Chương 17:
Bộ dáng đáng thương cùng cực này, ngược lại làm tôi rất hài lòng.
Tôi có chút muốn cùng cô ta chơi đùa, xem cô ta còn muốn diễn như thế nào.
Vì thế tôi mở màn hình, chậm giọng hỏi:
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Hu hu hu… Em biết lần đó em đi tham quan Long Đằng là sai rồi, fan lên mạng bạo hành chị, là em không quản giáo tốt, là vấn đề của em, thực sự xin lỗi. Chị có thể đừng chặn em nữa được không.”
“Em từ nhỏ đã sống rất không tốt, khi còn bé bị giáo viên dâm loạn, bởi vậy bị trầm cảm, vô số lần quanh quẩn bên bờ vực tự sát…”
“Sau đó, em bị ba mẹ ép buộc, sách cũng không cho em đọc, muốn em nuôi gia đình, còn muốn nuôi em trai…”
“Chị cũng thấy đó, trong nhà em cũng không có tiền, tất cả tiền đều là em đi làm vất vả kiếm được.”
“Chị Duyệt, em và chị không giống nhau, chị từ nhỏ lớn lên trong quần áo lụa là, ăn ngon mặc đẹp, sống một cuộc sống giống như công chúa. Em lại rất cay đắng…”
Tôi không muốn nghe nữa nên ngắt lời cô ta:
“Lý Phương, cô biết không?”
“Năm tôi mười ba tuổi, mẹ và em gái qua đời, ba tự sát, bà nội trở thành bệnh tâm thần.”
“Tôi trở thành một cô nhi, nhưng mà, tôi may mắn gặp được ba mẹ nuôi còn có anh trai luôn đối xử rất tốt với tôi.”
“Vốn dĩ, tôi muốn đồng quy vu tận với kẻ thù hại chết ba mẹ mình.”
Thế nhưng, làm như vậy tôi sẽ phụ lòng ba mẹ nuôi.
Bọn họ để Tạ Cẩm đi theo tôi, cũng là vì chăm sóc tôi, bảo tôi đừng làm chuyện ngu ngốc.
Giết người đương nhiên rất vui sướng, nếu như tôi vẫn là cô nhi kia, là người hai bàn tay trắng kia.
Cho dù là chết, tôi cũng muốn lôi kéo tất cả bọn họ chết chung.
Nhưng mà, tôi không thể.
Nghe được những gì tôi đã trải qua, người đối diện rõ ràng đã ngây ngẩn cả người.
Lý Phương không nói gì nữa.
Tôi nghĩ, cô ta hẳn là rất quen thuộc với nó.
Không nói lời nào cũng đã là tất cả đáp án.
Rất lâu sau, cho đến khi đầu dây bên kia vang lên tiếng còi cảnh sát……
Tôi mới nghe được Lý Phương nhẹ giọng nói một câu:
“Cô là Từ Tiểu Thiện.”
Cô ta nhận ra tôi.
Thì ra, cô ta vẫn còn nhớ rõ tôi.
Cảnh sát sắp đến Lý gia, Lý Phương đột nhiên nở nụ cười, đầu tiên là nhẹ giọng cười nhẹ, sau đó là cười to, cười điên cuồng:
“Thì ra là cô! Ha ha ha ha… Từ Tiểu Thiện!”
“Khó trách lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, đã cảm thấy rất đáng ghét, thì ra chính là cô.”
Tôi nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng chất vấn của ba mẹ Lý Phương:
“Các anh đang làm gì ở đây vậy? Gia đình chúng tôi toàn người tốt!”
Ngay sau đó, là tiếng cảnh sát phá cửa xông vào:
“Lý Hi, có người tố cáo cô tham gia vào ngành công nghiệp khiêu dâm, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến!”
Lý Phương bất động, trong nụ cười mang theo nước mắt, phảng phất như điên cuồng:
“Từ Tiểu Thiện, cô biết không, tôi từ nhỏ đã đặc biệt ghen tị cô, chán ghét cô!”
“Dựa vào cái gì mà ba cô là thầy giáo, ba mẹ tôi lại là nông dân!”
“Dựa vào cái gì ba cô yêu cô như vậy? Mỗi ngày đưa đón cô, mua kem cho cô. Mỗi ngày cô mặc váy hoa, có sách bài tập đẹp viết không hết, có các loại bút đáng yêu. Tôi chỉ có thể mặc quần áo người khác không cần, ăn cơm thừa, lại còn bị đánh…”
Hít sâu một hơi, tôi hỏi:
“Cho nên, tôi là người đã khiến cô thành ra như vậy sao?”
Tại sao không đi chất vấn ba mẹ mình, mà lại đến trách cứ người sống tốt hơn cô ta?
Lý Phương cười to:
“Ha ha ha! Đương nhiên không phải lỗi của cô. Nhưng mà, tôi ghét cô.”
“Cho nên, tôi muốn hãm hại ba cô. Thật tốt, cuối cùng thì ba mẹ cô đều chết cả rồi.”
“Từ Tiểu Thiện, cô mới là kẻ đáng thương, tôi không phải.”