“Làm sao, có thế này cũng khóc?”
Ống kim tiêm trong tay bác sĩ lóe lên ánh sáng sắc lạnh, ánh mắt nhìn tôi lạnh lẽo không hề có chút tình cảm nào.
Nước mắt của tôi chảy ra càng nhiều hơn: “Em không làm, không làm nữa.”
Anh bác sĩ tới gần hơn một chút, dưới ánh đèn trắng lóa, anh chăm chú nhìn vào đôi mắt của tôi. Ánh đèn khiến màu mắt của anh thật nhạt, bên trong không chút gợn sóng, cũng không hề thấy chút tình cảm nào.
Phẫu thuật nâng mí mắt quả thực quá đáng sợ, tôi không muốn làm nữa có được không!
“Em, thật ra em khá hài lòng với đôi mắt một mí của mình…”
Anh cười nhạo một tiếng, thả ống kim tiêm về cái xe đẩy bên cạnh giường giải phẫu, thuận tay đóng đèn mổ lại.
“Đường Miên Miên, tôi xem lá gan em lớn đến chừng nào. Theo đuổi tôi tới tận bàn mổ, thế mà ngay cả thuốc gây mê cũng không dám chích.”
Tôi thút tha thút thít, không dám phản bác.
Tôi theo đuổi anh ấy, nào có phải là vì muốn chỉnh dung, tôi chính là muốn ngủ với anh ấy có được không!
Hai mươi phút sau, tôi cầm hồ sơ bệnh án, ngồi ở ngoài cửa phòng phẫu thuật.
Vết kẻ để mổ trên mí mắt cũng đã được lau, mùi cồn cùng mùi thuốc nhất thời vẫn chưa bay hết.
Có hai cô gái da trắng xinh đẹp đi ngang qua, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía tôi. “Chính là cô ta, leo lên giường giải phẫu của bác sĩ Giang rồi, thế mà lại không có làm!”
“Không làm thì nhường cơ hội cho tôi đi chứ! Tôi đặt một tháng trời mà còn chưa được đây!”
“Đúng là phí phạm của trời.”
Lúc các cô ấy đang khe khẽ thì thầm, tôi ngẩng đầu lên, nhìn Giang Dịch ở trước mặt. “Phí phẫu thuật có thể lấy lại không ạ?”
Khóe môi Giang Dịch giật giật, hít sâu một hơi: “Có thể lấy lại một phần.”
Đàn ông còn chưa theo đuổi được, thế mà lại tốn mấy ngàn liền!
Tôi ủ rũ cụp đuôi, cúi thấp đầu đi theo phía sau Giang Dịch, tới chỗ thu viện phí hoàn tiền lại.
Ánh mắt từ mặt sàn sáng bóng của bệnh viện di chuyển lên trên, dừng ở trên bàn tay thon dài trắng nõn của Giang Dịch.
Khớp xương xinh đẹp, lòng bàn tay có vết chai mỏng.
Chính bàn tay này, được mệnh danh là bàn tay thiên thần, danh hiệu Đức mẹ tái thế.
Truyền thuyết nói rằng, chỉ cần là cô gái qua tay Giang Dịch, không có ai là không hài lòng đối với gương mặt của mình.
Vất vả ở chỗ nộp phí hồi lâu, rốt cuộc cũng lấy lại được tiền.
Vốn là nộp 1 vạn NDT, lại chỉ có thể lấy lại 8600, dư lại chính là tiền thuốc và tiền chi phí đã sử dụng.
Tôi nắm điện thoại, thầm cổ vũ cho mình, đứng trước mặt anh một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Gây thêm phiền phức cho anh rồi, bác sĩ Giang, tối nay em mời anh ăn cơm nhé.”
Lúc nói ra những lời này, tôi cũng không ôm hy vọng gì nhiều. Thế mà Giang Dịch lại lập tức đồng ý: “Được thôi.”
Tôi nhịn không được ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh, muốn từ trên gương mặt luôn lạnh nhạt ít khi nói cười của anh nhìn ra chút cảm xúc hiện tại.
Đáng tiếc, không nhìn ra được cái gì.
Giang Dịch là bác sĩ ngoại khoa chỉnh hình.
Còn tôi… là bệnh nhân của anh.
Mượn danh nghĩa khám mặt tiếp cận anh, mới là mục đích thực sự của tôi.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Giang Dịch là khi đi cùng với bạn thân Ninh Quỳnh tới bệnh viện làm giải phẫu chữa trị.
Hai tháng trước, cô ấy vừa làm mũi, nhưng sau đó lại bị vòi sen trong phòng tắm rơi xuống đập thẳng vào mũi. Ninh Quỳnh thét chói tai gọi điện thoại cho tôi, tôi liền quăng luôn bản bug đang sửa được một nửa lại, xin ông chủ cho nghỉ, chạy thẳng tới bệnh viện.
Ở cửa phòng khám, Ninh Quỳnh đeo khẩu trang, vẫy vẫy tay với tôi.
Tôi ngồi xuống cạnh nó, nhìn xung quanh bốn phía, nhỏ giọng hỏi: “Đây rốt cuộc là bệnh viện hay là đi tuyển tú vậy? Sao nhiều mỹ nữ thế?”
Ninh Quỳnh che cái mũi lại, nói nhỏ: “Nhân tạo hết thôi mày ơi.”
Mới vừa nói xong, trên bảng đèn đã hiện lên tên của cô, Ninh Quỳnh liền kéo tay tôi đi vào trong.
Tôi lảo đảo đi theo, chờ đứng vững rồi nhìn lại về phía trước, đối diện với một cặp mắt thanh lãnh không chút gợn sóng. Lông mi dài mà còn cong, sống mũi cao cao, hốc mắt thâm thúy.
Một người đàn ông đẹp trai ngất trời!
Nhưng từ khi tình hình bệnh dịch bùng phát tới nay, toàn dân đeo khẩu trang, loại trai đẹp bịt khẩu trang chỉ nhìn thấy nửa mặt đẹp như thế này, tôi cũng không có để trong lòng nhiều lắm.
Cho tới tận khi anh hỏi xong tình hình của Ninh Quỳnh, vì muốn thông khí nên đã kéo khẩu trang xuống vài giây, lộ ra sống mũi cao thẳng cùng đường nét góc cạnh.
Nhìn qua còn chút chút cảm giác hoang dã.
Đẹp trai tới mức tôi đần cả người ra.
Trong toàn bộ quá trình thăm khám của Ninh Quỳnh, tôi chỉ chăm chăm nhìn vào mặt anh, nửa điểm cũng không dời đi.
“Tình huống của cô, tốt nhất là lấy giả thể bên trong ra, một lần nữa cấy lại vào. Trong lúc chữa trị, mũi của cô cũng không được bất cứ vật nào tác động mạnh vào nữa.”
“Bác sĩ Giang, tôi vất vả lắm mới hẹn anh khám được, hay là anh nhân tiện nhìn xem cánh mũi của tôi có thể thu nhỏ lại được không?”
Sau đó, hai người liền đi vào bên trong khám bệnh.
Tôi ngồi ở bên ngoài, nhắn tin qua điện thoại hướng dẫn đồng nghiệp sửa lại lỗi, đang xem xét cái thứ ba thì nghe thấy tiếng của bạn thân:
“Miên Miên, chúng ta đi thôi.”
“Miên Miên, Miên Miên?”
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua Ninh Quỳnh, dừng ngay ở trên người bác sĩ Giang ở phía sau cô ấy.
Giờ phút này, bác sĩ Giang đang nhướng mày, thế nhưng lại còn lặp lại một lần nữa. “Miên Miên?”
Có lẽ là do ảo giác của tôi, tôi cứ cảm thấy ánh mắt anh nhìn tôi có chút ý tứ sâu xa.
“Dạ, em tên Đường Miên Miên, là Miên Miên trong miên miên tư viễn đạo, không phải miên trong mềm như bông…”
Lời còn chưa nói hết, Ninh Quỳnh đã túm áo tôi rời đi.
Đứng ở ngoài hành lang, tôi hỏi cô ấy làm cái gì vậy. Cô ấy nói: “Đường Miên Miên, bác sĩ Giang nhà người ta ngày ngày gặp được bao nhiêu đại mỹ nữ, mày cảm thấy mày có phần thắng sao?”
Cô ấy nói cũng đúng.
Mắt tôi một mí, mặt thì tròn tròn, trên má còn có mấy nốt tàn nhang, còn bởi vì ngày ngày ngồi gõ code nên vòng eo có chút phát tướng.
Hôm nay cùng Ninh Quỳnh tới xem bệnh cũng mặc áo sơ mi kẻ ô vuông, chân còn đi cả đôi tông lào.
So với đám đại mỹ nữ quang mang bốn phía bên ngoài phòng bệnh, tôi, đúng là so không nổi.
Nhưng tôi vẫn mạnh mồm mạnh miệng: “Mày nói linh tinh cái gì thế? Tao cũng không thích anh ấy.”
Kết quả vừa quay đầu, bác sĩ Giang thế mà lại đứng ngay phía sau tôi. Mặt anh không chút biểu cảm đưa túi xách cho tôi: “Đồ để quên.”
Sau đó, không chờ tôi nói cảm ơn, anh đã quay đầu đi mất.
Tôi cứng đờ quay sang hỏi Ninh Quỳnh: “Mày nói xem, anh ấy có bởi vì câu nói lúc nãy của tao mà cảm thấy tao ngây thơ đơn thuần không làm ra vẻ như những người khác, song liền cảm thấy có hảo cảm với tao không nhỉ?”
Ninh Quỳnh mặt không cảm xúc phá vỡ ảo tưởng của tôi: “Nằm mơ đi.”