Ôn Quân thoáng ngẩn người, trong đôi mắt đen láy tựa hồ có ánh pháo hoa chợt lóe, rực rỡ trong thoáng chốc rồi nhanh chóng lụi tàn, trở về vẻ tịch mịch vốn có.
Chàng lặng lẽ lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa ta và chàng, giọng trầm ổn mà nghiêm nghị:
“A Hà, chớ nói đùa như vậy.”
“Ta là kẻ mang tội, tiền đồ u ám mịt mù. Nàng là một cô nương tốt, cả đời này không nên vì ta mà chịu khổ.”
Dẫu đã hiểu được tâm ý của ta, chàng vẫn tự tay đeo lại ngọc bội lên cổ ta, sau đó dứt khoát ra lệnh cho ta rời khỏi phủ, cắt đứt tơ duyên chưa kịp nảy mầm.
Ta thấy rõ, bàn tay giấu trong tay áo của chàng đã siết chặt đến trắng bệch, nhưng chàng vẫn cố chấp không chịu buông lỏng.
Cứ thế, Ôn gia mười bảy người, chẳng mang theo một người hầu nào, lặng lẽ bước lên con đường đầy gió sương đến Ninh Cổ Tháp.
Ngày Ôn gia khởi hành, đám nha hoàn, bà tử đều tự mình tiễn biệt.
Ta lẫn vào dòng người, lặng lẽ dõi theo bóng lưng bọn họ dần xa.
Ôn Quân chưa từng ngoảnh lại, tựa như chẳng hề lưu luyến.
Ngược lại, muội muội tám tuổi của chàng dường như cảm nhận được điều gì, bất giác quay đầu, vẫy tay với chúng ta.
Trong khoảnh khắc ấy, cảnh tượng nửa tháng sau chợt hiện lên trước mắt ta—
Trời gần sáng, cô bé bị một nam nhân đẩy xuống hố băng, thân hình nhỏ bé ướt đẫm, run rẩy trong giá lạnh.
Nam nhân đó ấn chặt đầu cô bé, nàng vùng vẫy hai cái, rồi không còn động tĩnh.
Ngay lúc ấy, Xuân Lan kéo tay ta, giọng đầy lo lắng: “Cẩn Hà, muội thật sự muốn theo đến Ninh Cổ Tháp sao?”
Ta siết chặt tay nải trên lưng, kiên định gật đầu.
Nàng đột nhiên nhét tiền vào tay ta: “Đây là chút bạc riêng của ta, muội cầm lấy, mua thêm ít vật dụng chống rét cho chủ nhà.”
Nàng vừa mở lời, những tỷ muội khác cũng lần lượt đưa tiền cho ta.
“Cẩn Hà, đây là phần của ta.”
“Ninh Cổ Tháp rét buốt khôn lường, ta không dám đi, chỉ có thể góp một chút tấm lòng này.”
“Giúp ta chăm sóc tiểu thư thật tốt. Con bé vốn là cành vàng lá ngọc, từ nhỏ chưa từng chịu khổ.”
Các nàng vừa lặng lẽ lau nước mắt, vừa dặn dò ta đủ điều.
Nhìn tay nải ngày một nặng trĩu, ta nghẹn lời, chỉ có thể gật đầu lia lịa.
Ôn Quân tưởng rằng ta đã an phận ở lại kinh thành, đâu hay biết rằng—
Ta đã lặng lẽ theo chân bọn họ, một đường bắc tiến.
Nửa tháng sau, khi sắp đến Thẩm Châu, ta trông thấy một hồ nước đóng băng nơi vùng ngoại ô.
Mặt hồ phủ một lớp băng mỏng manh, ta nhặt một viên đá ném xuống, băng lập tức rạn nứt, tan vỡ.
Chính nơi này, tiểu thư sẽ rơi xuống.
Đêm trăng tròn này, ta quyết canh giữ bên hồ.
Tiếng bước chân mơ hồ truyền đến, ta lần theo âm thanh nhìn lại, thấy một gã sai dịch vận quan phục đang chậm rãi đi tới.
Gã nắm lấy tay tiểu thư, giọng điệu nửa dụ dỗ, nửa uy hiếp:
“Lát nữa bất kể xảy ra chuyện gì, ngươi phải ngoan ngoãn, chớ lên tiếng.”
Hai người càng lúc càng đến gần, nhưng ta ẩn mình sau rặng cây khô, bọn họ không phát giác.
Tiểu thư ngẩng đầu, khẽ hỏi:
“Ngài không phải nói, chỉ cần đi theo ngài thì sẽ cho ta một chiếc áo bông dày sao?”
Cô bé xòe tay nhỏ ra, đôi mắt ngây thơ mà kiên định:
“Cha ta sợ lạnh, ta muốn lấy áo bông cho cha.”
Tên sai dịch cười khan hai tiếng, giọng điệu có phần hèn mọn:
“Ngoan ngoãn, lại gần đây một chút.”
“Nào, thêm chút nữa.”
Tiểu thư không phải kẻ ngốc, khoảnh khắc ấy nàng đã cảm thấy điều bất thường.
Nàng không tiến lên mà ngược lại, cảnh giác lùi một bước, xoay người định bỏ chạy.
Tên sai dịch cả kinh, vội quát mắng rồi lập tức đuổi theo, giả bộ muốn kéo nàng lại.
Tiểu thư thất thanh kêu lên, hắn vội vã bịt chặt miệng nàng.
Đúng lúc ấy, nơi lều trại phía xa đã nổi lửa, xem ra có người sắp đi ngang qua.
Tên sai dịch sợ bị phát giác, trong cơn cuống cuồng, hắn nhặt một viên đá ném xuống mặt hồ.
“Rầm!”
Lớp băng vỡ toang, để lộ một hố nước lạnh buốt thấu xương.
Nghe tiếng bước chân phía sau ngày một gần, hắn nghiến răng, nắm chặt cánh tay tiểu thư, muốn ném nàng xuống hố băng.
Ta không chần chừ thêm nữa, cầm lấy hòn đá nặng trong tay, lặng lẽ áp sát từ phía sau, dồn hết sức lực đập mạnh lên đầu hắn.
“Tiểu thư, quay lưng lại!”
Tiểu thư sợ hãi đến run rẩy, nhưng vừa nghe thấy giọng ta, nàng lập tức trấn tĩnh, ngoan ngoãn xoay người đi.
Ta siết chặt lấy miệng mũi tên sai dịch, hạ tay không chút do dự, từng nhát từng nhát giáng xuống.
Máu tươi từ thất khiếu hắn trào ra, toàn thân dần mềm nhũn, cuối cùng gục xuống đất.
Ta thở phào một hơi, định kéo hắn ném xuống hố băng.
Nhưng lúc này mới phát hiện—
Tên sai dịch này thân hình béo mập, vô cùng nặng nề, nhất thời ta không thể kéo nổi.
Mà tiếng bước chân sau lưng đã gần ngay trước mắt, chỉ cần vén đám lau sậy ra—
Cảnh tượng trước hồ sẽ lập tức bại lộ.