Một Lần Nữa Tìm Em

Chương 8



Chương 8:

Bác sĩ nói Ngu Cảnh Sách ngất đi là do cảm lạnh sốt cao kèm theo hạ đường huyết. May mắn là không có gì nghiêm trọng, nhưng anh ấy cần được chăm sóc vì dẫu sao cũng vừa trải qua xuất huyết não cách đây không lâu.

Nghe bác sĩ nói vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm. Thấy tình hình đã ổn, tôi bảo bố mẹ về nhà nghỉ ngơi trước, còn tôi ở lại với anh.

Không lâu sau khi bố mẹ rời đi, Ngu Cảnh Sách tỉnh dậy.

Anh ấy mở mắt, đôi mắt mờ mịt nhìn quanh rồi dừng lại ở tôi. Như để xác nhận rằng tôi là thật, anh đưa tay ra nắm chặt lấy tay tôi. Khi chắc chắn, khóe môi anh ấy khẽ cong lên, nở một nụ cười yếu ớt.

Ngu Cảnh Sách chật vật ngồi dậy, nhưng dù thế, anh vẫn không chịu buông tay tôi.

Tôi giật mạnh để rút tay ra, nhưng anh giữ rất chặt, khiến tôi hơi bực mình.

“Gọi thư ký của anh tới đón đi.” Tôi lạnh lùng nói, ném điện thoại về phía anh.

Không ngờ, điện thoại rơi mạnh, đập thẳng vào ngực anh.

Ngu Cảnh Sách khẽ rên một tiếng, ôm ngực, sắc mặt tái nhợt.

Tôi sững lại, cảm giác hối hận dâng lên nhưng cố gắng giữ gương mặt bình thản, không để lộ cảm xúc.

Sau vài lần điều chỉnh hơi thở, anh nhìn tôi, nhẹ giọng nói:

“Xin lỗi em… Anh làm em sợ rồi.”

Câu nói của anh khiến tôi khựng lại. Hốc mắt tôi bất giác nóng lên. Tôi quay mặt đi, không muốn để anh thấy mình đang xúc động.

“Anh thực sự không cố ý nói dối em. Anh biết anh sai rồi.” Giọng anh trầm thấp, mang theo chút run rẩy. Bàn tay anh nắm lấy tay tôi, dịu dàng nhưng kiên định.

“Anh thề, sẽ không bao giờ nói dối em nữa. Anh thề với tất cả những gì anh có.”

“Anh biết rằng em đang rất tức giận, nếu là anh, anh cũng sẽ tức giận. Cho nên là em hãy trừng phạt anh đi, xem biểu hiện của anh rồi hẵng quyết định có tha thứ cho anh hay không, được không?.”

Tôi quay sang nhìn Ngu Cảnh Sách.

Bây giờ anh ấy không còn chút cao ngạo nào như lần đầu tôi gặp. Thay vào đó, là một người đàn ông khiêm tốn, thận trọng, gần như dè dặt.

Tôi hơi cụp mắt, thở dài:

“Ngu Cảnh Sách, anh muốn loại con gái nào mà đến mức phải biến thành bộ dạng này?”

Anh im lặng nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe.

Thật lòng mà nói, anh đúng là mẫu người lý tưởng của bao cô gái. Giàu có, có địa vị, cao ráo, đẹp trai, và… tận tụy.

Nhược điểm duy nhất có lẽ là tính ghen tuông quá mức.

“Em.” Ngu Cảnh Sách trả lời, giọng khàn đi vì kìm nén cảm xúc.

Tôi mím môi, không đáp lại. Thay vào đó, tôi bình tĩnh nói:

“Nếu không muốn gọi thư ký, vậy anh gọi bố mẹ hoặc bạn bè anh tới đi. Tôi thực sự không muốn dính vào những chuyện này nữa, chỉ muốn được yên tĩnh.”

Lời nói của tôi khiến anh sững lại, một thoáng bối rối lướt qua đôi mắt anh. Anh hạ giọng, gần như thì thầm:

“Anh là trẻ mồ côi… và anh cũng không có nhiều bạn bè.”

Nghe vậy, tôi bất giác nhìn anh chằm chằm.

Ngu Cảnh Sách cười nhạt, tự giễu:

“Thực ra, Trăn Trăn à, anh là người cô đơn. Anh không biết cách yêu, cũng không biết cách giữ một mối quan hệ. Em là mối tình đầu của anh, nên suốt khoảng thời gian bên em, anh chỉ muốn giấu em đi, giữ em cho riêng mình.”

Anh ngập ngừng một chút, có lẽ sợ làm tôi hoảng sợ, nên vội vàng bổ sung:

“Nhưng anh biết mình đã sai rồi. Anh thực sự biết sai. Anh sẽ thay đổi, sẽ không can thiệp vào các mối quan hệ của em nữa. Anh xin lỗi.”

Lời anh nói khiến tôi ngẩn người.

Hóa ra, lý do anh chưa từng đề cập đến gia đình, chưa bao giờ đưa tôi gặp bố mẹ, lại đơn giản đến vậy.

Tim tôi đau nhói, như thể có ai đó vô tình siết chặt nó. Tôi vô thức đưa tay ra, nắm lấy tay anh.

“Anh…” Tôi mím môi, cũng không biết nên nói gì, cuối cùng bưng lên đầu giường một bát cháo.

Tôi cúi đầu bóc bao bì bên ngoài của cháo, đặt trước mặt Ngu Cảnh Sách, nói: “Ăn cháo đi, đừng nhắc nữa.”9
Tôi và Ngu Cảnh Sách không quay lại với nhau, nhưng cũng không tiếp tục chiến tranh lạnh, bầu không khí giữa hai người rất tế nhị.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.