Editor: Báo đại tổng tài đã bị bạn
Giới thiệu:
Sếp cũ của tôi – cái người cả ngày mặt lạnh như tiền, tưởng không biết rung động là gì – sau khi phá sản, lại ngồi ôm mặt khóc lóc, van xin tôi bao nuôi anh ta.
Tôi mềm lòng. Đành lục túi móc ra 150 tệ – gần nửa số tiền tiết kiệm còm cõi – làm “phí bao dưỡng”.
Thế mà anh ta chẳng biết điều tẹo nào.
Tôi bảo ôm thì anh ta hôn.
Tôi bảo hôn thì anh ta… làm cái việc còn lố hơn thế.
Tôi ngây thơ tưởng anh đang cố lấy lòng để xin tăng trợ cấp.
Cho đến một hôm, tôi vô tình thấy anh ta ngồi chễm chệ trong phòng Tổng Giám đốc công ty mới của tôi, mặt lạnh tanh quở trách sếp trực tiếp của tôi:
– Từ nay trở đi, mấy dự án dưới hai trăm triệu không cần trình tôi duyệt.
Rồi vừa dứt câu, quay sang nhìn tôi với vẻ mặt nhăn nhó:
– Hôm nay anh xin vợ hai mươi tệ tiền tiêu vặt, có hơi quá đáng không?
Tôi: ???