Mặn Như Nước Mắt

Truyện full



Vào phòng sinh, tôi tá hoả nhận ra bác sĩ đỡ đẻ là chồng cũ.

Túm tay y tá: “Chị ơi, gây mê giùm em với!”
Chị chưa kịp đáp thì anh ta đã cầm dao mổ, liếc lạnh tanh:
“Chưa đầy năm mà có bầu? Chồng mới của em xịn ghê!”

Tôi tính nhắm mắt giả chết, ai ngờ thằng nhỏ trong bụng đạp phát đau điếng.
Tôi gào lên: “M* kiếp, Lữ Tống! Anh mau lôi thằng con anh ra hộ cái!”


Tôi đã van nài anh tài xế: “Làm ơn, đừng đưa tôi tới bệnh viện trung tâm. Quẹo qua bệnh viện Maria giùm, đi đường vòng một chút thôi!”

Vậy mà anh ta lái thẳng một lèo, còn thao thao bất tuyệt:
“Bác sĩ Lữ ở đây đỡ đẻ siêu lắm, vợ tôi sinh ở đây, con ra lò xịn xò luôn!”

Ờ, xịn thật. Có điều, bác sĩ Lữ… là chồng cũ tôi.
Anh từng khóc như mưa lúc ly hôn, giờ chắc cũng “rơi nước mắt” kiểu khác nếu thấy tôi sinh con sau chưa đầy một năm.

Ngày đó, hai năm chung sống không có con, đi khám mới biết lỗi từ anh.
Mẹ tôi nổi trận lôi đình, đòi tôi ly hôn gấp để “kiếm giống mới” còn kịp bế cháu.
Tôi thì không nỡ. Dù quen qua mai mối, sống chung cũng có tí tình cảm. Nhưng mẹ lấy tính mạng ra ép, tôi đành cắn răng ký giấy.

Lữ Tống lúc đó tan nát thấy thương: tóc tai như tổ quạ, mắt sưng húp, ôm điện thoại khóc như mưa.
Anh níu vai tôi: “Đừng ly hôn mà, mình nhận con nuôi cũng được… Anh uống thuốc Bắc, thuốc Nam, thuốc gì cũng uống!”

Tôi chỉ biết lắc đầu: “Không con cái gì thì chia tay đi, đỡ khổ về sau.”

Thu dọn đồ đạc, định đi cho lẹ thì… cãi nhau.
Cãi xong thì… chịch ly hôn.

Anh bảo: “Lần cuối. Xong rồi, anh biến khỏi đời em luôn.”

Ai ngờ, mới đi xem mắt lần đầu, tôi nôn nguyên đống thịt kho lên bàn.
Người ta sợ quá chạy mất, mẹ thì cuống lên tưởng tôi ung thư.

Vào viện tôi mới biết. Không ung thư. Là… dính bầu. Mẹ tôi lập tức bắt tôi đi nối lại tình xưa với Lữ Tống.
Tôi ngại muốn chui xuống đất, chẳng dám gặp anh.
Cũng thấy nhục nữa, lúc anh khó thì tôi bỏ, giờ anh ổn lại chạy về. Ngó lại bản thân, đúng là, không bằng con cờ hó.

Tôi còn nhớ như in cái đêm “ly hôn trên giường” đó. Ba ngày sau mới lê thân tới cục dân chính ký giấy, anh còn toe toét chúc:
“Chúc em sớm tìm được người giỏi hơn anh!”

Giờ hay chưa, tôi lại phải chui lên bàn mổ của chính “người cũ” để đẻ.
Mẹ con tôi có giữ được mạng không còn là điều khó nói.

Sinh xong, tôi gọi xe chuồn thẳng. Tưởng yên, ai ngờ ba ngày sau Lữ Tống ôm hoa quả với nải chuối đến tận cửa.

Vừa thấy mặt anh, tôi đã cau có: “Để đấy, rồi biến.”

“Anh không phải còn yêu tôi đấy chứ?” – tôi hỏi, giọng y như đang đuổi bán hàng đa cấp.

Hai năm sống chung, tình như bạn cùng phòng có… tí thân mật. Lúc ly hôn, tôi tưởng anh níu kéo vì tự ái.
Giờ quay lại là định gặm cỏ cũ hả? Quên đi.
Ngựa tốt không quay đầu. Chó tốt còn chẳng liếm lại… vết cũ.

Vả lại, với cái sĩ diện của Lữ Tống, hạ mình đến thế này sao?

“Không yêu,” anh cười, “chỉ tò mò: ông chồng mới của em giỏi hơn anh chỗ nào? Tư thế à? Hay là tốc độ?”

Thấy chưa, tôi bảo rồi mà!

“Bố đứa bé đâu?” – anh vừa đặt đồ vừa bóc chuối ăn như ở nhà. “Đi đánh bài? Hay nhậu nhẹt?”

Tôi liếc xéo, lòng nghĩ: chắc kiếp trước tôi ăn ở kém quá nên kiếp này không gặp được người tử tế.

“Tưởng bỏ nhau rồi anh hết bám hả bác sĩ Lữ?” – tôi châm chọc.

Mặt anh sầm lại. Anh móc ra tờ giấy, ném tới:

“Bố đứa nhỏ chắc đang ăn chuối. Đúng không, mẹ nó?”

Tờ kết quả ADN sáng choang: thằng nhỏ là con anh.
Hoá ra năm xưa bác sĩ chẩn đoán nhầm, đổ tội oan cho tinh binh anh.

Giờ thì ba người ngồi đây – đủ cả nhà. Anh thì nhai chuối như xem phim, con thì nằm cười hớn hở, chẳng biết mẹ nó đang nội tâm gào thét.

Nhìn vào cứ tưởng nhà người ta. Nhưng xin lỗi, tôi là ngựa tốt đã chạy xa rồi. Cỏ cũ không phải gu tôi.


Tôi đẩy nhẹ thằng nhỏ: “Con trai, ra đời gần tuần rồi, hết hạn ‘lọt lòng’ nhé. Giờ nói đi, theo ai?”

Tôi cố rắc tí muối:
“Theo mẹ, sau này gái đẹp bu đầy. Theo bố—con khỉ ăn chuối kia—thì… hên xui nha.”

Nghĩ lại, tôi cưới Lữ Tống cũng vì cái mã. Ai ngờ sống chung mới thấy hợp nết. Anh suốt ngày cắm mặt vào việc, chẳng có thời gian quan tâm ai. May mà tôi cũng không phải dạng bánh bèo mộng mơ.

Nhưng giờ có con rồi, phải nghĩ xa. Nếu để anh nuôi, chắc con ngày ba bữa ăn cơm hộp bệnh viện. Thà tôi gọi đồ ngoài còn ngon hơn.

Vừa dứt câu, Lữ Tống ợ một cái rung trần.
Tôi lập tức cảnh báo con:
“Thấy chưa, ăn chuối kiểu này mai mốt đói là ăn luôn con đó!”

Thằng nhỏ như hiểu, khóc ré lên.
Tôi hí hửng: Tốt, con chọn mẹ. Chuối trả bố.

Tôi ôm nó dỗ mãi, càng dỗ càng gào to. Quay sang cầu cứu Lữ Tống, thấy anh lôi điện thoại ra, gõ:
“Cách dỗ trẻ sơ sinh chưa rụng rốn nín khóc.”

Trời đất! Làm bác sĩ sản mà đến bế con cũng không xong.

Tôi đành gọi mẹ tôi đến. Còn mẹ Lữ Tống thì tạm thời giấu biệt — hai bà từng cãi nhau long trời lở đất, giờ mà cùng xuất hiện là giành cháu toang nhà.

Mẹ tôi đến, vừa thấy Lữ Tống đã cười như Phật sống, bóng gió tái hôn.

Lữ Tống bật cười khẩy, rồi trước khi đóng cửa buông một câu:
“Dì nghĩ sao mà con lại thèm lấy lại con gái dì? Con còn trẻ, còn khỏe, phụ nữ muốn đẻ cho con xếp hàng từ đây tới Paris.”

Mẹ tôi nghẹn họng. Tôi ném cái gối vào mặt anh:
“Cút!”

Tưởng xong. Ai ngờ lát sau mẹ tôi lại thì thầm:
“Ly hôn rồi mà Lữ Tống càng ngày càng đẹp trai ha? Nếu sinh con gái chắc đẹp như Địch Lệ Nhiệt Ba…”

Tôi: …

Mẹ tôi là trùm ích kỷ. Chỉ cần đạt mục đích thì có leo lên đầu người khác bà cũng leo. Tôi vừa chợp mắt đã bị bà bế con đến nhà Lữ Tống “nhận tổ quy tông”.

Mẹ Lữ Tống gọi điện, giọng lạnh như băng:
“Lên mà rước hai mẹ con quý hóa của cô về.”

Tôi đành bắt taxi tới. Chung cư cũ nát, thang máy thì nghỉ hưu. Nhìn cầu thang bộ hun hút, tôi chỉ muốn độn thổ. Mới sinh được tháng mà bắt leo sáu tầng, đúng là tra tấn. Nhưng nhớ đến mặt như vừa nuốt nguyên trái ớt của mẹ Lữ Tống, tôi cắn răng trèo.

Hồi ly hôn, đúng là bi hài kịch bản xịn.

Nhà tôi thì ép, Lữ Tống thì do dự, còn mẹ anh thì vì sĩ diện mà gào lên:
“Ly đi! Cắt đứt! Mắt không thấy, tim không đau!”
Rồi quay sang tuyên bố:
“Từ nay gặp nhau mà tôi không nhổ vào mặt thì là tôi tử tế lắm rồi.”

Mẹ tôi đâu chịu kém: đấu khẩu một trận nảy lửa, ai cũng nghĩ mình là chính nghĩa. Tóm lại, ly hôn của tôi không khác gì bom nguyên tử cỡ nhỏ.

Giờ thì mẹ tôi lật bánh tráng: thấy tôi có con, khó gả, lại muốn Lữ Tống “nhặt lại đồ cũ”. Còn ra giá hẳn hoi: mấy chục triệu làm học phí mẫu giáo, miễn là tái hôn.

Tôi lết từng bậc lên tầng 6, thấy mẹ tôi đang bế cháu, nói như hát với mẹ Lữ Tống. Bà kia mặt như khắc đá, ngó lơ.

Tôi vừa bước vào, mẹ tôi đã vẫy tay như gọi đồ ăn:
“Cố Thanh, mau xin lỗi mẹ chồng đi con!”

Rồi xoay sang nịnh như rót mật:
“Thông gia à, chuyện cũ bỏ qua ha? Có cháu rồi, cho tụi nhỏ làm lại từ đầu đi. Làm cha mẹ, ai chẳng muốn thấy con cái yên bề gia thất. Lúc đó tôi cũng khổ tâm lắm…”

Mặt mẹ chồng cũ nhăn như quả táo tàu, rồi xỉa thẳng mặt hai mẹ con tôi:
“Ơ hay! Con bà là con, con tôi là đất hả? Con gái bà hại con tôi mất ăn mất ngủ, giờ đẻ xong quay lại đòi chồng? Tưởng dễ nuốt thế à?”

“Con tôi không phải đồ chơi, thích thì đến, chán thì bỏ. Cái cháu nội đó giữ được nguyên vẹn là may rồi. Còn đòi tái hôn? Đợi tôi chết đi đã!”

“Chúng tôi không nuôi! Biết đâu cháu nội cũng di truyền cái gen vô ơn bạc nghĩa thì ai chịu nổi!”

Mẹ tôi bị chửi như tát nước, vậy mà vẫn cười giả lả:
“Ôi thông gia à, nói thế nặng lời quá. Lỗi là ở tôi, không phải ở Cố Thanh đâu. Bà cho nó một cơ hội nữa đi…”

Tôi đứng đó mà muốn độn thổ. Bị chửi như mắng chó mà mẹ tôi vẫn còn năn nỉ? Quá đủ rồi.

Tôi kéo bà ra khỏi nhà, mặt nóng như lửa đốt.

Dọc đường, bà vẫn vừa đi vừa thì thầm xin lỗi. Tôi thì ngồi trên taxi, tức đến không thốt nổi một lời. Đời đúng là vở kịch dài mà mẹ tôi đang đóng vai chính.


Về đến nhà, tôi không nhịn nổi nữa, quát ầm lên: “Mẹ à, mẹ có cần phải rải mặt con xuống đất thế không? Con đâu có tuyệt chủng đàn ông! Phụ nữ ly hôn nuôi con bây giờ nhan nhản, con lo được cho con, lo được cho con của con. Mẹ đừng bắt con phải tự biến mình thành… đồ xin lại!”

Mẹ tôi nhẹ nhàng đặt cháu vào nôi, kéo tôi ngồi xuống sofa, giọng trầm như phim truyền hình 9 giờ tối:
“Nó bị gọi là con hoang, con nói sao? Người ta hỏi nó sao bạn có bố còn nó không, con trả lời thế nào? Đàn ông chịu nuôi con người khác không nhiều đâu, con tìm được mấy người?”

Từng câu như phi dao cắm vào tim. Tôi lớn lên không biết mặt cha ruột, chỉ thấy mẹ dắt tôi qua hết “chú này” đến “chú khác”, kết cục toàn chia tay khó đỡ. Giờ bà khóc, nước mắt rơi như mưa mùa lũ.

Tôi nghẹn giọng:
“Mẹ, con hiểu… Nhưng con cũng muốn sống tử tế. Với Lữ Tống, sau tất cả, mẹ nghĩ tụi con quay lại thì sẽ hạnh phúc à?”

Bà lắc đầu, môi run run: “Không. Nhưng ít nhất… sẽ đỡ vất vả hơn.”

Tôi thở dài: “Nhưng mẹ ơi, đỡ vất vả không đồng nghĩa với đỡ khổ.”

Tôi và Lữ Tống cưới vì bị ép, yêu đương gì đâu. Giờ mà quay lại thì chẳng khác nào đi lùi bằng dép lê. Thà bắt đầu lại với một người mới, ít ra còn có chút hy vọng.

Tôi năn nỉ mẹ cho thêm thời gian, thề sống thề chết sẽ kiếm được một người đàn ông tử tế.

Ờ thì… có thể anh ta đã ly hôn, có thể U40, thậm chí dắt theo vài đứa con cũng được. Miễn sao còn thở và đồng ý rước tôi là được.

Mẹ tôi chỉ mong tôi có hạnh phúc. Còn tôi thì không muốn bà phải sốt ruột thêm. Thế là tôi lao đầu vào chuỗi ngày xem mắt vô cực.

Đời đúng là chẳng như mơ. Vừa nghe tôi kể hoàn cảnh, chất lượng ứng viên tụt không phanh. Ngồi trước mặt là một ông chú đầu hói đội tóc giả lấp ló, nhìn mà tôi chỉ muốn phun trà.

“Tôi có con trai,” tôi vào đề luôn, khỏi lòng vòng.

Ông ta gật gù, cười toe: “Biết mà. Tôi cũng có.”

Tôi nói thẳng tuột: “Tôi có công việc, có nhà, có thu nhập ổn. Chỉ muốn tìm một người… làm bố cho con tôi. Chỉ làm bố thôi, không yêu đương lãng mạn gì hết.”

Ông ta cười càng kỳ quặc hơn: “Chuẩn rồi, tôi thấy hợp lắm.”

Tôi nổi hết da gà.

Chưa hết, ông ta chớp chớp mắt đầy ẩn ý: “Tối nay cho hai đứa nhỏ gặp nhau luôn nha?”

Tôi hơi hoảng: “Con trai chú bao nhiêu tuổi rồi?”

“Ba mươi.”

…Ba mươi? Vậy ông chú này cũng cỡ năm mươi? Trời ơi đất hỡi, tôi chỉ muốn biến mất ngay tức khắc.

Vừa nhổm dậy, bỗng có cái gì mềm mềm cọ vào chân. Tôi cúi xuống.

Một người đàn ông đang… bò dưới gầm bàn, cười như mèo được cá.

“Á! Anh là ai?!”

“Mẹ ơi, mẹ ơi, con là con yêu của mẹ đây mà.” Hắn vừa cọ, vừa gọi tôi là mẹ. Như thể tôi mới sinh ra hắn sáng nay.

Tôi lùi lại, kinh hãi. Quay sang cầu cứu bố hắn, thì thấy ông vẫn nhẩn nha uống cà phê, không thèm chớp mắt.

“Làm quen trước cho quen hơi ấy mà, có gì đâu mà sợ.”

Tôi muốn nhổ hết tóc giả của ổng ngay tại trận. Còn cái gã dưới chân thì cứ lết theo, cười toe toét. Nhìn mặt thì ngố, mà tay thì khoẻ như gấu!

Khi tay gã gần chạm vào ngực tôi, tôi tuyệt vọng toàn tập. Quán cà phê là của bố hắn, nhân viên thì bị tống cổ hết rồi. Trời đất, tôi sắp lên báo mục “tin kỳ lạ trong ngày”.

Đúng lúc đó—soái ca xuất hiện.

Lữ Tống, áo blouse trắng bay phấp phới, lao vào như cảnh sát chìm:
“Đồ khốn, buông ra!”

Bốp! Gã kia bay một mét.
Bốp! Bốp! Combo ba cú đá liên hoàn như phim hành động.

Tôi đứng sững. Đây là lần đầu thấy bác sĩ mặc áo blouse mà tung cước như Lý Tiểu Long. Nhìn mà muốn xỉu vì ngầu!

Anh túm tay tôi, kéo đi một mạch. Vừa đi vừa lườm bố gã kia.

Tôi dừng bước.
Lữ Tống cau mày: “Sao? Còn định xin thêm lịch xem mắt nữa à?”

Tôi liếc anh một cái, rồi bất thình lình giật phắt… bộ tóc trên đầu ông bố kia.

“Á!!!”

Tôi sững người.
Ụ mé, là tóc thật?!?

————————————-

“Vội thế? Muốn tuyển gấp bố cho con à?” – Lữ Tống ngồi vào ghế lái, mặt tối như đáy nồi.

Trên đường tới đây, anh gặp một sản phụ vỡ ối, đang đóng vai bác sĩ cứu thế. Vừa ngẩng lên thì thấy tôi bị gã dở hơi sàm sỡ. Thế là biến thành bác sĩ hành động luôn.

Tôi im. Anh nói đúng, tôi đang vội thật. Nếu không kiếm được chồng sớm, thể nào mẹ tôi cũng dọn hẳn sang nhà anh ở.

Tôi gật đầu.

“Anh cũng gấp chứ gì? Cô kia ở Pháp không phải sắp đẻ cho anh sao?”

Anh quay lại nhìn tôi, kiểu “em ngu thật hay giả vờ đấy?”

“Em đến nhà anh rồi hả?”

“Ừ. Chắc mẹ anh report rồi.”

Tôi vội nói trước: “Em không hạch sách gì bà đâu nhé. Cũng không đòi chu cấp luôn!”

Anh chẳng buồn phản hồi. Lại hỏi: “Lên nhà bằng gì?”

“Leo thang bộ. Nhà anh mà anh không biết cầu thang hỏng à?”

Không hiểu sao, mắt anh dịu lại: “Hai bà già cãi nhau, sao em phải tham gia? Em cũng tính về hưu luôn rồi à?”

Tôi gắt: “Anh nói nhiều vậy, muốn gì?”

Tôi có muốn đâu, bị mẹ anh gọi đến đón mẹ tôi về, tôi nào dám cãi.

Anh khẽ nói: “Anh không yên tâm để người khác nuôi con anh.”

“Hay là…”

Chưa nói hết câu, tôi hét toáng: “Anh muốn giành con à? Mơ đi! Một đêm vui vẻ mà đòi cướp đứa con em nặn ra? Không có cửa đâu! Dừng xe! Xuống!”

Về đến nhà, mẹ tôi và con ngủ ngon lành. Tôi hâm lại bát canh mẹ nấu sẵn, ăn vội vài thìa rồi lại lao đi xem mắt.

Cứ tưởng thoát rồi, ai ngờ… gặp lại Lữ Tống.

Đứng khoanh tay trước xe, tóc vuốt keo bóng lộn, nhìn cứ như minh tinh đang casting phim. Tôi giả mù, giả điếc, vẫy taxi cho nhanh.

“Đứng lại!” – giọng anh vang lên.

Tôi đi càng nhanh.

“Cố Thanh! Em không đứng lại thì anh lên nhà đấy!”

Ờ rồi, dọa thế thì… anh thắng.

Thì ra Lữ Tống cũng đi xem mắt. Đối tượng là con gái bạn thân của mẹ anh, vừa từ Pháp về. Nghe đồn thích anh từ bé, vừa tốt nghiệp đã đặt vé bay về nước, còn chưa kịp thở đã lao đến quán cà phê.

Tôi vừa xuống xe thì người xem mắt nhắn: kẹt xe, tới muộn. Lười về, tôi định ngồi tạm đợi. Ai dè trong quán chỉ còn đúng một bàn bốn người.

Chưa kịp lùi, Lữ Tống đã kéo tôi ngồi xuống. Mắt cười như không:
“Dương Cẩm, vợ cũ anh đấy. Ngại không?”

Vợ cũ?! Còn anh thì không phải lần đầu đi xem mắt, nói vậy để làm gì?

Dương Cẩm cười toe, chất giọng trà xanh ẩm mốc:
“Chị dâu cũ à? Hai năm chăm anh cực quá nhỉ? Trông chị hơi… tàn. Không giống 40 đâu, giống mẹ em hơn.”

Tôi: …
Tôi mới 28 thôi nhé con bé.

Bình tĩnh. Không giận. Giận là thua. Tôi hít sâu, làm ngụm cà phê thật mạnh.
“PHỤT!” – cà phê bắn thẳng mặt em gái Pháp.

“Á! Nóng quá!” – cô nàng hét lên, kiểu vẫn muốn giữ hình tượng.

Tôi rút khăn giấy, nhẹ nhàng lau mặt cho em nó, giọng ân cần như bà thím hàng xóm:
“Xin lỗi nha, chị không cố ý đâu.”
(Cố ý đấy. Mà nói ra thì mất duyên.)

Tôi liếc qua mặt cô ta, thấy mấy nốt sẹo rỗ, cà phê vừa vặn như tẩy trang hộ. Tính ra tôi còn tử tế.

Dương Cẩm vẫn cười ngoan:
“Không sao đâu chị, chị cứ ngồi. Em vào nhà vệ sinh lau. Dù gì chị cũng vừa sinh xong, đầu óc chậm chút cũng bình thường.”

Ô kê, giờ thì tôi giận thật rồi đấy.

Còn Lữ Tống thì ngồi im lìm, mắt dán điện thoại như đang xử lý tài liệu quốc gia. Từ lúc giới thiệu xong là coi tôi vô hình.

Thấy anh sắp mở miệng, tôi chặn trước:
“Anh kéo em ngồi xuống nhé. Nó khịa em trước. Anh mà giở chiêu ‘nam chính bảo vệ trà xanh’ là em phun nốt ly cà phê này vô mặt anh luôn.”
Tôi chỉ tay vào ly cà phê còn lại, mắt liếc cảnh cáo.

Lữ Tống lặng lẽ rút khăn giấy… rồi lau miệng tôi. Sau đó tiện tay lau luôn áo ngực tôi dính cà phê.

“Ừ, đúng là hơi ngốc. Phun người mà lại tạt ngược lên mình.”

Rồi anh nghiêm giọng:
“Anh giao con cho em nuôi, liệu có yên tâm được không?”

Cái gì? Lại giở bài giành con à? Tôi hất tay anh ra, đứng dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Vì… sữa tràn.
Tôi đã mặc áo tối màu rồi, mà vẫn không giấu được. Mà chán nhất là… Lữ Tống thấy. Đã thấy rồi còn lúng túng lau giúp, tay vẫn vẩn vơ ở chỗ đó, mặt thì đỏ như cà chua chín ép.

Tôi không chạy là mất mặt. Vào nhà vệ sinh đóng cửa cái rầm.

Đúng lúc đó, anh chàng xem mắt bước vào.

Anh ta nhìn tôi từ đầu đến chân, mặt hơi ái ngại, tay che miệng:
“Cô… vẫn còn ở cữ à?”

Tôi gật đầu.

“Vậy… hay hẹn lần khác nhé?”

Tôi lại gật.

Lần sau? Có cái lần sau nào đâu! Anh ta rõ là đang nghĩ: “Chúng ta không hợp.”

Tôi hiểu, xem mắt là chuyện duyên số. Anh ta cũng tạm ổn, nhà cửa xe cộ thu nhập trung bình khá, ngoại hình sáng sủa, xem ra mình nhỉnh hơn.

Dương Cẩm kéo tôi lại bàn, bảo làm nhân chứng cho hai người. Vợ cũ làm nhân chứng? Chỉ có cô nàng này mới nghĩ ra trò đó.

Tôi ngồi xuống, cắn vài miếng bánh ngọt vì đói muốn chết. Cả ngày chỉ ăn lèo tèo mấy thìa canh canh gà mẹ nấu.

“Chị dâu hảo ngọt nhỉ? Anh ấy không chịu nổi đâu.” Dương Cẩm cười nham hiểm.

Tôi gật đầu cho qua. Lữ Tống ghét đồ ngọt thật.

Trước đây, tôi mang sản phẩm mới cho anh thử, anh nhấp môi một tí rồi pha loãng với cả nửa chai nước mới chịu uống. Từ đó, tủ lạnh nhà tôi tuyệt nhiên không có đồ ngọt. Không phải tôi ghét, mà tôi sợ anh buồn nôn, anh buồn nôn thì tôi cũng lo theo.

“Nhưng em thì khác, ngọt vừa phải, phải không anh?” Dương Cẩm quay sang Lữ Tống, mắt long lanh như đang thi hoa hậu.

Ôi trời, màn tán tỉnh sến súa này là gì? Ai chẳng biết tán tỉnh, mà tôi hình như không biết.

Lữ Tống liếc tôi, gật nhẹ: “Ừ.”

Tôi lườm anh, vờ không quan tâm, nhưng nhìn nụ cười thoáng qua của anh, tôi biết mình thua rồi.

Bỗng đĩa bánh trước mặt tôi biến mất.

“Ủa? Sao thế?”

“Anh và cô ấy nói chuyện, lấy bánh của em làm gì?”

Tôi hờn dỗi nhìn anh: “Ăn nhiều đau bụng đấy.”

Anh ra hiệu cho nhân viên và lại cúi xem điện thoại.

Tôi bấm điện thoại chơi xếp hình, chưa được bao lâu anh lên tiếng:
“Đến giờ rồi, chơi nhiều hại mắt.” Rồi anh giật điện thoại tôi nhét túi.

Tôi: …

“Chồng cũ ơi, anh đang xem mắt, em ngồi đây làm gì?” Tôi liếc màn hình anh, thấy mấy dòng chữ:

  • Chăm sóc phụ nữ ở cữ
  • Quản lý tâm trạng sau sinh
  • Ăn bánh khi mới sinh có được không?

Anh vội tắt điện thoại khi bị tôi bắt gặp.

Dương Cẩm chen vào, phá không khí:
“Gần đây có quán lẩu mới… à không, cửa hàng quần áo, chị đi cùng nhé?”

Tôi lắc đầu: “Tôi phải về với con. Hai người lâu ngày gặp lại, cứ tự nhiên nhé.” Nói rồi đứng lên, bỏ quán cà phê.

Vừa ra khỏi cửa, Lữ Tống bám theo: “Để anh đưa em về.”

Tôi vẫy tay: “Em gọi xe rồi.”

“Em đang tạo điều kiện cho tụi anh đấy nhé. Cô em này trà xanh nhẹ thôi. Chúc hai người hạnh phúc!”

Chưa kịp đáp, tôi đã leo lên taxi. Đàn ông thật, ly hôn xong là nhắm ngay mục tiêu mới.

Xe tới cổng, tôi mới nhớ điện thoại vẫn nằm trong túi Lữ Tống. Phụ nữ mới sinh mà, đầu óc bay bay.

Mượn điện thoại bác tài gọi:
“Alo, anh Lữ, em Cố Thanh đây. Điện thoại của em…”

Chưa nói hết, anh cắt ngang:
“Anh biết rồi. Còn đèn đỏ nữa là tới. Em ngồi yên trong xe, ngoài trời nóng lắm.” Rồi tắt máy. Chàng trai này tự nhiên chu đáo thế nhỉ?

Trả điện thoại cho bác tài, tôi nhắm mắt nghỉ. Chưa đầy 5 phút sau, Lữ Tống chạy tới, mồ hôi nhễ nhại, gõ cửa kính.

Bác tài cười toe toét:
“Chồng cô tốt thật, trời nóng thế này còn chạy tới trả điện thoại.”

Tôi nhìn Lữ Tống, mồ hôi nhễ nhại trên mặt:
“Đúng là chồng tốt, nhưng không phải chồng tôi.”

Xuống xe, Lữ Tống thanh toán, tôi đi trước, anh lẽo đẽo theo sau, như muốn nói gì đó.

Đến cửa nhà, tôi dừng lại:
“Nói lẹ đi.”

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng: dám đòi con, một tát cho tỉnh.

Lữ Tống gãi đầu, ấp úng:
“Anh muốn…”

Bốp! Tôi tát anh ngay trước khi anh nói hết câu.

Anh ôm mặt, ngơ ngác:
“Em… em đánh anh?”

Rồi giọng anh dịu dàng khó hiểu:
“Tay em có đau không?”

Tôi liếc xéo: mềm mỏng với tôi vô dụng, cứng rắn cũng chẳng ăn thua.

Quay lên tầng, nghe tiếng con khóc ré, tay run đút chìa khóa vào ổ. Tiếng con như kim châm tim.

Cửa mở ra, tôi chết lặng.

Mẹ tôi… nằm im bất động.

“Mẹ? Mẹ ơi, dậy đi! Sao thế này?” Tôi lắc mạnh, thằng bé khóc ré bên cạnh.

Hoảng hốt, tôi gọi:
“Alo, Lữ Tống, lên nhanh! Mẹ em… hình như không thở nữa!”

Chạm vào mũi mẹ, lạnh như đá. Sáng nay mẹ còn dặn mặc đẹp đi xem mắt, giờ thế này?

Bác sĩ nói:
“Ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Một năm trước tôi khuyên nhập viện, bà không chịu. Cầm cự được một năm nhờ thuốc và ý chí kiên cường.”

“Tại sao gia đình không biết? Bà gầy thấy rõ mà ai cũng làm ngơ?” Tôi hỏi, nhớ lúc mới gặp mẹ còn tròn trịa, giờ như cái bóng.

Hành lang bệnh viện ồn ào, trong đầu tôi chạy lại loạt kỷ niệm vụn vặt: kéo tay mẹ đòi kẹo, khóc gọi bố, khoe đỗ đại học… Chớp mắt mà sao nhớ hết?

Hai ngày sau tỉnh dậy, ngửi mùi menthol trong bệnh viện, tôi thấy mẹ Lữ Tống đang bế con tôi, âu yếm:
“À ơi, con ngoan, ngủ ngon, ăn no chóng lớn nhé.”

Tôi yếu ớt: “Dì ơi, sao dì ở đây?”

Mẹ Lữ Tống cười rạng rỡ:
“Thanh Thanh lớn nhanh, trắng trẻo bụ bẫm, y hệt Lữ Tống hồi nhỏ.”

Tôi mỉm cười nhớ mẹ tôi cũng từng nói con tôi giống tôi hồi nhỏ. Giờ thì ai còn nhớ tôi hồi nhỏ trông ra sao? Dễ thương hay ngoan ngoãn? Chẳng ai nhớ.

“Con nghịch lắm, làm mẹ mất ngủ mấy đêm liền,” dì nói, nước mắt tôi rơi lã chã.

Giá mà tôi để ý hơn sớm chút, mẹ có khi đã khỏi rồi.

“Thôi, đừng khóc, có đói không? Lữ Tống đi mua đồ ăn rồi, ăn chút cho khỏe nhé.”

Tôi gật, nhắm mắt lại.

Chưa lâu sau, tiếng bước chân Lữ Tống vang lên:
“Mẹ, Thanh Thanh sao rồi?”

Mẹ anh khẽ:
“Vừa tỉnh rồi ngủ lại. Buồn lòng lắm. Con bế thằng bé đi, canh gà hầm ở nhà sắp xong, lát mẹ về.”

Mẹ Lữ Tống rời phòng, để lại tôi với những suy nghĩ nặng trĩu.

Tôi mở mắt, thấy Lữ Tống đứng bên cửa sổ, bắt chước dáng mẹ anh lúc nãy, cười dịu dàng như đang nói: “Mẹ yên tâm đi, tụi con ổn mà.”

Nếu mẹ tôi thấy cảnh này, chắc cũng mỉm cười an lòng, vì nhìn tôi hạnh phúc là điều bà mong nhất.

Tôi nhìn hai bố con say mê, cho đến khi Lữ Tống quay lại, ngồi cạnh, nắm tay tôi, tôi mới giật mình tỉnh.

“Cố Thanh, dì anh đã ổn định rồi. Mấy hôm nữa em khỏe lên, anh đưa đi thăm dì nhé.”

“Chuyện dì bệnh, đừng tự trách. Dì giấu em chắc cũng có lý do riêng.”

Tôi gật, nước mắt suýt rơi. Mẹ tôi bao đời mạnh mẽ, khi tôi ốm thì chăm sóc tỉ mẩn, đến lúc bà ốm, chỉ uống nước nóng cho qua. Bà giấu tôi chuyện bệnh, không lạ, nhưng suốt một năm không biết gì, tôi đau lòng quá. Một năm đó, tôi làm gì vậy trời?

Lữ Tống nói tiếp:
“Dì đến tìm anh đầu tiên khi biết bệnh. Bà nhờ anh chăm sóc em, dù với tư cách chồng hay bạn bè, miễn là chăm tốt cho em. Tên gọi không quan trọng.”

“Có lẽ anh hơi câu nệ, không đồng ý ngay, nên dì mới sang nhà anh bị mẹ anh làm khó. Xin lỗi em.”

Tôi lắc đầu: “Không sao, anh không lỗi.”

“Dì đã xin lỗi anh rồi. Bà nói ly hôn là ý của bà, sợ không có con thì không đi được đường dài. Bà cũng không còn nhiều thời gian, nên mới ép em ly hôn. Anh hiểu nhưng không chấp nhận.”

“Anh cưới em là để sống với em cả đời. Có con là may, không thì thế giới của hai đứa vẫn đủ đầy. Con cái không phải ràng buộc, mà là tình yêu…”

Anh ngập ngừng:
“Xung quanh em không có nhiều bạn bè… hay mình… tái hôn đi?”

Tôi nhìn anh, lòng rối bời. Nhưng có anh bên cạnh, thấy bình yên.

“Từ từ đã, mẹ em vừa mất…”


Lữ Tống đưa tôi về sau khi tôi hồi phục. Mở cửa ra, tôi cứ tưởng mẹ tôi trở về.

“Mẹ ơi!” – Tôi gọi. Ai ngờ, đó là mẹ Lữ Tống.

Bà hơi ngạc nhiên, rồi chỉ gật nhẹ, tay vẫn thoăn thoắt làm việc.

Tôi định bế con vào phòng thì Lữ Tống ngăn lại:

“Em mệt, tự chăm khó lắm. Mẹ anh rảnh, anh nhờ bà sang giúp em. Anh cũng đổi ca trực, giờ ban ngày có mẹ anh chăm. Muốn ăn gì, bảo mẹ nhé. Tối anh về, có gì gọi anh, anh ở phòng bên cạnh mà. Đừng sợ, anh đây rồi!”

Anh đặt con lên giường, kéo tôi ra phòng khách. Mẹ tôi đã không còn, nhưng mẹ anh đến chăm tôi.

“Coi dì như mẹ ruột nhé,” bà dặn.

Bà nấu canh bổ, cháo ngon, khâu vá quần áo cho con tôi. Sợ tôi buồn, còn rủ bạn bè sang chơi mạt chược ầm ĩ.

Tối, Lữ Tống đợi tôi ngủ mới về phòng bên cạnh. Tôi lại mất ngủ. Anh ngồi bên, kể đủ chuyện “vui” ở bệnh viện – mà bệnh viện thì toàn chuyện sinh ly tử biệt. Kể xong, anh im bặt.

Biết là chuyện chẳng vui gì, anh lại chuyển đề tài, hoặc cắm đầu đọc tiểu thuyết.

Một đêm, tôi thức dậy, đi ra phòng khách tìm hộp thuốc ngủ. Rót nước định uống thì ly bị giật mạnh, thuốc rơi tứ tung.

Ngước lên, Lữ Tống đứng đó, mặt tái mét như vừa gặp ma.

“Em định làm gì?” Anh nghẹn ngào.

Chưa kịp nói, anh van nài: “Đừng thế! Xin em đấy!”

“Em có biết anh sống thế nào khi không có em không? Anh như xác không hồn, chỉ biết làm việc rồi nhốt mình trong phòng bệnh, cố quên em. Nhưng nghĩ đến hơi thở, mùi hương của em, anh mới sống tiếp được. Cho đến khi gặp lại em. Anh không phải ai đó giật giải thưởng trên trời rơi xuống đâu.”

“Giờ em định làm gì? Nếu em rời đi, anh sống sao đây? Khó lắm, Cố Thanh à.”

Anh ngồi sụp xuống, ôm mặt khóc nức nở:
“Cố Thanh, đừng ích kỷ thế. Nghĩ đến anh đi, nghĩ đến con trai mình đi. Nó còn bé lắm, em nỡ bỏ nó sao?”

Tôi cúi đầu ôm anh vào lòng.

“Em mất ngủ.”

“Em mất ngủ, anh ôm em nhé. Chồng đây, ôm em đi…”

“Em nhớ mẹ rồi…”

Cơ thể anh run lên từng trận.


Ngày mẹ tôi về với đất, người đến viếng ít ỏi. Tôi với mẹ vốn đã cô đơn, họ hàng bạn bè cũng thưa thớt, nên báo tin cho ai bây giờ?

Gia đình Lữ Tống đến, biết tôi thích náo nhiệt, mẹ tôi cũng thế, anh mời hẳn một đoàn hát tuồng đến diễn ngay trước mộ bà.

Đi cùng còn có Dương Cẩm — cô “em gái Pháp” Lữ Tống từng xem mắt. Hóa ra cô ấy có bạn trai rồi, chỉ giả vờ đi xem mắt vì Lữ Tống nhờ đóng kịch, muốn “chọc tức” tôi vì tôi đi xem mắt với người khác. Mẹ Lữ Tống nghe xong mắng anh “đồ nhỏ nhen”.

Tôi cười: “Đúng rồi!”

Lữ Tống ôm tôi, nói: “Anh nhỏ nhen, còn em là gì? Năm nay em xem mắt mấy lần rồi?”

Tôi đếm ngón tay: “Năm mươi lần.”

Mẹ Lữ Tống nghe xong vỗ đùi: “Trời đất! Con dâu tài thật!”

Sau tang lễ, tôi nằm dài trên giường mẹ, bật điện thoại bà mua cho, tình cờ thấy đoạn video dài cả tiếng.

Mấy phút đầu là bà loay hoay với máy quay, mãi đến phút thứ bảy mới thấy mặt bà — gầy gò, tóc bạc trắng, khiến tôi bật khóc.

“Mẹ bảo: ‘Thanh Thanh ơi, trưa nay con ăn ít canh gà thế? Mẹ lại nêm mặn quá rồi, già rồi, tay chân cứ lóng nga lóng ngóng…’”

Rồi mẹ dặn: “Lúc nãy mẹ thấy con vội quên máy hút sữa, ra đường mà tràn sữa thì ngại lắm. Con gái gì mà hậu đậu thế!”

“Mẹ ước có Lữ Tống bên cạnh, nó chăm con khéo, nhìn con cười toe toét mà mẹ cũng vui lây…”

Mẹ thừa nhận: “Mẹ ích kỷ, ép con kết hôn, ép ly hôn, ép tái hôn. Mẹ biết con không yêu nó nhiều, nhưng mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc, ít nhất hơn mẹ.”

“Kiếp sau, mẹ vẫn muốn làm mẹ con. Kiếp này mẹ chưa yêu đủ, kiếp sau mẹ sẽ bù đắp…”

“Ôi, mẹ mệt rồi, còn nhiều chuyện muốn nói… Mẹ còn nợ Lữ Tống lời xin lỗi.”

“Mẹ chồng con tuy miệng nói cay nghiệt, nhưng tâm mềm như bông. Bà hay đi đi lại lại trong công viên, tay xách nách mang đồ, không chịu vào nhà. Ai cũng khổ, ai cũng vất vả…”

Mẹ vẫn dặn: “Con hãy nói nhiều hơn với Lữ Tống, hoặc cầu xin nó. Nếu không được, con hãy xuống nước. Mẹ sợ lắm. Nếu con một mình nuôi con, mẹ không biết con sống thế nào. Con không biết đâu, hồi con nhỏ…”

“Mẹ nói nhiều mà chưa hết. Xin con, đi tìm Lữ Tống. Mẹ không yên tâm giao con cho ai khác. Còn một điều cuối…”

“Lữ Tống yêu con, nhiều hơn cả mẹ… Nhưng mẹ chỉ yêu mình con thôi. Thế giới mẹ chỉ có con.”

“Nhưng… mẹ thật tệ…”

Khuôn mặt mẹ nhăn lại, đau đớn. Tiếng con trai khóc vang trong video, rồi màn hình tối. Giọng mẹ vang lên: “Ôi cháu ngoan, sao khóc nữa? Bà đi tìm bố rồi… Bà đến bên con đây…”

Tiếng lục cục, rồi “rầm” vang lên. Tiếng mẹ biến mất, tiếng con khóc càng cô đơn hơn.

Video gần hai tiếng, mẹ chỉ hiện khoảng hai mươi phút, còn lại là tiếng con khóc. Tôi xem đi xem lại.

Lữ Tống bước vào, nhìn tôi hoảng hốt. Đặt bát canh xuống bàn, vội bước đến: “Sao vậy? Đừng khóc, mắt đau đấy.”

Tôi nghẹn: “Lữ Tống… canh đó… mặn quá…”

Nước mắt tôi rơi: “Canh gà… mặn hơn cả nước mắt…”

Anh ôm tôi, vỗ nhẹ lưng: “Không sao. Đừng uống nữa. Em muốn gì, anh nấu cho.”

Tôi nhìn anh: “Em không xứng đáng được anh tốt thế. Anh nên suy nghĩ lại.”

Anh đỏ hoe: “Xứng đáng! Cố Thanh, cả đời anh chỉ cần em. Nếu em chưa yêu anh nhiều, anh sẽ cố gắng. Coi như hoàn thành di nguyện mẹ em. Em sống với anh tạm được không? Đừng bỏ anh nữa, một lần đủ rồi. Anh không chịu nổi nữa. Anh từng muốn nhốt em lại như phim, nhưng không thể…”

Chưa bao giờ tôi thấy anh mãnh liệt thế. Tôi từng nghĩ hôn nhân chỉ là để đối phó bố mẹ. Mẹ là số một, anh là số hai. Nhưng anh quan trọng thật, chỉ là trước mặt mẹ anh giấu thôi.

Tôi chạm tai anh: “Vậy sống tạm vậy. Em sẽ cố gắng.”

Anh ôm tôi thật chặt: “Được.”

“Xin lỗi,” tôi thì thầm, “anh chịu thiệt rồi.”

Mẹ ơi, con đã hoàn thành tâm nguyện. Giờ con có gia đình riêng. Nghe lời mẹ, chúng con sẽ sinh vài cô con gái xinh như Địch Lệ Nhiệt Ba.


Ngoại truyện: Lữ Tống

Tôi là Lữ Tống — họ mẹ là Lữ, họ bố là Tống. Mẹ muốn tôi thành danh y lưu sử sách, bố chỉ mong tôi được hạnh phúc. Họ bất đồng rồi chia tay. Tôi thành bác sĩ thật, nhưng danh tiếng chưa thấy đâu, còn hạnh phúc thì càng không.

Lần đi xem mắt Cố Thanh, tôi vừa trực đêm về, mặt mày lem luốc, tóc tai bù xù. Bà mối giục, bên nữ nóng ruột, tôi đành đi cho xong.

Cô ấy ngồi giữa đống tài liệu, mắt không sáng, mũi thường, tàn nhang lấm tấm, tóc buộc túm bằng chun đỏ, bộ đồ đen rộng thùng thình. Kỳ lạ là tôi cứ nhìn mãi không rời.

Cô ấy bắt chuyện: “Tôi là Cố Thanh. Muốn lập gia đình, có xe, nhà, công ty, thu nhập ổn. Anh nghĩ sao?”

Tôi ngập ngừng. Nghề bác sĩ đôi khi tôi cũng không chắc mình thích. Sự tự tin, thẳng thắn của cô ấy làm tôi bất ngờ, tôi gật đầu đồng ý.

Cô ấy nói: “Chuyện tình cảm tính sau, tôi bận, không lo được mẹ chồng nàng dâu hay hàng xóm. Nhưng tôi dễ tính, không gây chuyện.”

Chúng tôi hẹn hò. Lần đầu ăn sườn hầm ở căng tin bệnh viện, cô ấy khen ngon hơn mẹ nấu. Lần hai gà sốt cay, cô ấy so với quán ở ngã tư. Lần ba pizza, hamburger — cô ấy không thích vì “ăn mấy món này lại muốn tìm bố.”

Cô ấy kể tuổi thơ đơn thân, tôi chỉ biết lặng im. Cô ấy bảo đổi chỗ ăn vì ở căng tin toàn mùi thuốc sát trùng. Tôi đỏ mặt đồng ý.

Chúng tôi “yêu” nhau trên xe hầm, rồi cưới. Nửa năm trôi qua.

Cuộc sống hôn nhân bận rộn, tôi trực ca, cô ấy bận tối mắt. Cô ấy luôn cố gắng nhỏ nhặt: chiên trứng sáng, giặt quần áo tối. Mẹ chồng nàng dâu không mâu thuẫn, hàng xóm hòa thuận. Mọi người tưởng tôi vun vén, thực ra cô ấy âm thầm lo liệu hết.

Tôi nghĩ mình đã làm tròn tâm nguyện bố, là đứa trẻ hạnh phúc.

Rồi hạnh phúc vỡ tan khi màn hình điện thoại hiện hai chữ “ly hôn.” Tại sao? Tại sao tôi không thể cho cô ấy con? Cô ấy vẫn quan tâm nhỏ nhặt, nhưng nhất quyết ly hôn. Tôi níu kéo vô vọng, giờ đây vừa yêu vừa hận cô ấy.

Đêm đó tôi phát điên, cô ấy khóc, tôi giả vờ không nghe. Ba ngày sau, chúng tôi ra tòa.

Tôi thành bác sĩ giỏi, được sử sách ghi danh. Nhưng đánh mất tâm nguyện bố — hạnh phúc thật sự của mình.

Giữa danh sách sản phụ, cái tên Cố Thanh bỗng hiện rõ. Cô ấy còn được xe cấp cứu chở vào phòng sinh. Lúc hỏi mới biết, bụng mang dạ chửa mà vẫn chạy đôn đáo đàm phán hợp đồng khắp thành phố.

Tôi nghẹn thở vì tức giận. Gã chồng mới của cô ấy là gì mà dám bắt cô ấy đi làm lúc sắp sinh?

Tôi vội mặc đồ, lao thẳng đến phòng sinh.

Cố Thanh vẫn kiên cường, bình thản như chưa có chuyện gì. Nhìn cô ấy, kỷ niệm ùa về, tôi định nói “Lâu rồi không gặp,” nhưng lời lại phun ra ngược lại khiến cô ấy nổi giận.

Sau khi đỡ đẻ, tôi bỗng thốt: “Lôi con trai tôi ra!”

Tôi sững người, con trai tôi sao? Xét nghiệm xác nhận đúng vậy.

Tôi muốn tìm cô ấy để tái hôn, nhưng miệng lại cứ cãi trái tim.

Buổi thăm hôm đó chẳng vui. Mẹ cô ấy đang bệnh, muốn chúng tôi tái hôn. Tôi vui mừng, nhưng nhớ cảnh bà từng ép tôi ly hôn, lại ngập ngừng.

Rồi mẹ cô ấy qua đời. Giọng cô ấy nghẹn ngào qua điện thoại khiến tôi ân hận. Giá tôi biết sớm để họ kịp gặp nhau lần cuối.

Cố Thanh sụp đổ, rỗng tuếch như tôi ngày cô ấy bỏ đi.

Mẹ tôi quý cô ấy, vì cô ấy không đòi hỏi, không làm to chuyện, cũng không tranh giành cháu. Dù bận rộn, cô ấy vẫn chơi mạt chược với bà đều đặn, tính thẳng thắn, hợp cạ. Nhưng vì chuyện mẹ cô ấy, bà có chút ác cảm, nên tái hôn với cô ấy ban đầu không được chấp nhận.

Khi mẹ cô ấy qua đời, mẹ tôi đến bệnh viện, mắt đỏ hoe, nói không ngờ chuyện này xảy ra, buồn đến suýt ngất. Sau đó, chuyện tái hôn của chúng tôi mới suôn sẻ.

Tôi gặp nhiều người khác, nhưng chỉ yêu mình Cố Thanh. Cô ấy làm tôi tổn thương hay không yêu tôi cũng được, chỉ cần cô ấy đồng ý bên tôi, vậy là đủ.

HOÀN


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.