Minh Châu Trong Vũng Bùn

Chương 6



Chương 6:

Lục Tề bắt đầu nhìn tôi thường xuyên, cố gắng tìm cách nói chuyện.

“Liễu Khanh Khanh, sao cậu giống như đổi sang người khác vậy?”

“Học bài cũng không thừ người nữa. Học thế này giống như sắp thi vào Bắc Đại Thanh Hoa, thật đáng sợ.”

Tôi chỉ phản ứng bằng một cái lườm.

Còn hai tháng nữa là thi học kỳ. Trường Trung học Giang Nam là trường tư thục tốt nhất thành phố, để cạnh tranh tỷ lệ đỗ đại học với trường công, trường rất hào phóng về học bổng.

Nhà trường có giải Tiến bộ nhất, mỗi kỳ thi, học sinh tiến bộ nhiều nhất toàn trường không chỉ được miễn học phí năm sau mà còn nhận được 2 vạn nhân dân tệ tiền thưởng.

Tiền thưởng thì thôi đi. Tôi nhắm vào miễn học phí.

Em họ cùng tuổi với Liễu Khanh Khanh vào trường công danh giá nhất thành phố. Cô ấy tự nhủ không thể thua, ở nhà khóc lóc đòi vào trường Giang Nam.

Cũng may, bố Liễu Khanh Khanh có một người bạn ở ban giáo vụ trường Giang Nam, còn nợ bố Liễu Khanh Khanh một ân tình nên Liễu Khanh Khanh mới có cơ hội vào trường này.

Chỉ là học phí trường Giang Nam không rẻ, một năm học phí gần như lấy sạch thu nhập cả năm của gia đình họ Liễu.

Bố mẹ Liễu Khanh Khanh chắt chiu tiền bạc, chi tiêu hết vào Liễu Khanh Khanh.

Tôi không phải Liễu Khanh Khanh, không thể nhận sự cố gắng của họ một cách nhẹ nhàng được.

“Nộp bài tập hôm qua ra, ai quên mang thì đứng cầm ghế xuống cuối lớp theo quy định.”

Thầy giáo dạy toán tiến vào lớp, đẩy kính, lạnh lùng nhìn chúng tôi, cũng cắt ngang câu hỏi của Lục Tề.

Do phương pháp dạy nghiêm khắc và khuôn mặt sầm sì, chúng tôi gọi thầy là “Diêm vương đen”.

Bài hôm qua rất khó, tôi làm tới gần sáng mới xong.

Vì thế mẹ Liễu Khanh Khanh còn đun sữa nóng cho tôi, một bên xem tôi làm bài, một bên lau nước mắt xót xa bên cạnh.

Tôi lục cặp sách một lượt, không thấy.

Tôi lại thong thả lục lại lần nữa, vẫn không có.

Hả?

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, Lục Tề nhướn mày: “Siêng năng quá, đừng nói là quên làm bài đấy nhé?”

Tôi đáp lại bằng một nụ cười gượng: “Có làm mà, quên mang thôi.”

Đối với nữ sinh, việc cầm ghế đứng ở cuối lớp một tiết là cực kỳ nhục nhã.

Những bạn nữ từng bị phạt đứng thường khóc lóc khi đứng.

Một số tâm lý yếu ngay ngày hôm đó xin nghỉ học về vì không chịu nổi cười nhạo của bạn.

Tôi cũng từng quên làm bài, nhưng với vị trí số một toàn trường, tôi tất nhiên được đối xử đặc biệt.

Nhưng bây giờ tôi là Liễu Khanh Khanh, không còn là Trần Nghiên Hạ.

Mồ hôi tôi túa ra.

Một cô gái nặng gần 100 cân cầm ghế đứng ở phía sau chắc chắn sẽ bị cười nhạo hơn…

Với sức khỏe như thế này, cầm ghế đứng một phút tôi phải nghỉ một lúc, không biết bạn cùng lớp sẽ chế nhạo tôi đến thế nào nữa…

Thấy vẻ mặt tái mét của tôi, Lục Tề xoa đầu tôi, nở nụ cười rạng rỡ hơn cả mặt trời chiếu ngoài kia.

“Đừng lo, có tớ ở đây.”

Lục Tề đưa tôi bài của cậu, rồi thản nhiên cầm ghế đi về phía sau lớp.

Thầy giáo toán nhìn cậu ấy vẻ ghét bỏ, như thể Lục Tề là đống rác.

Tôi nắm chặt tờ giấy Lục Tề đưa. Bài tập rất sạch sẽ, trắc nghiệm cậu ấy tô đáp án C hết, tự luận viết tùm lum vài con số, phần bài tập khác thì trống trơn.

Cảm động ban nãy bay mất, trong lòng tôi dâng lên cơn giận dữ.

Lục Tề thực ra rất thông minh, trí nhớ tốt, đọc lướt qua vài lần đã thuộc.

Dù hoàn cảnh gia đình khó khăn, cậu ấy cũng không nên lãng phí tài năng, phung phí tuổi thanh xuân như vậy.

Không được, tôi không thể để Lục Tề sa đọa thế này.

Dù sao, chúng tôi cũng đã là bạn bè.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.