Ông chồng liên hôn dùng mọi thủ đoạn mới cưới được tôi… Thế mà cưới xong lại chẳng hề đụng vào tôi.
Tôi cứ tưởng anh bất lực, đành đề nghị ly hôn.
Ai ngờ tôi nghe thấy tiếng lòng của anh ta:
【Chết rồi, hôm qua lén hôn trộm chắc bị phát hiện…】
【Cô ấy thấy ghê tởm nên mới đòi chia tay à?】
【Biết ngay mà, mình đúng là không có tí sức hút nào…】
【Dù cao mét tám lăm, bụng có tám múi, còn “22” mà cũng không làm cô ấy xiêu lòng nổi?】
22??
Tôi đang cầm bút ký đơn thì tay khựng lại. Ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng, ít nói đối diện.
Tôi ngập ngừng hỏi một câu:
“Hay là… cho em xem thử nhé?”
Tôi đang lật giở bản thỏa thuận ly hôn do chính tay Giang Dật Xuyên soạn sẵn. Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác tội lỗi xen lẫn xót xa. Ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện, trầm như núi đá, lòng tôi lại nhói.
Biết là tôi lấy anh vì chuyện làm ăn, vì cái gọi là hôn nhân liên kết… nhưng mà, phải nói thật – ông này đẹp trai dã man.
Mặt mũi sắc nét như tượng tạc, gò má góc cạnh, dáng người thì cao ngất ngưởng, da lại trắng, cơ bụng thì rõ múi từng khúc… Một người chồng liên hôn mà như diễn viên hạng A thế này cơ mà!
Đáng tiếc, ông lại không được.
Cưới nhau gần năm trời, chưa hề chạm tay tôi lấy một cái. Thân mật nhất giữa hai đứa chắc cũng chỉ là cái hôn gượng gạo trong lễ cưới.
Tôi cũng đâu phải không biết cố gắng. Mặc váy ngủ mỏng như sương, lượn qua lượn lại như tàu ngầm dò sóng…
Vậy mà ông vẫn trơ như đá, mắt không thèm liếc.
Tính ra, Giang Dật Xuyên, tám phần là… bất lực. Chứ nếu không, với nhan sắc và body “chất lượng cao” như tôi, có khi mấy hộp “siêu mỏng 0.01” đã phải cháy hàng rồi cũng nên.
Haizz… Một đứa mọt sách mê trai như tôi mà gặp phải cuộc hôn nhân không có tí “ấm áp thể xác” nào, thì chẳng khác gì bị nhốt trong tủ lạnh suốt mùa đông.
Hôn nhân mà không có… ấy ấy, thì y như cát khô – không cần gió cũng tự tan. Dù có tiếc gương mặt đẹp như tượng Hy Lạp với cái body cực phẩm kia đến mấy, tôi vẫn phải chọn con đường sáng: Ly hôn.
Tôi thở dài, thu hồi ánh nhìn, cầm bút ký vào chỗ tên. Ai ngờ, vừa mới gạch được một nét trong chữ “Hạ”, thì bên tai chợt vang lên tiếng thì thầm của một giọng nam quen thuộc:
【Buồn thật đấy… Sao Mặc Mặc vẫn đòi ly hôn với mình nhỉ?】
【Hay là do hôm qua mình lỡ hôn trộm cô ấy bị phát hiện?】
【Cô ấy thấy ghê tởm nên mới muốn bỏ?】
Ơ kìa? Ai vừa nói thế?
Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn quanh – ngoài tôi thì chỉ có mỗi Giang Dật Xuyên đang ngồi im như tượng sáp.
Anh ta vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng thường thấy, chỉ khi ánh mắt chạm phải tôi thì hàng mi hơi run lên, rồi lại cúi đầu tránh ánh nhìn.
Tôi ngẩn người vài giây, nghĩ bụng chắc do thức khuya quá nên sinh ảo giác.
Chuẩn bị cúi đầu ký tiếp, thì giọng kia lại vang lên, lần này nghe còn tự ti hơn:
【Quả nhiên… mình vẫn không đủ sức hút.】
【Cao 1m85, có bụng tám múi, mới 22 tuổi… mà cũng chẳng khiến cô ấy động lòng.】
【Thật muốn quỳ xuống xin cô ấy đừng đi… Nhưng lại sợ cô ấy càng thấy mình ghê tởm hơn.】
【Hay là đưa hết cổ phần công ty cho cô ấy… biết đâu vì tiền mà cô ấy chịu ở lại?】
…
Giọng anh ta cứ vang lên trong đầu tôi như tiếng vọng trong hang, vừa tội nghiệp vừa chân thành đến lạ.
Tôi bắt đầu chắc mẩm: Không phải ảo giác!
Mà giọng thì y như Giang Dật Xuyên… Chả lẽ tôi… nghe được tiếng lòng của ông này?!
Tôi ngẩng đầu nhìn lại.
Giang Dật Xuyên lúc này cũng ngẩng lên, hình như cảm nhận được ánh mắt tôi đang soi mói:
“Sao thế? Có chỗ nào trong bản thỏa thuận em chưa vừa ý à?”
Ngay sau câu nói, trong đầu tôi lại vang lên:
【Chỉ cần cô ấy nói, điều gì tôi làm được, nhất định sẽ làm.】
【Chỉ mong cô ấy… ở lại bên mình thêm chút nữa. Một chút cũng được…】
…
Ơ kìa! Cao 1m85, bụng tám múi, 22 tuổi… mà than thở thế này nghe có khác gì… không được đâu?
Nếu “được”, thì chẳng lẽ gần một năm trời cưới nhau mà vẫn trắng tinh như tờ giấy A4?
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, đầu óc toàn xoay quanh con số “22” kia.
Không nhịn được, tôi đặt mạnh bút xuống bàn, nghiêng đầu, nheo mắt hỏi nghiêm túc:
“Cho em xem… em trai của anh một chút đi?”
“Ơ?”
“Gì cơ… em trai nào cơ?”
Tôi mới buột miệng hỏi một câu thôi mà Giang Dật Xuyên đã như bị chạm dây.
Khuôn mặt thường ngày lạnh lùng bỗng chốc có biểu cảm, mắt trợn tròn, như thể tôi vừa nói gì động trời lắm ấy.
Thế mà anh ta vẫn chưa hiểu ra tôi đang ám gì.
Thay vào đó, lại nghiêm túc ngồi phân tích từng từ tôi nói như đang làm bài kiểm tra cuối kỳ.
【Cô ấy muốn nhìn… em trai mình á?】
【Nhà mình làm gì có em trai, tôi là con một mà…】
【Chẳng lẽ hồi cưới cô ấy không biết?】
【Cũng đúng, tôi chỉ là người để liên hôn, cô ấy có quan tâm mấy chuyện này đâu.】
【Giờ mà nói thẳng ra, liệu cô ấy có giận không?】
Tôi nhìn thấy đôi mắt đen sâu kia hơi dao động, anh ta bắt đầu có vẻ lúng túng, định mở miệng giải thích.
Mà nhìn cái dáng vẻ ngơ ngác này của anh ta, tự dưng tôi lại nổi hứng muốn trêu.
Ơ kìa?
Bên ngoài lạnh lùng là thế mà bên trong lại ngố tàu dễ thương thế này à?
Đến câu nói đầy “ẩn ý” vậy mà cũng không hiểu được thì đúng là đáng yêu quá mức cho phép.
Tôi nhếch mép cười khẽ, đứng dậy.
Vòng qua cái bàn làm việc to oành, đi thẳng đến trước mặt anh.
“Em nói không phải em trai… theo kiểu ruột thịt ấy đâu.”
“Mà là…”
Tôi cố tình ghé sát tai anh, thì thầm nhẹ như gió thoảng.
Giây sau, tôi thấy mặt anh từ trắng chuyển sang đỏ như gấc chín, đỏ lan xuống tận cổ áo.
Trong lòng anh lúc này rõ ràng đang hỗn loạn, nhưng lại có vẻ mong chờ:
【Mình… mình không mơ đấy chứ?】
【Mặc Mặc muốn xem mình á… thật á?】
【Thế nghĩa là cô ấy… chưa muốn ly hôn?】
Tôi nghe thấy mớ tiếng lòng ấy, khẽ nhướng mày, trong lòng mềm nhũn như bánh bao vừa hấp.
Thì ra Giang Dật Xuyên lại sợ mất tôi đến thế.
Hóa ra anh thích tôi… nhiều đến vậy ư?
Cưới nhau cả năm trời mà giờ tôi mới biết hóa ra cái tượng đá này cũng có tim.
Vừa tò mò, vừa thấy buồn cười, lại hơi ngứa ngáy…
Hê hê.
Hôm nay nhất định tôi phải “khui hàng”!
Tôi khẽ hắng giọng, giả vờ vô tình mà cố ý, đưa mắt lướt qua người anh.
Vừa thở dài vừa thả câu đầy mồi nhử:
“Anh cho em xem đi, em… sẽ không ly hôn nữa.”
“Không chịu à? Vậy thì…”
Chưa kịp nói xong, anh đã bật thốt lên như bị dí điện:
“Chịu!”
“Tôi… tôi chịu!”
“Thế còn chần chừ gì nữa, mau lên!”
Tôi phấn khích xoa xoa tay, như kiểu sắp bóc tem đồ điện tử mới.
Đối mặt với cơ hội ngàn vàng, người khôn thì phải all in chứ sao!
Một phút sau… tôi cuối cùng cũng toại nguyện.
Khóe môi tôi từ lúc ấy đến giờ chưa kịp thả lỏng lấy một giây.
Không tồi, không tồi, thậm chí phải nói là quá ưng!
Giang Dật Xuyên chất lượng thế cơ mà!
Thế thì cuộc sống về sau không lo “khô hạn”, có hi vọng thật rồi!
Không cần phải gào lên với đám nữ chính trong tiểu thuyết nữa:
“Con ngốc kia, tránh ra! Cho bà đóng hai tập!”
Há há há há!
Cơ mà Giang Dật Xuyên vẫn đang đơ ra như tượng, mặt mũi đỏ bừng, tai thì nóng ran.
Cúi gằm mặt, không dám nhìn tôi.
【Không biết có… xấu quá không?】
【Cô ấy mà sợ thì sao… lỡ ghét mình thật thì toi.】
【Biết thế lúc nãy làm màu tí, ai lại lộ hết hàng thế kia…】
【Nhưng… không kìm được, thực sự là không kìm được… thích Mặc Mặc nhiều lắm…】
Trước khi anh ta tiếp tục chìm trong cái hố tự ti không đáy, tôi thẳng tay kéo anh lôi tuột vào phòng ngủ bên cạnh.
Chưa để anh kịp hoàn hồn, tôi đẩy thẳng lên giường.
Nhìn cái thân hình cực phẩm đang nằm đó, mặt mũi đẹp trai mà mắt lại đầy lo lắng như học sinh chờ điểm thi, tôi nuốt nước bọt đánh ực.
Phải dùng hành động thực tế để đập tan cái định kiến “không được” của anh mới được!
Tôi cúi sát xuống, nhỏ nhẹ:
“Giang Dật Xuyên, em không ly hôn nữa đâu.”
“Nhưng… anh phải ngoan, phải biết phục vụ em đấy nhé.”
“Phục… phục vụ?”
Anh nuốt khan, mặt đỏ như gấc, ánh mắt thì bối rối không để đâu cho hết.
【Đừng nói phục vụ… làm osin cho cô ấy tôi cũng tình nguyện.】
Nghe được câu đó, má tôi cũng bắt đầu nóng ran.
Tôi lật ngăn kéo, lôi ra cái vật nhỏ nhỏ quen thuộc, đặt vào tay anh.
Sau đó cúi đầu, hôn lên đôi môi lạnh như băng kia một cái thật sâu.
“Này… anh không thấy là từ lúc cưới đến giờ, chúng ta sống khách sáo quá à?”
“Vợ chồng gì mà chưa từng ‘giao lưu sâu sắc’ cơ chứ…”
Nghe đến đây, mắt Giang Dật Xuyên tối lại, giọng khàn như gió mùa đông bắc:
“Anh hiểu rồi.”
【Thì ra là vậy…】
【Mặc Mặc thích thế này…】
Tiếng lòng vừa dứt, tôi bỗng thấy tình thế đảo ngược.
Người đàn ông kia nhắm mắt, hôn tôi một cách dịu dàng mà cũng cuồng nhiệt.
Giọng trầm run run, như thể đang thề non hẹn biển:
“Vậy… giờ mình giao lưu đi.”
Quả đúng là, giao lưu càng nhiều thì tình cảm càng keo sơn gắn bó.
Từ ngày được tôi “khai sáng”, Giang Dật Xuyên lên tay trông thấy.
Giữa tôi với anh cũng chẳng còn cái kiểu mỗi đứa một cõi như trước nữa.
Chỉ cần tôi liếc nhẹ một cái, là anh hiểu ý ngay.
Lúc nào cũng lo tôi không vừa ý, trong lòng thì tua đi tua lại:
【Vừa rồi có mạnh quá không nhỉ?】
【Lỡ Mai Mai sợ thì chết, lần sau nhất định phải nhẹ nhàng hơn…】
…
Nghe thấy mấy lời “tự kiểm điểm” trong lòng anh, tôi lại nổi máu nghịch ngợm.
Thích chọc cho anh ngượng chơi.
Cố tình thả vài câu:
– “Ông xã, hôm nay nắng to nhỉ… mà nhắc đến to…”
– “Em thì chẳng giỏi giang gì đâu, chỉ giỏi mỗi cái khoản… thích anh.”
– “Ông xã của em vừa đẹp trai lại vừa ngoan, em mê quá cơ…”
Chỉ cần nghe hai chữ “ông xã”, Giang Dật Xuyên lập tức như lên đồng – mặt đỏ tưng bừng, ánh mắt sáng như đèn pha, vừa bối rối vừa đáng yêu.
Lúc ấy, tiếng lòng anh cũng buồn cười lắm:
【Mặc Mặc vừa gọi mình là ông xã…】
【Mừng quá, kích động quá… lại mất kiểm soát rồi!】
【Vợ ơi, vợ yêu quý của tôi, dễ thương quá, yêu chết mất!】
…
Không những “được việc”, tinh thần phục vụ của anh cũng cao ngất ngưởng.
Cái gì tôi nhìn lâu thêm vài giây, y như rằng hôm sau có người giao tới tận cửa.
Thẻ đen đứng tên anh, tôi thích quẹt thế nào thì quẹt.
Chuẩn hình mẫu đàn ông lý tưởng.
Gặp được người như Giang Dật Xuyên mà còn chê thì chắc là… hỏng não.
Cho nên, lần đi ăn với con bạn thân Thẩm Nhược, tôi ngồi ăn mà tay vẫn tranh thủ nhắn tin trêu chồng.
Gọi mấy lần không trả lời, Thẩm Nhược bắt đầu sinh nghi.
Tôi vừa ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt nó đang soi như tia X-quang:
– “Da dẻ mịn màng, hồng hào…”
– “Trông thế này thì tình cảm vợ chồng tiến triển phết nhỉ.”
– “Mà tôi nhớ trước bà còn bảo đang định… ly hôn cơ mà?”
Tôi cười khẽ, rúc rúc vào người nó, làm nũng:
– “Ấy là hiểu nhầm thôi mà…”
– “Tôi cứ tưởng ông ấy… không được.”
– “Ai ngờ…”
– “Ai ngờ sao?”
– “Không những ổn mà còn mê tôi như điếu đổ, chăm tôi còn hơn mẹ chăm con mọn.”
– “Gặp được chồng liên hôn thế này, chẳng khác gì… trúng Vietlott!”
Nghe vậy, mặt Thẩm Nhược mới giãn ra.
– “Thế còn được.”
– “Chứ nếu mặt đẹp mà sống như hạch, bà còn không chịu ly dị thì tôi phải đánh cho tỉnh.”
Tôi dụi dụi vào cổ nó, thì thầm như kể chuyện cấm trẻ em:
– “Cơ mà… tôi vẫn thấy ông ấy có một cái khuyết điểm.”
– “Khuyết điểm gì?”
– “Hơi thiếu tự tin. Cứ lo tôi bỏ rơi, cứ nghĩ mình không đủ tốt. Tôi khen suốt ngày mà ông ấy vẫn cứ tự nghi ngờ.”
– “Chuyện đó dễ mà…” – Thẩm Nhược khều mắt.
– “Bà cứ khơi cái máu chiếm hữu của ông ấy lên. Kiểu ghen ghen, sợ mất nhưng vẫn phải mạnh mẽ ấy.”
– “Đảm bảo là ông ấy vừa yêu vừa dính như sam.”
– “Ơ…” – tôi ngơ ngác.
– “Thế phải làm sao?”
Thẩm Nhược nhếch mép cười gian:
– “Đơn giản!”
Vài phút sau, tôi đăng một cái status đầy tính ẩn dụ:
Mấy chú cún nhỏ tự ti nhìn thì thương thật, nhưng kiểu đàn ông vừa ghen vừa kiêu, nhất quyết không nhường bước – mới là kiểu đáng yêu đến phát cuồng.
Kèm theo đó là ảnh một anh đẹp trai đội bờm tai chó, mặt ngầu lòi, đăng chế độ “Chỉ mình kkcó thể thấy”.
Vừa đăng xong, thấy like nhảy vù vù.
Mí mắt tôi giật hai cái.
Nhìn sang Thẩm Nhược, tôi hơi lo:
– “Liệu có tác dụng thật không?”
– “Lỡ ông ấy lại suy nghĩ nhiều thì sao?”
Thẩm Nhược khoanh tay, tự tin hất mặt:
– “Không lo! Tin tôi đi!”
– “Tôi vừa đọc truyện y chang thế, chuẩn bài luôn!”
Tôi nhìn vẻ mặt chắc nịch ấy, khóe môi giật giật:
– “…Vậy thì… chơi tới bến!”
Từ sau khi tôi đăng cái status đầy ẩn ý kia, Giang Dật Xuyên mất hút như bốc hơi.
…Chết dở, không lẽ giận thật rồi?
Tôi gọi điện thì báo thuê bao, nhắn tin thì “seen không rep”.
Mà tiếng lòng của anh thì chỉ nghe được khi ở gần.
Tôi cuống lên như gà mắc tóc, vội vàng phóng thẳng về biệt thự.
Vừa mở cửa, đã thấy dì Vương – giúp việc lâu năm trong nhà.
Tôi lao tới hỏi dồn:
– “Dì ơi, anh ấy về chưa ạ?”
Dì Vương bình tĩnh trả lời:
– “Phu nhân, tiên sinh về rồi, đang trên lầu.”
Tôi thở phào, vội cảm ơn rồi phi lên cầu thang như tên bắn.
Vừa tới phòng đã đẩy cửa cái rầm, miệng lắp bắp nói:
– “Ông xã! Em sai rồi! Đừng giận mà!”
– “Em không nên đăng cái đấy lên, em biết lỗi rồi…”
Cửa mở ra, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tim tôi đập loạn như trống làng.
Giang Dật Xuyên – người đàn ông lạnh lùng, ít nói, hay đỏ mặt kia –
…giờ đây đang đội bờm tai chó bé xíu, cổ đeo vòng da, còn kèm theo xích đỏ hỏn.
Anh ấy đang quỳ, và… từ… từ… bò lại phía tôi.
Mắt đen sâu thẳm, vừa tuyệt vọng vừa khẩn thiết.
Bò đến nơi, anh ngẩng đầu lên, đưa hai tay nâng sợi xích như dâng lễ vật:
– “Chủ nhân, đừng bỏ rơi cún con mà…”
– “Cún con không có chủ nhân là sống không nổi…”
– “Cún con sẽ ngoan, sẽ nghe lời, chủ nhân đừng đi…”
Tôi đứng như trời trồng, cứng đờ cả người.
Người đâu mà vừa đẹp trai vừa điên như này?
Nuốt nước bọt cái ực, vành tai tôi đỏ bừng.
– “Ơ… ông xã… anh bị sao đấy?”
– “Chủ nhân không thích ạ?” – anh nghiêng đầu, ánh mắt long lanh.
Tôi sắp xỉu đến nơi rồi, nhưng cuối cùng vẫn thú nhận:
– “…Thực ra… em cũng… khá là thích…”
Vừa dứt lời, anh bám luôn:
– “Chỉ cần chủ nhân thích, em bảo gì anh cũng làm.”
– “Chủ nhân dạy sao, anh học thế… miễn là đừng bỏ rơi anh…”
Nói xong, anh dụi đầu vào chân tôi như cún con đòi xương.
Tôi nóng hết cả người, trong đầu chỉ còn đúng một dòng chữ:
“Vãi chưởng… giỏi diễn thật sự!”
Gặp người như này mà tôi còn nhịn được thì đúng là tôi có vấn đề thần kinh!
Tôi cố nuốt cười, lấy lại phong độ, nhập vai chị đại:
– “Được rồi… không bỏ.”
– “Nhưng anh phải cho em lý do chính đáng…”
– “Lý do khiến em không nỡ bỏ đi.”
Mắt Giang Dật Xuyên bỗng trầm hẳn lại.
Anh đứng dậy, ôm chặt lấy tôi, giọng khàn khàn bên tai:
– “Vâng, chủ nhân.”
– “Bây giờ em sẽ biết lý do…”
…
Khoảnh khắc trước khi tôi kiệt sức nằm bẹp, mắt nhìn lên trần nhà như kẻ mất hồn, tôi vẫn không quên bấm “like” cho nhỏ Thẩm Nhược trong đầu:
“Chuẩn bài, đúng là có hiệu nghiệm!”
Và rồi tôi lăn ra ngủ mê mệt, trắng mắt như cá chết.
Không hề hay biết, trong lúc tôi đã say giấc, tiếng lòng của “cún con” vẫn vang lên khe khẽ:
【Chỉ cần Mặc Mặc đừng bỏ tôi…】
【Dù có người khác, tôi cũng giả vờ không biết…】
【Miễn là… cô ấy đừng ly hôn… đừng rời xa tôi… là được.】
Đúng như lời con Nhược nói, từ sau vụ “huấn luyện nhẹ” đó, anh cún Giang Dật Xuyên nhà tôi lên trình thấy rõ.
Không còn kiểu lầm lì tự ti, suốt ngày sợ vợ bỏ nữa.
Thay vào đấy là một ông chồng dính như sam, chiếm hữu như hoạn thư.
Có hôm tôi đi dạo phố một mình, cứ có cảm giác có người rình sau lưng.
Ban đầu hơi rờn rợn, nhưng nghĩ lại, chắc là tay vệ sĩ do anh ấy thuê theo bảo kê tôi.
Quả không sai, hôm nọ tôi lướt qua phòng làm việc của anh, thấy cả chồng ảnh chụp trộm tôi — đủ mọi góc, từ nghiêng, chính diện đến cả lúc tôi cúi xuống buộc dây giày.
Trời ơi đất hỡi, từ cún con tự ti thành ra cún con hơi u ám rồi đây này!
Cơ mà tôi lại khoái cái kiểu u ám cuồng vợ này ghê.
Mà quan trọng nhất là, giờ tiếng lòng của anh ấy không còn kiểu lo tôi thích thằng khác nữa, mà chuyển sang dạng:
“Làm sao chiều vợ cho khéo hơn”,
“Vợ ăn gì?”,
“Vợ thích gì?”,
“Vợ thích màu gì để anh mua nguyên bộ matching?”
Đúng là đọc tiểu thuyết ngôn tình nhiều năm không uổng!
Lúc đấy tôi mới thấy mình nợ con Nhược một chầu xịn sò.
Đến quán rồi mới phát hiện hôm nay có thêm khách mời đặc biệt: anh trai Thẩm Nhược – Thẩm Trạch.
Tôi hơi đơ mất vài giây. Mãi tới khi anh ấy nhíu mày, hắng giọng, tôi mới hoàn hồn, lắp bắp:
– “A… anh Thẩm!”
Thẩm Trạch thấy tôi nhận ra, mặt mới giãn ra đôi chút, nhưng miệng vẫn không quên “cà khịa”:
– “Ồ, còn biết gọi anh là anh cơ đấy.”
– “Đứng đực ra lâu thế, tưởng định vờ quên luôn rồi.”
Tôi cười xòa, liến thoắng chữa cháy:
– “Tại bất ngờ quá thôi anh ạ. Tự nhiên gặp lại, giật mình là đúng rồi!”
– “Anh là anh trai ruột của em mà… không, phải nói là thân hơn cả anh ruột ấy chứ!”
Thẩm Trạch bật cười, nhẹ giọng:
– “Cái miệng này… vẫn dẻo y như hồi nào.”
Cũng phải thôi, tôi với anh em nhà họ Thẩm lớn lên cùng nhau, học chung từ cấp 1 đến cấp 3, gần như dính nhau như sam, tình thân có khác gì ruột thịt đâu.
Cho đến khi vào đại học, Thẩm Trạch lên năm hai thì phải lòng một bạn nam cùng phòng.
Sau đó come out với gia đình luôn cho máu.
Cả nhà sốc, ba mẹ còn tính đưa tiền cho bạn kia “biến”, thế là anh Trạch nổi khùng, xách vali theo người yêu bay ra nước ngoài, năm năm trời biệt tăm biệt tích.
Ngay cả đám cưới của tôi, anh ấy cũng không về, chỉ gửi quà.
Nên bây giờ gặp lại, tôi mới há hốc như vậy.
Ngồi vào bàn, tôi hỏi luôn, không kìm nổi tò mò:
– “Anh Thẩm, lần này anh về là ba mẹ chịu chấp nhận rồi hả?”
Anh gật đầu, nhếch môi cười:
– “Ừ, nhưng có điều kiện: hai năm không được xài một cắc tiền nhà.”
!!!
Tôi nghe mà rét luôn:
– “Thế giờ anh làm gì? Có việc chưa? Có cần em giúp không?”
Vừa nói vừa run, vì tôi mà cắt trợ cấp thì… thôi, cho tôi đi xin cơm còn hơn!
Chưa kịp nghĩ xong thì con Nhược đã lườm nhẹ, giọng chanh chua:
– “Anh tôi làm thiết kế trang sức, không thiếu tiền đâu.”
– “Muốn có lòng tốt thì về mà nịnh chị gái này nè.”
Tôi nghe vậy thì lập tức quay qua bóp vai nịnh nọt, tay nghề xoa bóp như trong spa:
– “Chị ơi yêu chị nhất!”
Mà lúc đấy, đầu tôi cũng chớp được chữ “thiết kế trang sức”.
À ha! Một ý tưởng lóe lên.
Sắp tới là kỷ niệm 1 năm ngày cưới của tôi với Giang Dật Xuyên.
Tôi còn đang rối bời không biết tặng gì.
Giờ nghĩ lại, sao không… tự tay thiết kế một cặp nhẫn đôi cho hai đứa?
Vừa ý nghĩa, vừa độc quyền.
Nghĩ tới cảnh anh chồng nhà tôi cầm nhẫn, mắt đỏ hoe như cún bị bỏ đói, lòng tôi nhũn như cháo loãng.
Nói là làm. Tôi quay qua rủ anh Thẩm, rủ luôn cả con Nhược cùng vào dự án.
Kế hoạch chính thức khởi động!
Về cái khoản thiết kế thì thú thật, tôi đúng là dân ngoại đạo chính hiệu. Từ họa tiết khắc trên nhẫn cho đến từng công đoạn chế tác, cái gì cũng phải ngồi chém gió thảo luận đến mòn mồm với anh Thẩm Trạch.
Dạo này tôi gần như ngày nào cũng sáng xách mông đi, tối lò dò về.
May mà bên công ty anh Giang cũng đang bù đầu bù cổ, anh ấy chẳng mấy khi vác mặt về nhà, toàn gọi điện cho tôi qua điện thoại.
Thế là đỡ được khoản nghĩ lý do này lý do nọ để giấu. Nhẹ cả người!
Sau ba hôm vắt óc, cuối cùng tôi và anh Trạch cũng thống nhất họa tiết sẽ khắc lên nhẫn là hoa hồng champagne – nghe đã thấy sang.
Ý nghĩa: “Giữa vạn người, anh chỉ yêu một mình em.”
Nghe thì sến thật, nhưng sến đúng lúc, đúng chỗ lại thành lãng mạn!
Xong được phần khó nhất rồi, mấy việc còn lại coi như ăn thua gì.
Cỡ tay thì cứ lôi ngay nhẫn cưới năm ngoái ra đo, đảm bảo chuẩn từng ly.
Thành phẩm làm xong đúng đêm trước ngày kỷ niệm một năm cưới.
Tối hôm đó, tôi lò dò đến xưởng chỗ anh Thẩm Trạch lấy nhẫn, thì điện thoại rung lên — là Giang Dật Xuyên gọi.
Không hiểu mấy hôm nay anh ấy thức đêm làm việc hay bị cảm gì, mà giọng khàn khàn như trai mới thất tình, nghe mà mềm lòng:
– “Mai Mai… hôm nay anh về nhà đấy.”
– “Em muốn ăn gì không, anh nấu?”
Tôi giật mình, suýt rớt cái hộp nhẫn.
Thôi chết… Giờ mà bảo đang lang thang ở xưởng chế tác bên Long Biên thì lộ hết kế hoạch mất!
Tôi phải giả bộ tỉnh bơ:
– “Thôi không cần đâu, ông xã ạ.”
– “Em đang đi dạo với con Nhược, chắc về muộn, ăn ngoài cho tiện.”
(Trong lòng thì lạy trời đừng hỏi thêm, từ xưởng về mất gần hai tiếng cơ mà!)
Tội cún con của em, nghe tôi nói xong, giọng anh ấy bỗng chùng xuống, nghe mà thương ơi là thương:
– “Ồ… thế à…”
– “Vậy em về sớm chút nhé. Muộn quá… không an toàn đâu.”
– “Vâng, yên tâm, em về sớm!”
Cúp máy xong, tôi đẩy cửa phòng làm việc của Thẩm Trạch, tiện tay khép lại.
Anh ấy đang bận phác thảo mẫu mới, chỉ ngẩng lên rồi chỉ tay về phía bàn:
– “Nhẫn ở đó đấy. Em đeo thử đi xem vừa chưa.”
Tôi hí hửng gật đầu, mở hộp, lấy chiếc nhẫn ra đeo vào ngón áp út.
Xỏ cái “tách” một phát – vừa như in!
– “Ôi, xinh dã man luôn!”
Tôi giơ tay ngắm nghía, đang định lại gần khoe với anh Trạch thì do hăm hở quá, không để ý vấp nguyên ống đồng vào cạnh bàn.
– “Á!!! Trời ơi… đau chết tôi rồi!!!”
Nước mắt trào ra trong tích tắc, tôi ngồi thụp xuống ôm chân, rên hừ hừ.
Chưa kịp rủa cái bàn thì ngoài cửa có tiếng “rầm” – như ai đánh rơi điện thoại.
Chắc nhân viên ngoài hành lang sơ suất, nhưng tôi đang bận đau nên cũng chả hơi đâu mà quan tâm.
Anh Trạch nghe thấy, thở dài, bước lại, đưa cho tôi lọ xịt giảm đau:
– “Đấy, đi đứng vẫn như hồi nhỏ, chẳng bao giờ nhìn đường.”
– “Xịt không?”
Tôi lắc đầu, cố tỏ ra cứng:
– “Thôi, nghỉ tí chắc đỡ.”
Ai ngờ cái “nghỉ tí” ấy thành ngồi chờ cả hai tiếng.
Thật ra chỉ độ mười lăm phút sau là chân tôi đỡ hẳn rồi.
Nhưng ông trời không thương: đổ mưa như trút nước.
Gọi xe không ai nhận chuyến. Anh Trạch thì bận bản thiết kế dở dang, mà tôi cũng ngại nhờ vả quá nhiều.
Tôi chỉ biết ngồi thần người ngắm cặp nhẫn, thỉnh thoảng lại quay ra cửa sổ mà ngóng.
Trời ơi, ông trời ơi, thương lấy con đàn bà yếu đuối này mà tạnh mưa hộ cái!
Cuối cùng thì chị em cây khế Thẩm Nhược đã ra tay cứu vớt tôi khỏi kiếp dầm mưa ướt nhẹp.
Về đến biệt thự thì trời đã gần mười một giờ đêm, lạnh toát cả người.
Tôi giấu kỹ cặp nhẫn vào túi, vừa đi vừa nghĩ:
“Tí nữa về phải biện hộ kiểu gì cho màn ‘về muộn’ này đây trời…”
Thế nhưng, vừa đẩy cửa bước vào — cả căn phòng tối đen như mực.
Ơ? Chồng đâu?
Tôi bật điện thoại lên, rọi về phía giường.
Không có ai. Trống trơn.
Ủa?
Rõ ràng lúc gọi điện anh còn bảo sẽ về nhà nấu mì cho tôi mà?
Anh đi đâu được nhỉ?
Còn đang hoang mang thì từ cái tủ quần áo két… két… vang lên một tiếng động.
Nghe cứ như có gì bò lổm ngổm trong đó.
Trong đầu tôi lúc ấy như tua nhanh ba mươi bộ phim hình sự:
Trộm? Giết người? Ma?
Tôi toát mồ hôi lạnh, suy nghĩ nửa giây định quay đầu chạy, thì…
Bỗng nhiên trong đầu vang lên một giọng nói quen thuộc:
【Mai Mai về rồi…】
【Mình có nên chui ra không nhỉ…】
【Nhỡ đâu cô ấy tức quá, đòi ly hôn luôn thì sao?】
【Chắc cô ấy tìm được người tử tế hơn mình rồi…】
【Tại mình vô dụng, đến cô ấy chủ động còn chẳng giữ được…】
Tôi đứng hình.
Ơ… đây chẳng phải chồng tôi – Giang Dật Xuyên sao?
Sợ hãi tan biến nhường chỗ cho ngơ ngác.
Tôi bước từng bước về phía tủ quần áo, càng lại gần thì tiếng lòng anh ấy càng “nức nở” rõ rành rành:
【Mình giả vờ không biết cũng được… chỉ cần cô ấy đừng rời xa mình…】
【Dù cô ấy có 5, 6 thằng theo cũng được… mình mới là chồng cơ mà!】
【Nhưng cô ấy chẳng thích mình… chẳng một tẹo nào…】
Nghe đến đây, tim tôi nhói một phát như có ai véo.
Giọng anh nghẹn lại, lẫn cả tiếng nấc.
Trời ơi… chồng tôi đang khóc. Trong tủ quần áo.
Tôi hít một hơi, run tay nắm lấy tay nắm cửa.
Rầm! – Tôi bật cửa ra.
Ánh đèn từ điện thoại chiếu vào khuôn mặt quen thuộc kia — mắt đỏ hoe, mũi cũng đỏ, má vẫn còn vệt nước mắt lăn dài.
Anh ấy đang ngồi bó gối co ro, trông y như học sinh lớp Một bị cô giáo phạt đứng góc lớp vì không thuộc bài.
Thấy tôi, anh ấy sững lại, mắt chớp chớp mấy cái như thể chưa tin nổi vào hiện thực.
Rồi vội vàng lau nước mắt, miệng lắp bắp:
– “Mặc Mặc… em… em về rồi à?”
– “Em có đói không? Anh… anh nấu mì nhé?”
Nói xong toan đứng dậy chui ra khỏi tủ, nhưng tôi ấn vai anh ấy lại:
– “Không cần nấu gì hết.”
– “Ngồi yên đấy. Em có chuyện muốn hỏi.”
Tôi nghiêm giọng, nhìn thẳng vào anh.
Anh cụp mắt, siết tay căng thẳng, trông như học sinh đang chờ điểm thi.
Trong đầu anh, tiếng lòng lại vang lên:
【Thôi rồi… đến bước này thật rồi…】
【Cô ấy chuẩn bị nói chia tay đây mà…】
【Mình đáng mà… mình không xứng đáng mà…】
Nhìn cái dáng vẻ khúm núm đấy, tôi vừa thương vừa buồn cười, vừa muốn ôm.
【Nhưng… anh không muốn ly hôn…】
【Thật sự không muốn một tẹo nào…】
Mấy câu tự sự yếu xìu mà buồn não ruột của anh cứ vang lên bên tai tôi.
Tôi thở dài, cúi xuống ôm lấy cái thân hình đang co như con tôm của chồng, dỗ dành như mẹ vỗ về con mèo ướt mưa:
– “Giang Dật Xuyên, em yêu anh.”
– “Em chưa từng thấy ai tốt với em như anh cả, càng không bao giờ nghĩ tới chuyện ly hôn.”
– “Em nói thật lòng đấy, nghe rõ chưa?”
Vừa dứt lời, anh giật mình mở to mắt, mặt ngơ như bị điện giật, trông đến tội.
Mất mấy giây sau anh mới líu ríu được một câu:
– “Anh… anh không nằm mơ đấy chứ?”
Tôi buồn cười, nhưng vẫn cố giữ mặt nghiêm:
– “Không mơ, tỉnh như sáo! Cần em nói lại lần nữa không?”
Anh lắc đầu lia lịa như gà uống nước:
– “Không… không cần đâu…”
Tôi ngồi xuống đối diện với anh, giọng nghiêm túc hẳn:
– “Vậy nói em nghe đi, vì sao anh lại nghĩ em không thích anh?”
– “Vì sao lúc nào cũng nghĩ em sẽ bỏ anh, sẽ đi theo người khác?”
– “Sao lại cứ tự đày đọa bản thân như thế hả?”
Tôi chẹp miệng.
Cái kiểu người nhạy cảm như anh, rõ là cần một người có tâm dắt tay mà dẫn đường.
Mà tôi đây, chẳng khéo léo dịu dàng gì, được mỗi cái miệng nói bạo, nên phải nói cho ra nhẽ.
Một hồi sau, anh mới lí nhí lên tiếng, giọng như đang tội lỗi thú nhận với cha xứ:
– “Vì anh thấy mình… bẩn. Như cái vũng bùn thối ấy…”
– “Còn em… là mây. Là nắng. Là bầu trời…”
– “Bùn với mây, làm sao mà hợp nhau được?”
Tôi nghe mà muốn phát rồ, ôm chặt lấy anh:
– “Chồng ơi, anh không phải bùn, anh là vàng đấy!”
– “Là cái loại vàng mà em thích nhất cơ!”
Trong đôi mắt ươn ướt của anh lóe lên chút tia sáng.
Tôi siết tay ôm chặt hơn, gằn giọng dõng dạc tuyên bố:
– “Hạ Dĩ Mặc yêu Giang Dật Xuyên!”
– “Thề luôn, có trời làm chứng!”
Nói rồi tôi còn giơ bốn ngón tay lên như đang thề độc trước tòa.
Anh bật cười, giọng khàn đặc:
– “Cảm ơn em, Mặc Mặc…”
【Mình làm gì có phúc mà cưới được cô ấy chứ…】
Miệng thì cười, mà nước mắt lại lăn dài.
Tôi vội vàng đưa tay lên lau nước mắt cho anh, rồi nhớ tới mấy câu “lảm nhảm trong đầu” nãy giờ liền hỏi tiếp:
– “Thế còn cái chuyện anh nghi ngờ em có người khác là sao?”
– “Tự nhiên nghĩ vợ mình ngoại tình là thế nào hả?”
Nghe đến đó, anh giật giật mi, giọng lí nhí còn hơn học sinh đứng góc bảng:
– “Vì… anh thấy rồi…”
– “Thấy cái gì?” – Tôi nheo mắt.
– “Thấy em đăng story… rồi mấy hôm liền ra vào chỗ làm của người ta…
Tối qua… anh nghe thấy em và người đó nói chuyện trong phòng làm việc…”
Anh nghẹn lại, nước mắt sắp túa ra lần nữa:
– “Anh nghe thấy hắn hỏi em… ‘có rộng không?’, em còn bảo… ‘vừa đẹp’…”
– “Rồi em kêu ‘đau’ nữa… ”
Tôi há hốc miệng.
Đầu óc tua lại nguyên cảnh hôm qua ở xưởng của Thẩm Trạch.
Ôi giời ơi cái tên cún con kia, thì ra hôm qua đứng nghe trộm là anh?!
Anh tiếp lời, giọng run run:
– “Anh biết hắn… cấp ba từng thấy em đi với hắn… Hắn tên Thẩm Trạch đúng không?”
– “Thanh mai trúc mã của em mà…”
Tôi suýt nghẹn, nửa tức, nửa buồn cười, nửa muốn chui xuống đất:
– “Trời đất! Cái chuyện ‘vừa đẹp’ với ‘đau’ anh nghe được… là tôi đeo nhẫn thử đập đầu vào bàn!!”
– “Còn cái ‘có rộng không’… là hỏi cái nhẫn nó có rộng không!!!”
Tôi thở hắt ra, tay chống nạnh, mặt không còn gì để nói.
– “Giang Dật Xuyên, anh… anh đúng là đồ cún con! Cún mà còn hay tưởng tượng, đúng không?!”
Cái anh ấy nghe được, lại đúng cái đoạn nghe lệch nhất, nhạy cảm nhất, dễ gây hiểu nhầm nhất.
Thảo nào mà anh đau lòng như mất sổ đỏ.
Tôi lau trán, âm thầm chửi cái số mình đen như chó mực.
Ngẩng lên nhìn đồng hồ — ôi giời đất ơi, mười hai giờ đêm rồi.
Kéo dài thêm tí nữa chắc anh tưởng tôi đi hú hí với trai thật mất!
Không chần chừ thêm giây nào, tôi lôi ngay cặp nhẫn trong túi ra, đeo luôn vào ngón áp út tay trái của anh.
Vừa đeo bắn liên thanh:
– “Hiểu nhầm! Tất cả là hiểu nhầm to đùng đấy!”
– “Cái story kia là em với Thẩm Nhược bàn nhau dựng lên để dỗ anh bớt tự ti.”
– “Ảnh mạng đấy, chụp đại, đâu phải ảnh thật!”
– “Còn Thẩm Trạch á? Ông ấy là gay, có người yêu đàng hoàng rồi, bọn em từ nhỏ như anh em nuôi!”
– “Em tìm anh ấy để nhờ thiết kế nhẫn, vì hôm nay là ngày kỷ niệm một năm cưới của chúng mình!”
– “Em muốn tự tay làm quà cho anh thôi!”
Anh đứng sững như trời trồng, mắt mở to như bánh đúc chưa nguội:
– “Thật… thật à?”
– “Anh… hiểu nhầm hết rồi à?”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc:
– “Đúng rồi, oan cho em lắm luôn! Từ bé đến giờ em chỉ thích mỗi anh thôi!”
– “Một lòng một dạ, chưa bao giờ lạc lối!”
Vừa dứt câu, Giang Dật Xuyên đã nhào tới ôm chặt lấy tôi, ôm chặt như kiểu sợ buông ra là mất.
Giọng anh nghẹn ngào, vừa khóc vừa xin lỗi:
– “Xin lỗi em, Mặc Mặc…”
– “Là lỗi của anh, là do anh suy nghĩ lung tung… anh không nên nghi ngờ em như thế…”
Tôi thấy anh khóc mà cũng mềm lòng, cười xòa vỗ vỗ lưng anh như vỗ con mèo bị ướt mưa:
– “Thôi không sao, miễn là sau này anh tin em là được!”
– “Giờ thì sao, tin chưa ông xã?”
Anh gật đầu cái rụp, hai mắt vẫn đỏ hoe, nhưng lại nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay như đang ngắm báu vật.
Tôi nhìn dáng vẻ ấy mà không nhịn được, bật cười.
Rồi chợt nhớ đến chuyện anh vừa nói — thấy tôi với Thẩm Trạch hồi cấp ba?
Tôi nghi nghi, bèn hỏi thử:
– “Ơ… ông xã? Hồi nãy anh nói anh từng thấy em với Thẩm Trạch lúc cấp ba…”
– “Chả lẽ… hồi đó anh với em học chung trường?”
– “Mà… anh thích em từ hồi đó rồi à?”
Nghe đến đây, Giang Dật Xuyên chỉ khẽ gật đầu, lặng lẽ như thừa nhận một bí mật bị chôn giấu lâu năm.
Còn tôi thì lục tung cả ký ức cũng không nhớ ra được mặt anh.
Tôi hỏi tiếp:
– “Vậy… kể cho em nghe đi?”
Anh gật đầu, từ tốn bắt đầu:
– “Hồi ấy nhà anh nghèo rớt mồng tơi, bố mẹ thì cãi nhau như cơm bữa vì tiền nong.”
– “Cãi đến mức anh phải ôm gối ra bếp ngủ vì phòng ngủ toàn tiếng chửi.”
– “Tết năm đó, theo họ về quê… rồi gặp tai nạn xe.”
Anh dừng lại một lúc, nhưng tôi đã hiểu phần còn lại.
Tôi siết chặt tay anh, tim nhói như bị ai bóp.
Anh lại tiếp tục:
– “Sau vụ đó, chỉ còn mình anh.”
– “Anh lại nhát, không giỏi ăn nói, đến lớp bị bạn bè tẩy chay, đặt biệt danh này nọ…”
– “Có lần thể dục, chúng nó giấu mất giày, còn gọi anh là ‘đồ xúi quẩy’, ‘thằng hãm hại bố mẹ’…”
Tôi nghe mà nghẹn họng, nước mắt ứa ra.
Muốn bảo anh đừng kể nữa, nhưng anh nhẹ nhàng bóp tay tôi, như muốn nói “anh ổn mà”.
Anh kể tiếp:
– “Hôm đó trời mưa tầm tã… bọn nó bỏ anh lại, mình anh đứng dưới mưa…”
– “Lúc đấy, anh nghĩ… chắc mình đúng là thứ bẩn thỉu thật…”
– “Đang định… buông bỏ hết thì em tới.”
– “Em đưa cho anh cái ô, còn cười bảo: ‘Mưa to dễ cảm lắm đấy, may mà em mua hai cái, cái này cho anh.’”
Anh khẽ cười, giọng run run:
– “Lúc đó… là lần đầu tiên anh thấy có người ấm áp với mình như thế.”
– “Mai Mai, em là mặt trời nhỏ của anh.”
– “Là người duy nhất có thể sưởi ấm cuộc đời anh…”
Tôi sững người, trong đầu hiện ra hình ảnh mơ hồ một cậu trai đứng lặng lẽ trong mưa, tóc ướt che mặt, cô độc mà buồn bã.
Thì ra… là anh.
Thì ra chúng tôi… đã gặp nhau từ lâu như thế.
Tôi nghẹn ngào, mắt cay xè:
– “Nếu hồi đó em chịu nhìn anh thêm một chút thôi… thì tốt biết mấy.”
– “Em xin lỗi… em không biết…”
“Không ngờ anh đã để ý em từ lâu như thế… cũng không ngờ anh đã cô đơn đến vậy.”
Giang Dật Xuyên mắt vẫn hoe đỏ, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên. Anh đưa tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi.
“Mai Mai, chuyện cũ… không phải lỗi của em.”
“Chỉ cần được gặp em, được cưới em, được làm chồng em — với anh thế là mãn nguyện lắm rồi.”
Tôi cố cong miệng cười, mà mắt vẫn ươn ướt:
“Ừ… giờ em hiểu rồi.”
Hiểu vì sao ông trời lại để tôi nghe thấy tiếng lòng của Giang Dật Xuyên.
Là để tôi thấy cho rõ — tình yêu của anh ấy… sâu tới nhường nào.
Thì ra… là như thế.
Tôi khẽ đeo chiếc nhẫn còn lại lên tay mình, rồi nắm chặt tay anh, ép cho bằng được anh nhìn vào mặt nhẫn.
“Thấy chưa? Hoa hồng champagne đấy.”
“Ý nghĩa là: ‘Giữa cả vạn người, em chỉ chọn một mình anh thôi.’”
“Giang Dật Xuyên… em yêu anh!”
“Chúng ta… là duyên trời định.”
Người đàn ông trước mặt khẽ cười, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi tôi, dịu dàng như đang chạm vào bảo vật.
“Ừm… là duyên trời định.”
HOÀN