Sáng thứ hai, vừa tới cổng mẫu giáo, tôi liền bị một con Pikachu cao hai mét chắn ngang.
Chuột điện vàng ú ụ khom người, moi trong túi bụng ra hộp chocolate phiên bản giới hạn.
“Nhuận Nhuận, buổi sáng tốt lành!”
Giọng anh tôi vang lên u uất từ trong bộ đồ thú.
Chưa kịp cảm động, anh đã bị các phụ huynh hào hứng kéo lại chụp hình.
“Chị Nhuận!” – Thằng Mập hí hửng chạy tới – “Pikachu này nhà cậu à? Ngầu thế!”
Pikachu lập tức lôi kẹo nhập khẩu từ balo ra, phát cho nó.
Kết quả, cả nửa lớp ùa tới, anh tôi bị vây chặt như phát quà Trung thu.
“Anh trai em…” – cô giáo nhìn cảnh tượng, ngập ngừng – “Cũng… trẻ trung nhỉ.”
Tôi đang che mặt xấu hổ thì liếc sang bên kia đường, một chiếc Maybach đen dừng lại.
Kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt Kỳ Dã, khóe môi cong cong.
Anh nhướn mày với tôi, rồi từ cửa sổ… thả xuống một chiếc trực thăng điều khiển từ xa.
Khoang chứa mở ra: bộ mỹ thuật đời mới nhất.
Bọn trẻ hét ầm, ngay lập tức bỏ rơi Pikachu, lao về phía trực thăng.
Pikachu đứng cứng ngắc, tôi còn tưởng tượng được cảnh anh tôi trong bộ đồ thú đang nghiến răng nghiến lợi.
“Trẻ con…” – tôi lẩm bẩm, nhưng ngón tay lại kiễng lên với lấy chiếc trực thăng.
A a a a a! Tôi mê vẽ lắm đó!
Thứ ba, anh tôi nâng cấp thành Người Nhện, treo ngược đầu trên tường rào mẫu giáo.
“Xem anh mang gì cho em này!” – anh đắc ý thả xuống hộp Lego Bạch Tuyết.
Lũ trẻ “woa” rầm trời.
Nhưng ngay sau đó, năm chiếc drone từ trên trời xuất hiện, mỗi chiếc treo một hộp quà.
Trong đó, phần của tôi là Lego lâu đài Disney.
Người Nhện lảo đảo suýt rớt khỏi tường.
Thứ tư, anh tôi bỏ cosplay, chuyển sang “người đàn ông giản dị”.
Anh mang bánh ngọt hình thú tới, mỗi cái đều cắm sô-cô-la khắc tên bạn nhỏ.
“Của Nhuận Nhuận là đặc biệt.” – anh nhỏ giọng – “Bánh ngàn lớp dâu tây em thích nhất.”
Tôi suýt cảm động, thì phát hiện cổng mẫu giáo dựng sẵn một quầy kẹo bông.
Kỳ Dã đang đứng đó, áo sơ mi xắn tay, làm kẹo bông Elsa sống động đến mức phát sáng.
“Chị Nhuận! Của tớ là Iron Man nè!” – thằng Mập chạy lại khoe.
Anh tôi lườm cây kẹo bông trong tay nó, mặt còn khó coi hơn quả sầu riêng thúi.
“Trẻ con.” – anh hừ lạnh – “Em muốn cái nào, anh mua mười cái cho em.”
Tôi nhìn kẹo bông, lại nhìn bánh kem, bỗng lóe sáng:
“Em muốn… đặt kẹo bông lên bánh ăn cùng!”
Hai người đàn ông: cứng đơ.
Thứ năm, chiến trường chuyển sang đồ chơi trí tuệ.
Kỳ Dã tặng mô hình 3D, anh tôi đáp lại bằng bản đồ ghép hình.
Kỳ Dã tặng thẻ toán học, anh tôi lôi ra quả địa cầu.
Thằng Mập ôm hộp xếp hình chạy tới, khóc ròng:
“Cái này ghép kiểu gì vậy chị?”
Tôi cũng mù tịt, nhưng vẫn thâm trầm vỗ vai nó:
“Anh tôi bảo rồi, trò này cho trẻ hai tuổi. Mấy đứa bốn tuổi như mày… sao lại không biết?”
Thằng bé suýt khóc toáng lên, cô giáo bên cạnh ôm trán bất lực.
Thứ sáu, cuộc chiến lên tới đỉnh điểm.
Anh tôi lôi ra ngựa thật cho cả lớp cưỡi.
Kỳ Dã thì mang tới xe mui trần mini.
“Cưỡi ngựa!” – anh tôi.
“Lái xe!” – Kỳ Dã.
Tôi bị kéo qua kéo lại, cuối cùng hét toáng:
“Em muốn cưỡi ngựa mà vẫn được lái xe!”
Ba giây im lặng.
Kết quả: con ngựa bị buộc vào sau xe, tôi ngồi trong xe lái, ngựa thong thả kéo đi.
Lũ trẻ xếp hàng, vui như lễ hội.
Tan học, tôi nắm tay trái Kỳ Dã, tay phải anh tôi, thầm nghĩ… ừm, cũng không tệ.
Cuối tuần, công viên trò chơi.
Anh tôi muốn bù sinh nhật, Kỳ Dã cũng đi theo.
Không ngờ gặp ngay Đường Vũ Mạt.
Cô ta bị một cô gái tát thẳng mặt, liền lao tới nép sau lưng Kỳ Dã, giọng run run nũng nịu:
“Tổng giám đốc Kỳ, em bị oan…”
Kỳ Dã cau mày hất tay: “Liên quan gì tới tôi?”
Cô ta đỏ mắt, bèn nhìn sang anh tôi, giọng nghẹn ngào:
“Anh Trầm, dạo này vẫn khỏe chứ?”
Anh tôi cứng đờ, yết hầu khẽ động, chuẩn bị nói.
Tôi lập tức kéo tay áo anh:
“Anh ơi, em muốn ăn kem!”
“Được! Anh đi mua ngay!” – anh xoay người định đi.
Đường Vũ Mạt hoảng hốt chắn trước mặt:
“Anh Trầm, em có chuyện riêng muốn nói…”
Tôi ôm chặt chân anh:
“Không được! Anh hứa dẫn em đi mua kem rồi!”
Anh tôi xoa đầu tôi, giọng lạnh với cô ta:
“Có gì thì nói ở đây.”
Đường Vũ Mạt đỏ hoe, nghẹn ngào:
“Em biết anh vẫn giận em… nhưng em không ngờ Lý Văn lại đối xử tệ với Nhuận Nhuận…”
Cô ta còn định đưa tay chạm mặt tôi:
“Nhuận Nhuận, chị xin lỗi em…”
Tôi lập tức núp sau lưng anh tôi.