Bác sĩ Lâm không có lừa tôi, sau khi uống thuốc kia, tóc tôi đúng là ngày càng rụng nhiều hơn.
Cho nên mặc dù trời càng ngày càng nóng, tôi vẫn kiên trì đội mũ hằng ngày.
Nhưng cùng lúc đó, chỗ da đầu bị hói trên đầu tôi cũng bắt đầu mọc ra nhúm lông tơ nhỏ.
Anh Đỗ nói, với kinh nghiệm của anh, tôi tốt nhất là nên đi cắt tóc ngắn, như vậy thì tóc sẽ mọc nhanh hơn một chút.
Hơn nữa, tình hình của tôi cũng không quá nghiêm trọng, hơn nửa tháng là có thể dài ra rồi.
“Ngắn bao nhiêu?”
Anh Đỗ khoa tay múa chân một chút: “Cắt đầu đinh đi em.”
“…”
Buổi tối, tôi tìm được một tiệm cắt tóc cách nhà 5 km khá ổn, nói với thợ cắt rằng:
“Phiền anh cắt giúp em một quả đầu quyến rũ xinh đẹp lại không kém phần dịu dàng nhé.”
Anh cắt tóc nói anh ta không nhận đơn này của tôi.
Tôi đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, cắt tóc ngắn qua tai đi ạ.”
Quá trình cắt tóc, tôi nhận được một cuộc điện thoại.
Vốn tưởng là Ninh Quỳnh gọi, ai ngờ nghe rồi mới biết thế nhưng lại là Giang Dịch.
Anh hỏi tôi:
“Đường Miên Miên, Lâm Hạo bảo tôi nói với em một tiếng, sắp xếp thời gian sớm nhất tới tái khám. Chừng nào thì em rảnh? Tôi cùng em qua đó.”
Tôi ngẩng đầu nhìn mình qua gương.
Anh thợ rất nhanh đã cắt xong.
Không thể nói là dịu dàng quyến rũ, chỉ có thể nói là vẫn ra hình người.
“Được, em sắp xếp được thời gian thì sẽ nói với anh.”
Sau đó, ngày hôm sau, tôi lén tới bệnh viện một mình.
Bác sĩ Lâm thấy tôi, vô cùng kinh ngạc: “Giang Dịch không đi với cô sao?”
“Không tiện quấy rầy anh ấy.”
Bác sĩ Lâm như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, sau đó liền bắt đầu kiểm tra da đầu cho tôi.
“Phục hồi khá tốt. “Tôi đổi thuốc cho cô, cô tiếp tục uống, nhưng đừng quên vẫn phải bôi thuốc cũ… chắc là tầm hai tháng nữa tóc sẽ mọc lại như cũ thôi.”
Tôi lại xách theo một túi thuốc rời khỏi bệnh viện.
Buổi tối, tôi nhận được WeChat của Giang Dịch: [Vì sao không tìm tôi đi cùng?]
[Sợ quấy rầy anh hẹn hò với mỹ nữ], câu này bị tôi gõ vào khung chat rồi, nhưng lại từng chữ xóa đi.
Tôi nói: [Nghe nói gần đâu anh đang bận rộn với lịch phẫu thuật, em sợ quấy rầy anh phân tâm.]
[Không quấy rầy, nếu tôi đã đồng ý với anh Đỗ thì chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.]
Ồ, thì ra là bởi vì đã đồng ý với anh Đỗ sao.
[Cảm ơn bác sĩ Giang, vậy lần sau em tới tái khám thì sẽ liên hệ anh trước.]
Này đương nhiên là một câu khách sáo.
Trong thế giới người trưởng thành, có rảnh chính là không rảnh, lần sau chính là kiếp sau.
Có lẽ là do tôi bị hói nên sếp động lòng trắc ẩn. Ông ấy gọi tôi vào văn phòng, trước tiên khen những cống hiến lớn lao mà tôi đã đóng góp cho công ty, chờ sau khi hạng mục được giao cho đối tác thì sẽ thăng chức cho tôi.
Sau đó liền sắp xếp cho tôi một trợ lý, hỗ trợ sửa sang lại phương án, cùng nghiên cứu hạng mục, điều chỉnh lại một số lỗi đơn giản.
Áp lực của tôi được giảm bớt không ít.
Cũng ngay ở lúc này, Ninh Quỳnh lại gọi điện cho tôi:
“Đường Miên Miên, không phải là mày sắp hết hạn 3 năm tiền nhà à? Vừa lúc muốn dọn ra, hai chúng ta tìm một căn hộ hai phòng một sảnh ở chung đi.”
Bởi vì mấy lời này của nhỏ mà lúc chủ nhà tới hỏi tôi có muốn thuê tiếp không, tôi đã từ chối luôn.
Chủ nhà ồ một tiếng, ngày ho sau liền nói với tôi, bà ấy tìm được khách thuê mới rồi, bảo tôi nội trong một tuần phải dọn đi ngay.
Tôi gọi cho Ninh Quỳnh, bảo cô ấy mau chóng tìm nhà.
Kết quả Ninh Quỳnh ấp úng nửa ngày, mới nói thật với tôi:
“Xin lỗi Miên Miên, tao vừa mới đồng ý ở chung với bạn trai rồi.”
???
Không phải một tuần trước mày còn nói là độc thân hay sao?
“Đúng thế, ba hôm trước bọn tao mới ở bên nhau.”
Tôi thực sự muốn nướng nó ngay bây giờ.
Ninh Quỳnh nhanh chóng nói:
“Sao tao có thể hố chị em tốt được chứ? Tao đã tìm một người môi giới đáng tin cậy nhờ giúp tìm phòng ở cho mày rồi, phòng có khóa bảo vệ, giá 1500 một tháng.”
Sau đó, cô ấy cho tôi số WeChat, bảo tôi ngày mai đi xem phòng xem sao.
Hai phòng một sảnh, người môi giới nói một phòng đã được một khách khác thuê.
Tôi nhìn phòng khách và phòng ngủ một lượt, đúng là không tệ lắm, liền ký hợp đồng luôn.
Trưa hôm đó, tôi liền tìm công ty chuyển nhà, dọn đồ qua đây.
Tôi gọi điện bảo người môi giới đưa chìa khóa tới, kết quả vừa mới vào cửa, một căn phòng ngủ khác đã mở sẵn cửa ra.
Giang Dịch đứng trước cửa nhìn thấy tôi, trong mắt hiện lên vẻ ngoài ý muốn: “Đường Miên Miên?”
Cho tới rất lâu sau này, sau khi biết rõ chân tướng, tôi nhớ tới kỹ thuật diễn thần sầu lúc đó của anh, vẫn không thể không cảm khái một câu:
“Xuất thần nhập hóa, tự nhiên như thật.”
Tôi đánh giá anh từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng ở đôi dép lê của Giang Dịch: “Chờ đã, đừng nói là anh…”
Người môi giới nhiệt tình giới thiệu: “Đúng! Vị Giang tiên sinh này chính là bạn cùng thuê với cô đó.”
Tôi đần cả ra.
Giang Dịch dựa vào khung cửa, bên môi cong lên ý cười, hỏi tôi: “Đường Miên Miên, trùng hợp như vậy sao? Có cần tôi giúp không?”
Tôi cũng ôn hòa cười một cái: “Chờ chút đã.”
Sau đó lao ra khỏi cửa, tránh ở chỗ thang lầu gọi điện cho Ninh Quỳnh.
“Ninh Quỳnh!!” Tôi rít lên qua điện thoại. “Mày có biết cái tên ở cùng nhà mà mày tìm cho tao là ai hay không hả? Là Giang Dịch!!”
“Vô nghĩa, tao đương nhiên… là không biết rồi.”
Ninh Quỳnh dừng một lát, giọng điệu bỗng nhiên quỷ quái lên:
“Này không phải quá tốt rồi hay sao, gần quan được ban lộc, có bao nhiêu câu chuyện tình yêu tuyệt mỹ đều phát sinh giữa bạn thuê nhà với nhau đó.”
“Lần trước không phải mày bảo tao từ bỏ đi hay sao?”
“… Đó là tao cho rằng duyên phận giữa hai người đã hết, nhưng giờ nhìn xem, có thể gặp lại thì chính là tiền duyên.”
Nói xong liền cúp máy luôn.
Tôi nắm điện thoại, đứng ở thang lầu trong chốc lát mới xoay người, lúc này liền phát hiện ra Giang Dịch không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng tôi.
Anh hơi cúi đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt tôi: “Đường Miên Miên.”
Ánh đèn nơi thang lầu lờ mờ tối, gương mặt anh hơn nửa là chìm trong bóng ma, đồng tử thâm thúy, làm tôi không nhìn rõ ánh mắt anh.
Không biết vì sao, tôi đột nhiên có loại cảm giác khẩn trương như con mồi bị mãnh thú theo dõi.
Nuốt nước miếng, tôi hỏi “Sao anh… lại muốn tìm người ở ghép?”
“Phòng ở là tôi với bạn tôi cùng thuê, tháng trước cậu ta ra nước ngoài, phòng cậu ta liền để trống.” Giang Dịch nói. “Hợp đồng thuê còn rất dài, để tiết kiệm, tôi tìm người môi giới cho thuê phòng kia, ai ngờ trùng hợp như vậy, khách thuê lại là em.”
Nghe thì đúng là rất hợp lý, không chút sơ hở.
Nhưng này cũng quá trùng hợp rồi đi?
Tôi bỗng nhiên cảm thấy thật may mắn khi hôm nay tôi đội tóc giả, còn là kiểu siêu tự nhiên, hoàn mỹ che đi cái đầu trọc của tôi.
Cất điện thoại vào túi, tôi đi ra khỏi thang lầu, Giang Dịch đi ở phía sau tôi: “Hành lý của em còn ở bên dưới đúng không? Tôi giúp em bê lên.”
Hành lý của tôi không ít đâu.
Trừ đồ dùng hằng ngày ra thì còn có một rương chất đầy sách, ít nhất phải nặng mấy chục cân.
Tôi đang định khom lưng bê sách vào thì Giang Dịch đã ôm nó lên trước cả tôi.
“Em cầm cái nhẹ kia đi.”
Tôi ôm một thùng nồi niêu xoong chảo đi vào ngay sau anh, kết quả mới vừa vào cửa, tóc giả của tôi liền mắc lên then cửa.
Không đợi tôi phản ứng lại, thân thể đã theo quán tính ngả về trước, tóc giả bị kéo ra.
“…”
Tôi ngây ra tại chỗ.
Nếu có thể, tôi nguyện ý dùng một năm không ăn lẩu để đổi lấy thời gian chạy ngược trở về ba phút trước.
Từ trên kệ thủy tinh cạnh huyền quan, tôi mơ hồ nhìn thấy bộ dáng hiện tại của bản thân.
Tóc ngắn qua tai bù xù rối loạn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy trên đầu thưa thớt một mảnh.
Giang Dịch đặt thùng sách xuống phòng khách, quay đầu nhìn thấy tôi như vậy liền giật mình, chợt nói: “Em như vậy đáng yêu hơn mang tóc giả nhiều.”
Tôi rốt cuộc cũng hoàn hồn, vội túm tóc lên, quay đầu hỏi Giang Dịch: “Anh mù à?”
Thật ra nội tâm tôi đang rất tuyệt vọng.
Cảm giác như mọi chuyện xấu hổ trong cuộc đời tôi đều xảy ra trước mặt Giang Dịch vậy.
Nghĩ tới ban nãy Ninh Quỳnh nói tôi gần quan được ban lộc, tôi tuyệt vọng nghĩ, nếu dưới tình huống như vậy mà anh còn thích tôi được, vậy không chỉ là mắt mù thôi đâu, khả năng là đầu cũng có chút hâm hấp.