “mô hình trai gắn chip” phải đạt giải Nhất môn Văn được.
Tôi phì cười, định làm một hơi cạn sạch cái ly…
Soạt!
Cái ly bị giật cái rụp.
Là Lục Dạng.
11.
Lục Dạng thở dốc, trán ướt đẫm mồ hôi, chắc là chạy gấp tới đây.
Anh chả nói chả rằng, vớ luôn cốc nước tỳ bà tuyết lê trên tay tôi, ngửa tay dốc sạch vào thùng rác. Một giọt cũng không cho sót.
Chung Triệt mặt sầm như trời sắp giông:
“Anh định tới đây phá đám à?”
Trong lòng tôi lúc đó loạn như canh hẹ. Một con “tôi bé xíu” trong đầu nhảy tưng tưng: Anh ấy ghen! Ghen là còn tình cảm!
Còn một con “tôi bé xíu” khác thì tru lên như kèn bóp: Trời đất ơi! Cái ly nước yêu thích nhất của tôi!!
Tôi còn đang lưỡng lự chưa biết nên giận hay nên mừng, thì Lục Dạng đã nắm tay tôi, lôi tuột đi.
Chung Triệt bật dậy, giơ tay cản đường, giọng trầm như nhạc đám ma:
“Anh bạn, làm vậy là có ý gì?”
Lục Dạng nhìn hắn, lạnh như tiền:
“Cô ấy là người của tôi.”
Chung Triệt cười khẩy, kiểu như vừa nghe chuyện cười đầu năm:
“Người của anh á? Tôi thấy có người không làm tròn bổn phận nên mới phải để tôi… vá víu lại đấy chứ.”
Vá víu? Bổn phận?
Tôi ngơ ngác quay sang nhìn Lục Dạng, hỏi nhỏ:
“Hắn lảm nhảm cái gì thế?”
Lục Dạng thoáng khựng lại, nhưng lấy lại bình tĩnh rất nhanh:
“Hắn bảo anh không chiều em, nên hắn mới thay vào.”
…Ờ thì nói đi cũng phải nói lại, cũng đúng thật.
Tại anh không chịu dỗ tôi, nên tôi mới gọi mấy “anh mẫu mô hình” tới chơi cho vui mà.
Chung Triệt cười nhếch mép, ánh mắt đầy ẩn ý:
“Anh đối xử với cô ấy vậy là thường à?”
Lục Dạng vẫn im re.
Chung Triệt chậc một tiếng, nói như rót mật lẫn ớt vào tai:
“Đừng bảo là… anh yêu thật rồi nhé?”
Lục Dạng vẫn như tượng đá, chẳng buồn hé miệng.
Chung Triệt gật gù, chép miệng:
“Thế thì mất mặt thật đấy.”
Rồi hắn quay sang tôi, định nói gì đó —
“Này, cô có biết hắn thực ra—”
BỐP!
Một cú đấm trời giáng của Lục Dạng đập thẳng vào mặt hắn.
12.
Hai thằng đàn ông vì tôi mà choảng nhau tóe khói.
Lục Dạng đấm như thể đời anh chưa từng tức ai đến thế, từng cú giáng xuống mạnh như đấm vào tim kẻ nợ tiền.
Còn Chung Triệt tuy bị ép dồn tới chân tường, nhưng vẫn chưa chịu thua, miệng còn rảnh để… cà khịa:
“Vì một con bé thế này thôi á?”
“Vô dụng, tao khinh mày!”
“Nghỉ đi, để tao lên thay mày làm ‘số một’!”
Lục Dạng vẫn im lìm, mặt lạnh như kem tủ đá, đè đầu hắn xuống mà nện tiếp.
Tôi đứng bên cạnh mắt chữ A mồm chữ O, hoảng loạn hét lên:
“Đừng đánh nữa mà! Người ta đẹp trai cả, đấm hỏng mặt thì tiếc lắm!”
Cả hội bạn thân với mấy anh mẫu ca đang say xỉn cũng lập tức tỉnh rượu, nhào vô can như ong vỡ tổ.
Chung Triệt bị lôi ra một góc, mặt mày tím bầm như cà dầm tương, vừa được bôi thuốc, vừa bị bạn tôi tranh thủ… sờ mó công khai.
Tôi thì chưa kịp ghen, đã bị Lục Dạng kéo vào lòng, ôm chặt lấy, giọng anh hiếm khi nghe mà giờ run run như gió lạnh đầu mùa:
“Đừng tin lời cậu ta nói.”
“Em với anh, không phải chỉ là nhiệm vụ.”
“Thực ra… anh… anh đã…”
Mặt anh đỏ dần lên như quả gấc chín, nói mãi mà không ra nổi mấy chữ cuối.
Tôi lo lắm — sợ anh nghẹn lời rồi lăn đùng ra xỉu, lúc đấy mất toi anh chồng đẹp trai trắng trẻo của tôi thì tiếc lắm.
Nghĩ vậy, tôi liền kiễng chân, hôn khẽ lên môi anh.
Một nụ hôn dịu dàng, mềm mại, như gió xuân mơn man cành đào.
Lục Dạng thoáng sững người, rồi nhắm mắt lại, đáp lại tôi — ban đầu còn dè dặt, nhưng dần dần, càng lúc càng cuồng nhiệt, như muốn nuốt chửng tôi vào lòng.
Tôi ôm lấy cổ anh, dụi mặt vào hõm vai anh, thì thầm nhỏ nhẹ như thổi gió bên tai:
“Chồng à… khỏi nói gì nữa, em hiểu rồi.”
“Em là vợ anh, là người anh thương nhất đời.”
“Anh yêu em, như em yêu anh… phải không?”
Một lúc sau, Lục Dạng mới khẽ gật đầu, giọng trầm ấm mà khản đặc:
“Ừ… em nói đúng.”
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi.
Nhạc nền nhẹ nhàng vang lên.
Bảy anh mẫu ca và con bạn thân tôi đứng xung quanh mỉm cười, như cả thế gian đang chúc phúc cho đôi ta.
Chỉ có điều…
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng gào phẫn uất của Chung Triệt:
“Tránh ra! Tao phải đánh chết cái đôi cẩu lương mất hết liêm sỉ kia!”
Lục Dạng vẫn chẳng buồn ngoảnh lại.
Anh bế ngang tôi lên, ung dung rời khỏi quán bar, đi thẳng vào màn đêm sâu thẳm.
Trên đường đi, anh khẽ gọi:
“Tây Tây…”
Giọng anh chậm rãi, trầm ổn, mà như đang thề nguyện điều gì đó thiêng liêng lắm:
“Anh… sẽ bảo vệ em đến cùng.”
13
Hôm ấy tôi nghi nghi… chắc là uống nhầm phải rượu dởm.
Không thì sao đầu óc lại quay như chong chóng thế được cơ chứ?
Đau thì đau thật, nhưng trong cái đau lại lòi ra vài mẩu ký ức xưa xưa cũ cũ,
Tuy chưa nhiều, chưa rõ ràng, nhưng mà… cũng coi như có tí tia sáng cuối đường hầm.
Ví dụ nhá, tuần trước bỗng dưng nhớ ra – hình như hồi nào đó tôi từng nuôi một con cún.
Giống gì mà nghe tên Tây lắm – Westie, lông trắng, mặt ngu ngơ,
Sở thích lớn nhất là lén vào phòng, tha vớ thối của tôi đi giấu.
Mấy hôm sau nữa, đang rửa mặt lại nhớ ra — ủa hình như nhà mình giàu phết đấy.
Bố mẹ cưng như cưng trứng, quý như vàng,
Còn suốt ngày khoe nhau: “Con bé nhà mình, mai sau phải làm người kế thừa sự nghiệp gia đình!”
Ấy thế mà không hiểu sao, mấy chuyện tôi nhớ ra, Lục Dạng lại chẳng tỏ vẻ mừng mấy.
Anh ấy cứ âm thầm quan sát tôi, lặng lẽ như cái bóng.
Nhưng mỗi khi tôi quay đầu lại nhìn, là lại giật mình né đi như bị bắt quả tang.
Y như mấy con cún con bị chủ dỗi ấy… ngó mà tội.
Hôm đó, sau khi húp xong bát canh tẩm bổ anh nấu, tôi gõ gõ móng tay lên bàn:
“Chồng ơi, dạo này em thấy anh cứ… là lạ sao đó.”
Lục Dạng sững lại một nhịp, giọng cứng ngắc:
“Lạ gì cơ?”
Tôi nghiêng đầu, nhíu mày nghĩ nghĩ:
“Anh dạo này hay đi đâu suốt, về thì mặt cứ như ai nợ tiền mà chưa trả. Tâm trạng thất thường cực kỳ.”
Tôi nhìn kỹ, thấy hơi thở anh thoáng nghẹn lại, mặt cũng hơi căng.
Tôi thở dài thườn thượt, nhỏ giọng hỏi dò:
“Hay là… anh có người khác rồi?”
“Hay anh đang… thất tình?”
Lục Dạng: “???”
Anh liếc tôi cái rồi đáp gọn lỏn:
“Vớ vẩn, nghĩ lung tung gì thế.”
Tôi chống cằm, nhìn anh như nhìn bài kiểm tra điểm thấp:
“Nhưng mà chồng ơi… em cứ có cảm giác như… em vẫn đang độc thân ấy.”
Lục Dạng khựng lại.
Môi mím chặt, cổ cúi xuống, nhìn kiểu như… đang chờ tòa tuyên án tử hình.
Tôi chậm rãi tiếp lời:
“Em nhớ ra là mình có một ngôi nhà to đùng, một con cún bé tí tẹo hay leo lên giường em cào cào. Em còn tự nhận là mẹ nó, hứa với nó là sẽ kiếm cho một ông bố đàng hoàng.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
“Anh bảo xem, nếu em lấy chồng rồi, sao con cún đó vẫn mồ côi cha?”
Lục Dạng ngẩng lên nhìn tôi, mắt đỏ hoe hoe, như sắp khóc tới nơi.
Tôi lại nhẹ giọng hỏi:
“Còn nữa, nếu anh là chồng em thật, sao chưa bao giờ đưa em về nhà chào bố mẹ chồng? Em bị tai nạn xe, ba mẹ em chắc đang lo cháy ruột cháy gan rồi…”
Lục Dạng cụp mắt, hàng mi run run, trông như cây cỏ héo queo giữa đồng.
Anh lẩm bẩm:
“Nếu em đã đoán ra rồi… thì anh…”
“…cũng đành buông tay, bỏ qua mọi ràng buộc thế tục vậy.”
Tôi chẳng nói gì, chỉ nhẹ nhàng trèo lên ngồi trong lòng anh, ngọt như mía lùi:
“Chồng ơi~ Lúc ‘chơi’ anh cho em gọi anh là mami được không? Em thích gọi thế lắm luôn í~”
Lục Dạng: “…”
Anh không nói, không rằng, đứng phắt dậy, đi thẳng một mạch.
Tôi lon ton chạy theo, bám gấu áo anh, nũng nịu gọi:
“Mami~ Anh đi đâu đấy~? Không chơi nữa à~?”
Lục Dạng không buồn quay đầu, lạnh lùng đáp:
“Đi xả nước tắm cho em.”
14.
Sau một trận mưa gió “long trời lở đất” với mami xong,
Lục Dạng hí hoáy vào bếp nấu cơm.
Còn tôi thì ngồi sờ điện thoại, rủ đám chị em thân thiết vào chơi game cho đỡ buồn.
Bạn thân nhắn ngay:
【Cậu thật sự không để ý là anh ta từng lừa cậu à?】
Tôi vừa mỏi tay quất quái vật, vừa bấm phím lười biếng:
【Lừa tớ thì lừa, nhưng chắc là vì quá yêu tớ thôi. Đến trong mơ còn muốn làm chồng tớ kia mà. Tớ còn chưa kịp cảm động, để ý cái gì cho mệt!】
Đầu dây bên kia im phăng phắc mấy giây,
Rồi cô ấy… thẳng tay cướp luôn cái bùa xanh của tôi.
Tôi tức điên lên, mở mic gào to:
“Chị em thân nhau thì phải rõ ràng ra! Mà cậu mà còn làm vậy nữa thì coi chừng tôi——”
Chưa kịp dọa ai, đầu tôi lại nhói một phát.
Trong ký ức mơ hồ, hình như ai đó cũng từng nói y câu ấy:
“Kiều Tây, anh em ruột thì cũng phải rõ ràng. Cô mà còn thế nữa, tôi sẽ——”
Còn tôi, khi đó, đáp lại bằng giọng lạnh lùng như băng tuyết:
“Kém cỏi thì nhận thua đi cho nhanh. Chỉ có đồ phế vật mới hay khẩu nghiệp.”
Ánh hoàng hôn kéo dài bóng người đó trên đất,
Tôi thản nhiên giẫm lên bóng ấy, bước từng bước vững chắc tiến về phía văn phòng rộng rãi sang chảnh,
Không thèm ngoái đầu lại.
Phía sau, giọng anh ta vẫn lạnh tanh như băng:
“Kiều Tây, cô rồi sẽ có ngày ngã khỏi ngai vàng đấy.”
Tôi chẳng buồn quay lại,
Với kẻ chiến thắng như tôi, kẻ thua cuộc chỉ như con kiến dưới chân,
Để mắt tới nó cũng phí công!
Tôi chưa bao giờ ngoái lại cả.
Ánh trăng nhè nhẹ len qua khe rèm, nhẹ nhàng đổ xuống.
Trước mắt tôi mờ mờ trắng trắng —
Rồi tai bỗng vang lên tiếng bạn thân hét lớn:
“Kiều Tây! Cậu làm gì đấy?! Lính bị thằng đi rừng ngu kia cướp sạch rồi, cậu bị lag hả?!”
Tôi chớp mắt, theo phản xạ nhìn quanh.
Ồ, đây là nhà tôi với Lục Dạng đấy.
Trên giường vẫn còn vương vất không khí mùi mẫn chưa tan.
Mấy cảnh tượng, âm thanh vừa rồi…
Hóa ra chỉ là ảo giác thôi,
Nhưng sao nghe quen quen, rợn cả người!
15.
Lục Dạng chăm tôi tận tình hết mức.
Ở nhà, tôi sống kiểu mười đầu ngón tay chẳng dính tí nước nào mùa xuân.
Chỉ cần ăn no ngủ kỹ, dưỡng sinh dưỡng sắc, tiện thể gọi phi tử thị tẩm là đủ rồi.
Mà phải nói thật, dạo này phi tử chủ động lắm.
Trăm chiêu ngàn kế, lần nào cũng khiến trẫm phải van xin tha mạng mới chịu buông tha.
Quả là phản rồi, phản cả thiên cang luôn!
Thế nhưng tôi vẫn muốn ra ngoài chơi.
Cả ngày cứ ru rú trong nhà thì thành mốc meo mất!
Bất đắc dĩ, Lục Dạng đành quấn tôi kỹ như gói bánh chưng, rồi dắt tôi ra phố.
Tôi bĩu môi:
“Vợ anh đẹp thế kia, chẳng lẽ không nên cho thiên hạ ngắm thử cho sướng mắt sao?”
Anh nhẹ nhàng dỗ:
“Đợi anh liên lạc được với… rồi nhất định để em đi phố cho oai, được không?”
Tôi nghe mấy chữ “anh liên lạc được” là biết chắc chắn quan trọng lắm,
Nhưng hỏi lại thì anh im re không chịu nói.
Lần dạo phố này cũng như mấy lần trước,
Đặc biệt an toàn.
Chỉ trừ mấy chuyện:
Vài chị gái nhìn tôi hơi lâu là Lục Dạng trừng mắt làm họ chạy biến.
Vài anh trai dòm Lục Dạng kỹ là tôi liếc một cái làm họ muốn chui xuống đất luôn.
Còn lại… không có gì xảy ra.
Thế giới này, an toàn phết đấy chứ!
Dạo phố xong, tôi hơi mắc tiểu.
Lục Dạng dặn:
“Anh đứng ngay ngoài cửa nhà vệ sinh, chờ em nhé.”
Tôi gật đầu, chạy vèo vào.
Ra khỏi nhà vệ sinh thì phát hiện khẩu trang rơi mất rồi.
Một cô gái dáng nhẹ nhàng tiến đến, nhặt giúp tôi.
Tôi cảm ơn lia lịa.
Cô ấy mỉm cười, quay đi rửa tay.
Nhưng lúc nhìn vào gương, thấy mặt tôi phản chiếu, sắc mặt cô ấy đổi hẳn.
“Kiều Tây?”
16.
Tôi đứng khựng lại:
“Chị… biết tôi à?”
Sắc mặt cô ấy thay đổi mấy lần, như muốn nói gì đó mà lại nuốt vào trong.
Cuối cùng chỉ dịu dàng bảo:
“Em còn sống, sao không về nhà?”
Tôi cảnh giác hỏi:
“Chị quen nhà tôi à?”
Cô ấy nhìn tôi chăm chú, giọng nhẹ:
“Anh trai em rất nhớ em. Nếu biết em còn sống, chắc chắn sẽ tìm đến ngay.”
Tôi chợt thấy có gì đó không ổn.
Định lẻn đi thì cô ta siết chặt cổ tay tôi.
“Lâu không gặp, cùng uống ly cà phê nhé?”
Tôi vùng vẫy rút tay, nhưng cổ tay cô ta chắc như sắt.
Vừa kéo tôi đi vừa gọi điện cho ai đó, hành động rõ ràng là cưỡng ép.
Mẹ kiếp! Tưởng tôi là con bệnh yếu ớt dễ bắt nạt à?
Đang định cắn một phát thì—
Lục Dạng đột ngột xuất hiện, giật mạnh tôi ra.
Không biết anh ra tay lúc nào mà cô gái kia bay thẳng vào bồn cầu, nhìn nhếch nhác muốn xỉu.
Tôi sững sờ:
“Đây… đây là nhà vệ sinh nữ mà…”
May mà không có ai khác trong đó.
Lục Dạng đỡ trán rồi quay ra nói với không khí:
“Xin lỗi nhé.”
Rồi nắm tay tôi chạy đi mất.
Anh chạy nhanh như thi marathon, tôi suýt không theo kịp.
Anh còn cõng tôi trên lưng nữa.
Tôi cạn lời với chính mình.
Giữa lúc binh lửa loạn lạc thế này, tôi còn thảnh thơi ngó xuống cổ áo anh…
Không ngoài dự đoán:
Một nhành mai đỏ thắm giữa tuyết trắng.
Làn da trắng lạnh, ngực ửng hồng.
Mồ hôi lấm tấm trên từng đường cong cơ bắp.
Cơ ngực, cơ bụng, đường nhân ngư rõ mồn một…
Lại thèm rồi!
Mẹ ơi.
Tôi ghé vào tai Lục Dạng, giọng ngọt như mía lùi:
“Mami~ Anh đang đưa em đi bỏ trốn hả~?”
Anh chẳng biết ý gì, chỉ nhắm mắt, giọng đầy cay đắng:
“Anh không có tư cách đưa em bỏ trốn.”
Tôi tức tối siết eo anh, dằn từng chữ:
“Tôi nói anh có tư cách thì là có tư cách!”
Tại ngã tư, người đông nghịt.
Chiếc taxi Lục Dạng gọi mãi vẫn chưa đến.
Anh dứt khoát giơ tay vẫy taxi.
Chiếc taxi đang tiến lại thì bất ngờ mấy xe đen lao ra chắn đầu.
???
Đồ điên hả?
Đây là đường cái chính giữa phố mà mày dám làm loạn à!
Người đi đường vừa ngoái lại nhìn vừa xì xào bàn tán ầm ĩ.
Mấy chiếc xe đen cứ như cướp đường, phớt lờ mọi ánh mắt, chèn ép taxi dừng ngay giữa ngã tư rồi thản nhiên đỗ luôn.
Từ trong xe, mấy anh chàng mặc đồ đen bước ra, ánh mắt dán thẳng vào tôi với Lục Dạng như muốn xơi tái.
Chưa kịp thở, Lục Dạng cõng tôi lên, phi như bay.
Gió hú vù vù bên tai, tim tôi thì đập loạn cào cào.
Tôi hét toáng lên:
“Anh khai thật đi, có phải anh nằm với chồng người ta rồi không thế?!”
Lục Dạng vừa chạy vừa cười mếu:
“Anh chỉ có mỗi em thôi mà!”
Tôi hỏi tiếp:
“Vậy sao anh chạy như đĩa bị rớt vậy?”
Anh thở hổn hển, giọng ngọt như mía lùi:
“Anh sợ em bị thương.”
Ờ thì ra thế!
Tôi vùng ra khỏi lưng anh, đứng thẳng như giáo viên giảng bài:
“Mami à, anh có biết không?
Dù kẻ thù có đông có mạnh cỡ nào, chỉ cần ta đứng giữa biển người dân thì ta là bất khả chiến bại đấy!”
Lục Dạng chẳng thèm bận tâm câu nói vĩ đại của tôi, chỉ im lặng chắn trước mặt, mắt dán vào đám người đang áp sát.
“Tây Tây, lát nữa… em chạy trước nhé.”
Chạy cái đầu anh đi!
Chỗ này là khu trung tâm, camera giăng đầy như mắc màn.
Người dân Hoa Quốc lại thích hóng chuyện như chim sẻ, chắc hẳn có hơn trăm cái điện thoại đang quay chúng tôi từ mọi góc độ.
Còn mấy tên mặc đồ đen kia… đấy là đồ ngu thật rồi!
Xe cứ chặn giữa đường, tính giúp cảnh sát giao thông hoàn thành KPI à?
Tiếng còi inh ỏi vang lên, không biết bao nhiêu tài xế đã gọi 110 rồi mà mấy thằng đó vẫn tưởng mình oai hùng.
Tên cầm đầu ngẩng cao đầu, nhìn chúng tôi khinh bỉ:
“Lục Dạng, cậu qua đây đi, tôi có thể bỏ qua chuyện trước kia.”
Lục Dạng đứng im như tượng, nhìn hắn lạnh tanh.
Tôi thì tự dưng thấy tim hơi loạng choạng, nhỏ giọng thủ thỉ:
“Chồng ơi, Mami ơi, ái phi ơi, mình là đồng đội, cùng thuyền rồi đấy, anh mà bỏ em lại thì em… khóc cho đấy nhé!”
Lục Dạng không quay đầu, nhưng tay anh ấy nắm chặt lấy tay tôi, mười đầu ngón khít nhau như bị kẹp vào cái kẹp bánh đa.
Anh giọng khàn khàn:
“Giữa chúng ta, chỉ có em mới được quyền… bỏ anh thôi.”
Ôi trời ơi, tim tôi như bị ai gảy nhẹ một dây đàn, sống mũi cay cay, mắt cũng chợt ươn ướt.
Giữa chốn đông người, anh nói thế làm tôi ngại quá, chẳng dám chọc phá gì nữa.
Nhưng thôi, nói thế thôi chứ tôi vẫn là tôi, đanh đá là đanh đá!
Không thể để Lục Dạng mình anh ra trận mãi được!
Tôi siết chặt tay anh, vai kề vai bước tới.
Rồi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào thằng đội đen đeo kính râm, bên cạnh tên to xác đầu óc cứ như bãi rác:
“Trần Tử Lộ, hồi nhỏ mày bị tiêm thuốc giữ thai vào đầu à? Hay là bị quên thuốc?”
“Mày dám nói chuyện với đàn ông của tao kiểu đó à? Ai cho mày cái quyền thế hả?”
“Dẹp bọn người của mày ra, không thì đừng trách bà đây không nể mặt!”
Câu chưa dứt, Lục Dạng chợt khựng lại, quay sang tôi:
“Tây Tây, em…”
Tên kính râm kia cũng đứng hình:
“Chị… Tây… chị nhớ lại rồi à?”
Tôi ngẩng cao đầu, giọng sắc lẹm như dao:
“Bà đây nhớ rõ mồn một, ngay cả mồ mả tổ tiên nhà mày ở đâu bà cũng không quên!”
“Nếu mày còn dám đứng về phe anh trai tao, bà đây đào mộ tổ tiên mày lên chơi cho biết mặt!”
Chuyện… toang thật rồi các bác ạ!
Cảnh sát giao thông có mặt.
Cảnh sát hình sự cũng đến.
Ba mẹ tôi cũng lò dò tới.
Hai người ôm chầm lấy tôi, khóc như mưa, nói không nên lời.
Thực ra thì chuyện cũng đơn giản phết:
Con gái cưng nhà tài phiệt bị chính anh trai ruột chơi xấu.
Anh ta tranh quyền không thành, tức điên lên thuê người hại tôi.
Ai dè, chưa kịp ra tay thì tôi lại tự đâm đầu vào tai nạn giao thông.
Đen đủi làm sao, tên sát thủ đó lại đón tôi đi, định chờ thời cơ xách gậy mà chấm dứt.
Anh trai tôi thì ngây thơ tưởng tay sát thủ ấy là người trong tròng, ai dè…
Bởi sức hút nhân cách tôi mạnh quá, tên sát thủ ấy bị tôi cảm hóa, không những quay đầu,
mà còn nhiều lần cứu tôi khỏi chết hụt.
Tôi thở dài, xúc động:
Ôi, ai bảo tôi sinh ra kiểu tiểu hoàng đế, đi đâu cũng phải làm chuyện lớn!
Còn anh trai tôi –
Thủ đoạn thì nhiều, nhưng cuối cùng vẫn thua tan nát vì rước phải loại bạn bè ngu như Trần Tử Lộ!
Góc tường, anh ta ngồi bệt xuống đất, mặt mũi lem luốc, trông như con chó bị giật xích.
Ba mẹ tôi thì thay phiên cho anh ta một trận “thể thao tổng hợp”.
Ba đánh mệt rồi thì đến lượt mẹ lên sàn thi đấu.
Cả hai mệt thì Lục Dạng tiến tới xoa bóp, phục hồi năng lượng, đảm bảo đội quân này đánh mãi không mỏi.
Tôi ngồi nhấp ly lê tuyết mật mát rượi, nhẹ nhàng can:
“Thôi ba mẹ ơi, đánh thế là đủ rồi. Đánh chết người thì bẩn tay lắm. Dù gì nó cũng là anh trai con mà.”
Mẹ tôi hừ lạnh, giận chưa nguôi:
“Anh trai cái nỗi gì! Nó là con hoang mà ba mày rước về từ cuộc tình chó má của ông anh chồng với con hồ ly đấy! Tao cho nó cơm ăn áo mặc mà nó dám giở trò với mày, đáng chết!”
Ồ? Hóa ra còn phốt này nữa hả?
Mẹ đá mạnh chân ghế ba tôi một cú:
“Xử lý sao đây? Ông nói rõ đi!”
Ba tôi lập tức đáp không cần suy nghĩ:
“Đưa ra nước ngoài! Đưa đi ngay!”
Mẹ trừng mắt:
“Chỉ vậy thôi à?”
Ba tôi cuống quýt bổ sung:
“Đưa đi Myanmar! Sang Myanmar cho rồi!”
Mẹ tôi mới lấy lại phong thái phu nhân quý tộc, gật đầu nhẹ nhàng:
“Còn con thư ký nữ với thằng Trần Tử Lộ kia… nói chung là bọn nào dính vào vụ này, xử lý sạch sẽ cho tôi!”
Góc tường, anh trai tôi rú lên một tiếng sợ hãi, nhào tới chân tôi khóc lóc như mưa như gió:
“Em gái! Em gái! Tha cho anh đi mà! Anh xin em!”
Rồi bị Lục Dạng đá văng ra xa như cái giẻ rách.
À đúng rồi, nhắc mới nhớ tới Lục Dạng.
Từ lúc tôi tuyên bố hồi phục ký ức, rồi ba mẹ tôi vội vàng lao tới hiện trường,
anh ấy cứ lặng lẽ đứng sau lưng tôi, như cái phông nền im ắng vô hại vậy.
Chỉ có tôi biết, đằng sau vẻ mặt bình tĩnh ấy là cả một cơn sóng gió lo lắng lẩn khuất.
Sau khi “anh Myanmar” bị kéo đi, ba mẹ tôi mới chịu để ý đến Lục Dạng.
Mẹ tôi hỏi ngay:
– “Cậu trai này là ai đấy?”
Tôi vội vàng giới thiệu:
– “Là người yêu con ạ.”
Mẹ tôi cười tươi như hoa, gật gù:
– “Trông cũng được đấy, mắt mẹ nhìn đàn ông của con còn sắt hơn cả hồi mẹ trẻ.”
Còn ba tôi thì… mặt mày như bị ép phải chịu đựng nỗi đau to lớn.
Cả người ông như đang gào lên trong lòng:
– “Con gái cưng của tôi cứ thế bị một thằng đẹp trai hớt tay trên à???!”
Mẹ tôi không nhịn được, đá chân ghế ba tôi một phát, ra hiệu:
– “Nói cái gì đi chứ!”
Ba tôi hậm hực, giọng nặng như búa bổ:
– “Cậu chính là tên sát thủ đó hả?”
Lục Dạng hơi cứng người, đứng thẳng như cây tăm tre, mặt tái mét:
– “Vâng.”
Tôi liền hét lớn:
– “Ba ơi!”
Ba tôi trừng mắt nhìn tôi, còn giả vờ ôm ngực:
– “Hét to thế làm gì! Tim ba sắp loạn nhịp rồi đấy!”
Tôi còn định cà khịa ông thêm thì Lục Dạng nhẹ kéo tay tôi lại.
Giọng anh khàn khàn, trầm thấp:
– “Tôi đã sai, tôi sẵn sàng chịu mọi hậu quả.”
Tôi sốt ruột:
– “Anh sai chỗ nào chứ? Người quân tử nhìn hành động, không xét cái ruột!
Từ đầu đến cuối anh luôn che chở cho em, không những không làm em tổn thương, còn nuôi em mập lên vài ký nữa, anh làm gì sai được—”
Mẹ tôi ngắt lời, nhìn thẳng vào Lục Dạng:
– “Kiều Tây, cậu thật sự sẵn sàng vì con gái tôi làm mọi thứ sao?”
Lục Dạng mím môi, gật đầu.
Mẹ tôi thản nhiên:
– “Vậy thì hình phạt của cậu là: cả đời làm vệ sĩ cho con bé.
Nó gặp nguy hiểm, cậu phải lao ra trước tiên.
Cậu chết, thì nó phải sống.”
Lục Dạng ngẩng phắt lên, mặt ngơ ngác:
– “Chỉ… chỉ có vậy thôi sao?”
Tôi chen vào ngay:
– “Còn phải làm phi tử trọn đời của em nữa nhé!”
Mẹ tôi gật đầu:
– “Cả đời làm người yêu nó.”
Tôi tiếp lời:
– “Cả đời làm ‘mẹ yêu dấu’ nữa nhé!”
Mẹ tôi: “……?”
Tôi vội sửa:
– “Ý con là… ‘mẹ-ma-mi-a’ trọn đời ạ!”
Ba mẹ tôi: “……”
Hôm ấy, trăng treo lơ lửng trên cành liễu,
Tiếng nước róc rách từ phòng tắm vọng ra khiến tôi như bị đơ cả tai.
Không suy nghĩ nhiều, tôi đẩy cửa xông thẳng vào, áp Lục Dạng xuống bồn tắm.
Tóc anh ướt sũng, nước chảy róc rách xuống gò má góc cạnh, lách qua cổ, qua xương quai xanh,
rồi tụt xuống cơ bụng rắn chắc…
Rồi, bị tôi “ăn” hết sạch.
Lục Dạng khẽ rên một tiếng, bản năng muốn kéo tóc tôi,
nhưng ngay lập tức lại sợ làm tôi đau, đành né tránh.
Tôi cười gian manh, áp sát từng chút:
– “Ma mi ơi, mở mắt ra mà nhìn em đi.”
– “Em là ai nào? Anh muốn nghe anh gọi tên em cơ mà.”
Làn da trắng như sứ của anh dần đỏ lên,
giống như vầng mây lửa ngoài cửa kính – đẹp đến mức khiến người ta không muốn rời mắt.
Kiều Tây đúng là lắm mưu mô hiểm độc.
Chỉ biết làm người ta cấm dục hỏng hết, người tự chủ cũng phải ngã quỵ.
Nhưng may cho anh, Lục Dạng chưa bao giờ làm Kiều Tây thất vọng.
[Ngoại truyện]
Kiều Tây hồi phục toàn bộ ký ức.
Từ đó, quá khứ không còn là gánh nặng riêng của Lục Dạng nữa.
Chỗ vụ tai nạn hôm đó không phải lần đầu họ gặp nhau.
Năm xưa, khi đi du lịch vùng núi, cô từng chứng kiến một thằng thành phố lái xe tông đổ sạp hàng bà lão,
rồi lật ngược thế cờ bắt bà lão với cháu trai phải xin lỗi nó.
Cô bé “hoàng đế con” ngày ấy tất nhiên không chịu ngồi yên.
Đứng mắng cho thẳng mặt tên lái xe, rồi gửi vụ việc lên đồn công an, thông báo cho cả đối tác hắn biết.
Ngày xưa có Khang Hy vi hành,
Ngày nay có Kiều Tây cải trang đi ngao du.
Chỗ nào có chuyện bất bình, chỗ đó có cô đứng ra lo liệu.
Cuối cùng, cô vẫn ôm được mỹ nhân về tay.
Thế giới có biết bao câu chuyện tình lãng mạn,
nhưng chuyện của cô với Lục Dạng chưa bao giờ chỉ là “gặp gỡ” đơn thuần.
Cô bé năm nào đứng chống nạnh trước mặt hai bà cháu, lớn lên thành người phụ nữ bản lĩnh trên thương trường —
rồi trong một bước ngoặt đời người, nằm thoi thóp bên hiện trường vụ tai nạn.
Cậu bé từng được cô bảo vệ năm đó cũng đã lớn.
Lớn đến mức có thể quyết định cuộc đời mình, đủ sức cứu cô, chứ không phải giết người.
Những đêm dài bên giường bệnh, anh thức trắng chăm sóc cô, không rời nửa bước.
Đến mức một người không tin thần linh như anh cũng bắt đầu cầu khấn:
– “Làm ơn, cho cô ấy tỉnh lại được không?”
Rồi cô thật sự mở mắt, mở miệng gọi anh:
– “Chồng ơi.”
Chồng dài, chồng ngắn.
Rồi lại ghét anh lạnh lùng, không biết dỗ dành.
Cô đâu biết, để không làm cô tổn thương, Lục Dạng đã phải kìm nén bản năng đến mức nào.
Sau khi cô nhớ lại hết, anh từng rất sợ.
Sợ mất cô. Sợ cô ghê tởm mình.
Nhưng cô chỉ cười gian rồi lại gọi anh:
– “Ma mi ơi.”
Ma mi dài, ma mi ngắn.
Lục Dạng chưa bao giờ biết cách thắng cô.
Nước gợn lăn tăn.
Cô gái trong bồn tắm mệt quá, thiếp đi lúc nào không hay.
Tay vẫn còn nghịch ngợm níu lấy anh không buông.
Lục Dạng cúi xuống, nhẹ nhàng bế cô lên,
lau khô từng chút một rồi đặt cô cẩn thận lên giường.
Rồi cúi sát, hôn khẽ lên trán cô:
– “Ngủ đi, tiểu hoàng đế của anh.
Anh nguyện làm thần tử cả đời cho em.”
HOÀN