Ra khỏi thang máy, trước khi tiến vào rạp chiếu phim, Triệu Vũ Triết đột nhiên hỏi tôi: “Lát nữa xem xong em có muốn ăn cái gì không?”
Tôi đang định trả lời thì phía sau bỗng truyền tới một tiếng thét chói tai: “Triệu Vũ Triết! Mẹ nó không phải anh nói đang tăng ca sao? Đây là đang làm gì hả?!”
Quay đầu lại, tôi hoa cả mắt, một cô gái xinh đẹp buộc tóc hai bên đã phi tới trước mặt tôi.
Ánh mắt như dao nhỏ sắc bén của cô ấy lia về phía tôi chỉ chớp mắt, sau đó liền rất nhanh dừng ở trên người Triệu Vũ Triết.
Mà Triệu Vũ Triết vốn ôn hòa lễ độ, nay sắc mặt lại trắng bệch, thanh âm run rẩy: “Viện Viện, em nghe anh giải thích…”
Tôi hiểu rồi.
Con hàng này đã có bạn gái rồi, thế mà còn không biết xấu hổ mời tôi đi xem phim, còn tặng hoa cho tôi?
Vì thế, tôi và Viện Viện cùng nhìn hắn, muốn nghe hắn giải thích xem là thế nào.
Kết quả người này lại lật mặt, chỉ vào tôi nói: “Là cô ta! Cô ta câu dẫn anh đó!”
Tôi: “???”
Viện Viện liếc tôi một cái.
Tôi nhanh chóng nói: “Không phải như thế, là hắn hẹn tôi, hơn nữa tôi mới vào làm hai tuần, còn chưa biết hắn có bạn gái…”
“Đường Miên Miên.”
Một thanh âm dễ nghe bỗng nhiên vang lên phía sau tôi.
Sau đó anh đi tới bên người tôi, dùng một loại ngữ khí ôn nhu không quá bình thường hỏi tôi:
“Không phải đi xem phim với đồng nghiệp xong rồi sao? Sao còn chưa về?”
Tôi nghe được cảm thấy rất hoảng hốt.
Giang Dịch, không phải đóa hoa cao lãnh sao? Sao lại nói chuyện với tôi bằng cái giọng điệu này?
Ánh mắt Viện Viện đảo qua trên người hai chúng tôi, lộ ra biểu tình hiểu rõ.
Cô ấy cười lạnh với Triệu Vũ Triết: “Người ta có người đẹp trai như vậy theo đuổi, còn hạ miệng đi câu dẫn anh? Anh nằm mơ à?”
Nói xong liền kéo cổ áo Triệu Vũ Triết, mang người rời đi.
Trò cười kết thúc, dưa cũng đã ăn xong, người qua đường đều tản đi hết.
Ở cửa rạp chiếu phim, rất nhanh chỉ còn lại tôi với Giang Dịch.
Mũi chân tôi chọt chọt mặt đất, đầu hơi cúi, mơ hồ nói: “Giang Dịch, sao anh tìm được chỗ này?”
Giọng điệu Giang Dịch rất bình tĩnh: “Rạp chiếu phim gần công ty em, chỉ có một chỗ này.”
“… Ồ, vậy à.”
Tôi đương nhiên biết.
Không thì tôi cũng không cố ý cường điệu địa điểm với anh như vậy.
Trước khi tới đây tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi, nếu như Giang Dịch không tới, xem xong phim tôi sẽ mời Triệu Vũ Triết đi ăn cơm, sau đó trả tiền vé cho hắn, lại nói cho rõ ràng.
Nếu như Giang Dịch tới…
Đây là ý tưởng tôi khổ tâm nghĩ ra, EQ sử dụng hết vào lúc này, hạ một liều thuốc mạnh cho anh.
Chỉ là không nghĩ tới, Triệu Vũ Triết này lại chó như vậy, có bạn gái rồi mà còn đi tán tỉnh lung tung.
Nghĩ cũng đúng.
Hắn hẹn tôi chỉ sợ cũng không phải thích tôi, mà là do tôi mới vừa nhận chức, còn chưa hiểu rõ hắn, dễ lừa mà thôi.
“Đường Miên Miên, em muốn xem phim gì?”
Tôi lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn đôi mắt hơi ướt át bên dưới ánh đèn của Giang Dịch, hơn nửa ngày trì độn mới phản ứng lại: “Gần đây có một bộ phim ma, tên là [Tước thi].”
Giang Dịch lấy điện thoại ra: “Anh mời em xem.”
Tôi nhất thời cũng không hiểu anh có ý gì.
Chỉ đứng trơ mắt nhìn Giang Dịch đi mua hai ly trà sữa trở về, lại thấp giọng nói với tôi: “Anh có làm đồ ăn ở nhà, về nhà lại ăn nhé.”
Trước khi thực hành kế hoạch này, tôi đã tìm đọc rất nhiều chia sẻ kinh nghiệm, cũng chưa từng gặp qua trường hợp của Giang Dịch.
Cư dân mạng nhiệt tình nói với tôi:
Nếu Giang Dịch không có ý với tôi, thì nhất định sẽ không quan tâm tôi rốt cuộc đi xem phim với ai.
Nếu như anh có ý với tôi, vậy chắc chắn sẽ kịp thời chạy tới, hơn nữa có khả năng rất lớn là sẽ nổi giận.
Nhưng mà anh tới còn không những không giận, lại muốn mời tôi xem phim.
Đây là có ý gì?
Công chúa tỏ vẻ hoang mang.
Tôi ôm trà sữa đi với Giang Dịch vào rạp chiếu phim.
[Tước thi] là một bộ phim kinh dị, hình ảnh vô cùng máu me.
Đáng tiếc, tôi đã từng xem quá nhiều phim kinh dị, cho nên chẳng thấy sợ chút nào.
Giang Dịch thân là sinh viên tốt nghiệp ngành y, cũng đã gặp qua rất nhiều tình huống kiểu này rồi.
Cho nên mặc kệ xung quanh chúng tôi có đủ các loại tiếng gào hét hít khí lạnh, hai chúng tôi vẫn mặt không biểu cảm, ngồi thẳng tắp, giống như hai bức tượng vậy.
Trên đường về, tôi nhắn tin cho Ninh Quỳnh, cô ấy chỉ hận không rèn sắt thành thép:
[Đường Miên Miên, cho dù mày không sợ thì cũng phải giả vờ sợ chứ, sao không nhào vào trong ngực Giang Dịch một cái hả?]
[…. Tao quên mất.]
Ninh Quỳnh lãnh khốc vô tình đáp: [Đồ vô dụng.]
Hu hu hu.