Mặt Trời Nhỏ Của Ca Thần

Chuyển nhà



Chương 2: Chuyển nhà

Tôi chạy về nhà.

Khoảnh khắc thang máy mở ra, có mùi sơn hăng hắc truyền tới.

Cửa nhà tôi loang lổ đầy vết sơn đỏ.

Trên bức tường trắng bên cạnh ngập tràn những từ ngữ tục tĩu như “đĩ”, “tiểu tam” và “ghê tởm”.

Rất nhiều rau củ thối và trứng thối bị ném đầy đất.

Trong khoảnh khắc đó, sự tức giận và sợ hãi lấn chìm trái tim tôi.

Tôi vội vã muốn báo cảnh sát.

Lúc này, hàng xóm bên cạnh mở cửa, rướn người ra giận dữ chửi: “Còn nhỏ mà không chịu học hành, chỉ biết dám dụ dỗ bạn trai của người khác, cô làm liên lụy tới cả chúng tôi rồi này!”

Tôi vội vàng giải thích: “Chị Tôn, xin lỗi đã gây phiền phức cho chị, nhưng lời đồn trên mạng chỉ là đồn thôi, em chưa từng làm những chuyện đó.”

“Ồ! Không phải cô dụ dỗ Tống Cảnh Văn à, chẳng lẽ là Tống Cảnh Văn chủ động dụ dỗ cô? Mấy cô gái trẻ bây giờ, đường sáng thì không đi, chỉ thích mơ mộng viển vông!”

Sau khi chửi đã đời, hàng xóm liền đóng “rầm” cửa lại.

Tôi cảm thấy vô cùng bất lực.

Góc chụp của đám săn ảnh kia quả thực là rất khó để phủ nhận.

Rõ ràng tôi là người đẩy Tống Cảnh Văn để đuổi anh ta ra khỏi phòng tôi.

Thế mà trong ảnh lại giống như tôi chủ động nhào vào vòng tay anh ta vậy.

Các bình luận trên mạng hầu như đều gọi tôi là kẻ điên, bất chấp tất cả để nổi tiếng.

Tôi thậm chí còn không thể biện minh cho bản thân.

Nửa tiếng sau, tôi tới đồn cảnh sát để khai báo, dì chủ nhà cũng tới.

Tôi xin lỗi dì chủ nhà và nói là sẽ khôi phục lại căn phòng như ban đầu.

Thật bất ngờ, điều dì ấy quan tâm đầu tiên lại là tôi có bị thương hay không.

“Con gái mà sống một mình rất nguy hiểm. Nếu như có một ngày lại có người tới quấy rầy con thì sao đây. Dì có một căn nhà trống trên đường Du Bắc đấy. Con tới đó sống tạm trong thời gian tránh đi dư luận này đi!”

Dì ấy vỗ vỗ tay tôi, nói thêm: “Dì quen con lâu rồi, cũng hiểu rõ con không phải loại người như vậy.”

Lúc đó, nước mắt của tôi trượt xuống khỏi khóe mắt.

Sau khi khai báo xong, tôi tạm biệt dì rồi bắt taxi về nhà.

Con đường không có bao xa, nhưng tôi vẫn đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai.

Tôi sợ mình sẽ bị người khác nhận ra rồi gây thêm rắc rối.

Lúc này, giọng nói của Lâm Tinh Tinh trong buổi phỏng vấn truyền ra từ đài phát thanh.

“Quan hệ giữa tôi với Cảnh Văn rất tốt. Anh ấy đẹp trai và có điều kiện. Đúng là có rất nhiều cô gái chủ động vây quanh anh ấy, nhưng anh ấy không phải loại con trai tùy tiện, anh ấy chỉ tập trung vào một mối quan hệ mà thôi. Tôi cũng muốn khuyên một câu: “Cô Khương này, nếu như có thời gian đi dây dưa với bạn trai của người khác thì tốt nhất cô nên nâng cao năng lực chuyên môn của mình đi!”

Phóng viên lại hỏi về chuyện mặt trời nhỏ của Giang Ngạn.

Lâm Tinh Tinh mỉm cười: “Tôi cũng mới phát hiện ra anh ấy yêu thầm tôi, nhưng biết làm sao được, tôi đã có bạn trai rồi.”

Sau đó cô ta lại chuyển lời với Giang Ngạn: “Anh Giang, lần sau nếu muốn tỏ tình thì phải làm sớm hơn nhé!”

Tôi lấy tai nghe ra nhét vào tai.

Tạm thời cắt đứt với thế giới bên ngoài.

Chẳng mấy chốc, xe đã về tới nhà.

Tôi tìm theo số nhà mà dì chủ nhà đã đưa cho tôi.

Sau khi mở cửa, tôi có thể nhìn thấy có một cửa sổ sát đất rất lớn ở phía đối diện.

Đèn neon bên ngoài cửa sổ rất đẹp.

Vừa định bật đèn, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng sột soạt.

Tôi thận trọng lùi lại một bước.

Trong bóng tối, một bóng người cao lớn lảo đảo tiến về phía tôi.

Nương theo ánh sáng từ cửa sổ, tôi nhìn thấy gương mặt của người kia.

Là Giang Ngạn, người vừa mới giải nghệ sáng hôm nay.

Mắt anh ta đỏ hoe, người nồng nặc mùi rượu.

Khi nhìn thấy tôi, hai mắt anh ta trợn to.

Rất nhanh, anh ta đã lấy tay che mắt, tự giễu cười nói: “Mình say thật rồi, sao có thể nhìn ra cô ấy được chứ.”

Giang Ngạn quay người lại.

Tôi vừa định lên tiếng.

Anh ấy đột nhiên quay lại, dùng một tay túm lấy gáy của tôi rồi hôn lên môi tôi.

Mắt tôi trợn to vì sốc.

Thanh âm của Giang Ngạn giống như gió mát đêm khuya.

“Nhưng nếu như là mơ, có thể cho phép anh ích kỷ một lần không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.