Sau khi nói rõ nguyên nhân hậu quả với cô ấy xong, đầu bên kia điện thoại lại im lặng một cách quỷ dị.
“Đường Miên Miên, mày dùng hết EQ cả đời chỉ nghĩ ra được cái cách này thôi hả?”
Ngữ khí của Ninh Quỳnh thể hiện rõ ràng là đang khinh bỉ tôi.
“Tao bảo mày hạ một liều thuốc mạnh là bảo mày dứt khoát lấy sắc dụ hắn, không phải bảo mày dùng cách này đi kích thích hắn, có nghe chưa?”
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó liền hối hận không thôi: “Tao cũng đâu có nghĩ tới Giang Dịch sẽ khó theo đuổi như vậy đâu.”
Ninh Quỳnh cạn lời một chốc, sau đó lại bỗng nhiên đầy thâm ý nói:
“Đường Miên Miên, thật ra tao không định nói đâu… nhưng mà mày thực sự không nhìn ra à? Cho tới nay ở trong mắt tất cả mọi người, thật ra đều là Giang Dịch theo đuổi mày mà?”
??
Cái gì?? Cô ấy nói cái gì cơ??
Ninh Quỳnh giáng cho tôi một trận sét đánh, sau đó liền nói phải đi ăn cơm cho nên liền cúp máy luôn.
Tôi nắm chặt điện thoại dựa vào bức tường cạnh cầu thang, khiếp sợ tới mức nửa ngày sau vẫn không hồi hồn được.
Cô ấy nói, Giang Dịch đang theo đuổi tôi?
Chấn động quá cha mẹ ơi!
Trong đầu tôi đều là lời nói của Ninh Quỳnh, còn có lúc sáng nay ở trong xe, cú đụng chạm thân mật như có như không kia nữa.
Vừa lúc hôm sau chính là cuối tuần, tôi dứt khoát xin sếp cho nghỉ nửa ngày.
Trên đường về, tôi vẫn luôn nghĩ về Giang Dịch.
Từng câu từng chữ từng chuyện đều suy ngẫm lại cẩn thận một hồi, sau khi phân tích kỹ càng xong, hình như… lời Ninh Quỳnh nói là sự thật.
Nấu cơm cho tôi.
Đưa tôi đi làm.
Nói mấy lời mập mờ.
Năm lần bảy lượt… tiếp xúc thân mật với tôi.
Cho tới nay, Giang Dịch đều chủ động hơn nhiều so với cái cách theo đuổi vụng về của tôi.
Sau khi ý thức được điểm này, tôi bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận hơn rất nhiều.
Cách tốt nhất để phá vỡ cục diện bế tắc hiện tại chính là làm lơ nó.
Cho nên, tôi quyết định chuốc say bản thân, trực tiếp thẳng thắn nhào vào người Giang Dịch luôn.
Lúc về, tôi ở dưới cửa hàng tiện lợi mua một tá bia, còn có một lọ rượu trắng, chuẩn bị tiếp thêm can đảm cho mình.
Giang Dịch tan làm trở về tôi liền kéo anh lại, nói muốn uống rượu với anh.
Còn tìm một cái lý do vô cùng hoàn mỹ: “Ngày mai là cuối tuần, anh cũng không có ca làm, chúng ta lấy rượu xóa sạch mọi thù oán!”
Giang Dịch nhìn tôi, không nói một lời, ánh mắt thâm thúy, phảng phất như đã nhìn thấu được mục đích thật sự của tôi.
Đang lúc bị anh nhìn cho đến chột dạ, anh lại lên tiếng ngồi xuống ghế sofa: “Được.”
Mười ngón tay của anh đan nhau chống ở dưới cằm, như có điều suy tư hỏi tôi: “Nhưng mà Đường Miên Miên, giữa anh với em, có thù với oán gì đâu?”
11.
Tên này, biết rõ còn cố hỏi.
Thế nhưng ngoài mặt tôi vẫn tươi cười đón chào: “Chính là… ngày sinh nhật đó, em không nên bỏ lại bữa cơm chiều anh làm cho em rồi chạy đi xem phim với người khác. Em sai rồi.”
“Ừ, em biết là tốt.”
Giang Dịch tháo đồng hồ xuống, lại tháo hai nút áo sơ mi ra, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
Làn da anh rất trắng, trên xương quai xanh có một nốt ruồi nhỏ màu đen nổi bật trên làn da, vô cùng xinh đẹp, lại có chút câu người.
Tôi có cảm giác tròng mắt mình lại dính trên người anh rồi.
Cho nên chỉ đành cầm một lon bia lên, một hơi uống hết hơn nửa, ý đồ muốn làm cho bản thân tỉnh táo lại.
Trong phòng khách đang bật điều hòa, gió lạnh thổi tới.
Tôi và Giang Dịch ngồi trên sofa uống rượu.
Chỉ lo uống, tôi, quên phải mua đồ nhắm rồi.
Vốn mục đích ban đầu của tôi là muốn chuốc say bản thân, sau đó nương theo men say, thuận lý thành chương nhào vào trong ngực anh, tiếp xúc thân mật một phen.
Không nghĩ tới uống hết ba lon, tôi đã no gần chết rồi, thế mà càng uống lại càng tỉnh là thế quái nào???
Lúc này tôi mới biết được là, có khả năng bản thân… có tửu lượng không tệ rồi.
Đang lúc tôi nhìn chằm chằm bình rượu trắng bên góc bàn trà, cân nhắc xem lúc này mà uống lên hai hớp thì có phải quá mức đột ngột rồi hay không thì lại nghe thế Giang Dịch gọi tên tôi.
“Đường Miên Miên.”
Thanh âm vốn luôn quạnh quẽ lạnh lùng giờ lại bị cảm giác say tiêm nhiễm vào khiến nó càng thêm kiều diễm câu người hơn, câu chữ cũng dần trở nên triền miên.
Tôi nhìn về phía anh, đối diện với ánh mắt hơi có men say của Giang Dịch.
Anh nói: “Đường Miên Miên, em thực sự không nhớ ra anh sao?”
Động tác uống rượu của tôi hơi dừng lại, nỗ lực nhớ lại nhưng cuối cùng vẫn phải lắc đầu.
Sau đó, Giang Dịch bỗng nhiên đứng lên, ngồi xuống bên cạnh tôi.
Anh gần trong gang tấc, nghiêng đầu, ánh mắt thanh lãnh nhìn tôi chăm chú: “Anh đổi tên, trước kia, anh tên Giang Tiểu Anh.”
Giang Tiểu Anh… Giang Tiểu Anh?!
Tôi vô cùng chấn động, suýt chút nữa là nhảy dựng lên từ ghế sofa. “Giang Tiểu Anh!! Anh không phải là…”
“Nữ sao” hai chữ này bị tôi nghẹn trở về.
Mảnh nhỏ ký ức còn sót lại trong dòng hồi ức đột nhiên nổi lên.
Giang Tiểu Anh là bạn cùng bàn hồi lớp 2 của tôi.
Ngay từ đầu lúc vào lớp, mái tóc của cậu ấy có hơi dài, hơn nữa ngũ quan lại tinh xảo xinh xắn, cái tên vốn cũng rất thục nữ, cho nên tôi vẫn luôn nghĩ cậu ấy là con gái.
Mẹ của Giang Tiểu Anh nấu món cơm chiên tôm nõn rất ngon. Có đôi khi giữa trưa cậu ấy không kịp về nhà ăn cơm, thì trong cặp sách sẽ để sẵn một hộp. Sau đó, tôi có nếm thử mấy miếng trong hộp cơm của cậu ấy.
Giang Tiểu Anh là một đứa bé có rất nhiều hoa tay, vẽ tranh hay nặn đất sét đều rất khéo. Bài tập mỹ thuật của tôi cơ hồ đều là cậu ấy làm giúp.
Tôi chạy nhảy chơi đùa hết một tiết ra chơi trở về, tóc sẽ bung ra, cũng là cậu ấy giúp tôi thắt một bím tóc rất đẹp.
Nhưng có đôi khi, tôi cũng cảm thấy thật kỳ quái.
Ví dụ như Giang Tiểu Anh không hề mặc váy vào mùa hè, rõ ràng là có quan hệ rất thân với tôi nhưng chưa bao giờ chịu đi vệ sinh cùng tôi.
Thẳng tới khi cậu trở thành bạn cùng bàn của tôi vào tháng thứ ba, lúc đó tôi mới như vô tình phát hiện được giới tính thật của cậu ấy, lúc đó tôi y như bị sét đánh giữa trời quang vậy.
Kết quả, Giang Tiểu Anh lại mở to đôi mắt tròn tròn ngập nước nhìn tôi: “Đường Miên Miên, tớ là con trai thì cậu sẽ không làm bạn với tớ nữa sao?”
Lúc đó tôi còn chưa biết cái gì gọi là sắc đẹp dụ người.
Chỉ là câu “nam nữ khác biệt” học được ở trong phim truyền hình, lại đột nhiên nói không ra lời.
Tôi ấp úng nói: “Thật ra cũng không phải…”
Bàn tay nho nhỏ mềm mại ấm áp của Giang Tiểu Anh nắm lấy tay tôi, thanh âm cũng mềm mại: “Vậy chúng ta vẫn là bạn tốt nhé.”