Chương 2: Bồi dưỡng tình cảm
Tôi đoán…
Người này chỉ bị tàn tật chứ không đến nỗi ngốc.
Để giảm bớt sự xấu hổ này, tôi nhanh chóng đứng lên, sau đó chỉ có thể thành thật nói: “Mẹ bảo tôi đến để bồi dưỡng tình cảm với anh”.
Người đàn ông này ấy vậy mà cười nhẹ, anh ta nhìn lướt qua đồng hồ “Ừm, năm phút bồi dưỡng, chắc cũng đủ cho hôn lễ nhỉ”.
Nhớ tới người này là kim chủ của mình, tôi vội vàng thận trọng dò hỏi: “Một lúc nữa khi hôn lễ diễn ra, tôi có cần lưu ý điều gì không?”.
Trong lòng tôi điên cuồng hò hét.
Yêu cầu tôi đi! Đưa điều kiện đi! Sau đó thì đưa thêm tiền!
Có điều…
Anh ta liếc tôi một cái, thản nhiên nới lỏng cà vạt: “Không cần, cứ yên lặng làm một cái bình hoa là được”.
“Ồ, được”.
Tôi thức thời đáp lại, rồi đứng sang một bên không nói gì nữa, nhưng mắt lại không kiềm chế được mà đặt trên người anh ta nhìn.
Là tôi nông cạn, tôi có tội.
Tôi hối hận vì trước đây đã cảm thấy vui mừng khi biết tin người này không thể “dùng” được.
Đối với một khuôn mặt đẹp kinh động lòng người như vậy, đúng là thật đáng tiếc mà.
Hôn lễ cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp, một chiếc bình hoa cảnh, không thể nào đơn giản hơn được.
Tôi chỉ cần ưỡn ngực, hóp bụng lại và đưa mông, nở nụ cười đứng dưới ánh đèn sân khấu, kiên trì cho đến khi bưởi kết thúc sẽ được tính là thành công.
Phó Tiện xem dường rất hài lòng với biểu hiện của tôi, ngay khi đám cưới kết thúc, anh ta uống hơi say, sau đó lấy từ trong ngực áo ra một tấm thẻ ngân hàng rồi đưa cho tôi.
Không nói đến việc sử dụng thế nào, cũng không nhắc đến số tiền bên trong là bao nhiêu.
Nhưng xem xét ý tứ của người này, chắc hẳn đây là phần thưởng cho tôi.
Thiếu gia nhà họ Phó một khi chi tiền sẽ không tính toán keo kiệt, vậy nên tôi nhận luôn, một lúc sau mới nhớ ra chuyện phải hỏi về chuyện mật khẩu.
Ngoài tấm thẻ ngân hàng, anh ta còn ném cho tôi một chùm chìa khóa kèm theo một tờ giấy có ghi địa chỉ và số điện thoại bên trong.
Phó Tiện leo lên một chiếc xe đặc biệt rồi rời đi, để lại mỗi tôi phải tự mình đón xe để về “nhà”.
Tôi nào có tâm tư nào trở về biệt thự của Phó thiếu gia kia, sau khi cầm tấm thẻ ngân hàng, điều trước tiên là đi đến một ngân hàng gần đó, qua máy ATM kiểm tra số dư tài khoản, tay tôi vì phấn khích mà khẽ run run.
Tuy nhiên…
Số dư tài khoản: [Một trăm nhân dân tệ]
Chỉ là tệ, không phải vạn tệ.
Tôi nhìn chăm chăm vào màn hình một lúc lâu, mãi cho đến khi anh trai phía sau lưng không vui vẻ thúc giục, “Em gái này, có 100 tệ thôi mà em đã do dự cả nửa ngày rồi, hay là anh giúp em thắp hương cho nó trước rồi em rút sau cũng được nhé?”.
Tôi đỏ mặt lấy thẻ quay đi, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, lại đi đến quầy để kiểm tra.
Chắc chắn đó là 100 tệ.
Anh giỏi lắm.
Mặc dù thật sự thì giữa hai chúng tôi không có tình cảm với nhau, nhưng ít nhiều gì tôi cũng mặc váy cưới và gả cho anh ta kia mà.
Một trăm tệ, đây là cho ăn xin hay sao?
Càng nghĩ về điều đó tôi càng thấy tức giận,vậy là rút cả 100 tệ, dùng tiền của Phó Tiện để đón ba chiếc taxi.
Tôi ngồi trên một chiếc xe, và hai chiếc xe trống chạy theo phía sau.
Nhưng tôi đã phạm phải sai lầm, không ngờ là biệt thự của Phó thiếu gia lại xa như vậy, ba chiếc taxi kia tổng cộng tốn của tôi hết 400 tệ.
100 tệ đã xài hết, đã vậy tôi còn phải trả thêm 300 tệ nữa.
Thật đúng là xui xẻo.