Chương 9: Bạo lực mạng
Thấy mọi người đều đã giải tán, tôi trở về vị trí của mình ngồi xuống.
Hảo tâm nhắc nhở Du Du:
“Cô gái kia là một người nổi tiếng trên mạng, hơn nữa fan của cô ta miệng lưỡi cũng rất lợi hại, năm đó cô ta lập nghiệp bằng cách bán thảm và bạo lực trên mạng, cậu không nên nói cô ta như vậy.”
Du Du tức giận trừng tôi:
“Cần cậu nhắc nhở chắc, tôi có thể không biết sao? Tạ Duyệt cậu cũng thật là hèn nhát, nhiều năm rồi, tùy ý để cho một Lý Phương cưỡi trên đầu cậu, khó trách tôi không thích cậu.”
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, trong giọng nói Du Du mang theo một hận ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tôi có chút giật mình, ba nuôi của tôi cũng là người nổi tiếng trong giới thượng lưu tỉnh lỵ, việc tôi không phải con ruột của nhà họ Tạ chắc chắn đã lan truyền ra ngoài.
Những đứa trẻ nhà giàu này biết sự thật về quá khứ của tôi, cũng không phải chuyện bất ngờ gì.
Buồn cười chính là, người có tiền biết rõ sự thật, nhưng những ngu dân kia ngược lại không biết sự thật năm đó.
“Thật xin lỗi, vừa rồi mang đến phiền phức cho hai người rồi.”
Tôi xin lỗi Du Du và hai người bạn cùng phòng khác.
Dù sao, tôi vừa rồi đúng là muốn mượn tay Du Du để đánh vào mặt Lý Phương.
Bạn cùng phòng Trương Nhược Lam quấn một cái khăn tắm đi ra, trong mắt mang theo đồng tình đối với tôi, an ủi tôi nói:
“Không có việc gì, không có việc gì, Lý Phương đột nhiên xuất hiện, Duyệt Duyệt cậu đừng để trong lòng, người xấu nhất định sẽ nhận được báo ứng.”
Cuối cùng bạn cùng phòng Tống Dao vẫn luôn im lặng mở miệng nói:
“Đúng vậy, chúng tôi sẽ luôn đứng về phía cậu.”
Tôi và Tống Dao quan hệ tốt nhất, gần như là bạn tốt.
Vì vậy, họ luôn biết về quá khứ của tôi.
Tống Dao vội vàng tiến tới ôm tay tôi lắc lư:
“Duyệt Duyệt, nghe nói cậu không chuẩn bị ra ngoài thực tập, định tự mình mở công ty? Cậu tuyển dụng tôi có được không?”
Trong ký túc xá này, chỉ có tôi và Du Du đến từ gia đình giàu có.
Trương Nhược Lam và Tống Dao đều là học sinh bình thường.
Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, gật gật đầu:
“Được.”
Nói xong tôi có chút do dự nhìn về phía Trương Nhược Lam, thấy cô ấy không chủ động đề xuất muốn tới chỗ tôi, tôi cũng không nói gì nữa.
Hơn nữa với thành tích chuyên môn của cô ấy, hẳn là có thể tìm được một công việc rất tốt.
Du Du há miệng, như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ nhíu mày trừng mắt liếc tôi một cái.
Tôi cầm lấy đồ đạc của mình rồi trở về Tạ gia.
Lúc ba nuôi mẹ nuôi sắp xếp cho tôi đi tập đoàn Tạ thị, tôi đã từ chối.
Tôi có chút do dự, nắm chặt đầu ngón tay, nói với bọn họ:
“Ba, mẹ, con muốn lập một công ty điện ảnh và truyền hình.”
Chỉ có như vậy, tôi mới có thể tiếp cận Lý Phương nhanh nhất, còn có công ty truyền thông mười một năm trước.
Ba mẹ nuôi hẳn là nhìn ra mục đích của tôi, không nói thêm gì.
Ba nuôi vỗ vỗ vai tôi, nói lời thấm thía:
“Cần bao nhiêu tiền thì nói với mẹ con, muốn làm gì thì làm đi, đừng để lại nút thắt nào trong lòng.”
Mẹ nuôi cũng gật đầu đồng ý.
Tôi vô cùng cảm động, ôm bọn họ một cái, thanh âm rất nhẹ nói:
“Cảm ơn ba mẹ.”
Cảm ơn mọi người đã cho con một cuộc sống mới, cho con một cuộc sống thứ hai.
Nhưng quá khứ của con, con vẫn không thể dứt bỏ, con muốn báo thù cho người nhà đã sinh ra con.
Anh trai Tạ Cẩm ở một bên kêu gào:
“Không công bằng, con cũng muốn ôm Duyệt Duyệt một cái.”
Ba nuôi gõ gõ đầu anh:
“Con đừng có mà cà lơ phất phơ, dù sao gần đây cũng nhàn rỗi không có việc gì, con đi làm trợ thủ cho Duyệt Duyệt đi.”
Đêm khuya yên tĩnh, lúc tôi rời giường đi vệ sinh, nghe thấy phòng khách truyền đến cuộc nói chuyện của ba nuôi và Tạ Cẩm:
“Con đừng có khó chịu như vậy, ba là muốn để con trông chừng Duyệt Duyệt, đứa nhỏ này, ba sợ nó bị hận thù che mắt, sẽ làm ra chuyện cực đoan gì đó.”
Tạ Cẩm nhíu mày:
“Ba đừng lo lắng, con còn có thể không biết cái này sao? Con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em ấy, ba yên tâm đi.”
Dưới sự ủng hộ tài chính của ba mẹ nuôi, công ty điện ảnh và truyền hình của tôi nhanh chóng được thành lập.
Tôi cũng không có đem nó trực thuộc dưới tập đoàn Tạ thị, tôi lo lắng sau này tôi làm một số chuyện sẽ liên lụy Tạ thị.
Tôi bận rộn với bộ phận tổ chức, tuyển dụng nhân viên, bạn cùng phòng Tống Dao đã tới công ty của tôi thực tập.
Bên kia, Lý Phương người mà tôi đang theo dõi, lại bắt đầu hành động như một con quái vật.
Buổi phát sóng trực tiếp về chuyến thăm của cô ta tới đại học, đã được người có tâm cắt nối biên tập, truyền bá ra ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên mạng gần như tất cả đều là đau lòng cho Lý Phương, công kích kẻ cặn bã “ỷ thế hiếp người” là tôi.
Danh xưng “em gái quốc dân truyền cảm hứng” cũng không phải là thổi phồng.
Sở dĩ có danh xưng như vậy, là bởi vì những người này đã nhìn Lý Phương từng bước một từ “Thiếu nữ trầm cảm bởi bị lạm dụng tình dục”, thông qua sự cố gắng của chính bản thân mình, trở thành người nổi tiếng trên mạng.
Kinh nghiệm nhân sinh có thể nói là vô cùng truyền cảm hứng, dù sao, “kẻ yếu” bán thảm luôn dễ dàng được đồng tình.
Tôi lại một lần nữa bị bạo lực mạng.