Chương 13: Cả nhà đều điên
Điên rồi!
Khi những lời này truyền đến tai tôi, đầu óc tôi như trống rỗng, chỉ lặp đi lặp lại hai chữ này.
Nếu không phải tôi điên, thì chắc chắn là Phó Thời Chinh đã điên rồi.
Không biết anh ta có biết bản thân đang nói cái gì không.
Tôi nuốt nước bọt, nhưng không thể nói được gì, trong khoảnh khắc đó, đột nhiên lại nhớ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy phía dưới bàn.
Phía dưới bàn, chân của Ôn Tố nhẹ nhàng cọ vào chân của Phó Tiện.
Không lẽ tình cảm của Phó Tiện dành cho cô ấy không phải ảo giác của tôi, giữa họ thật sự còn có gì khác nữa?
Tôi có một tật xấu, đó là khi suy nghĩ về điều gì thì thường dễ thất thần.
Khi còn đang nghĩ ngợi, từ phía bên kia giọng nói của Phó Tiện bất chợt vang lên.
“Tư Dao.”
Anh ta thấp giọng gọi tên tôi, giọng điệu mang theo sự lạnh lẽo.
Giọng nói này giống như vật chất, hóa thành một thứ lạnh lẽo, nó chạy dọc sống lưng tôi, khiến tíu lập tức rùng mình.
Tay tôi run run, đẩy Phó Thời Chinh ra xa.
Trước cửa vệ sinh, ánh mắt Phó Tiện ngồi xe lăn lạnh lùng nhìn hai chúng tôi, hàng chân mày anh ta nhíu lại vì tức giận.
Chếch tầm mắt đi một chút, tôi chú ý thấy những ngón tay đang đặt trên tay vịn xe lăn của người này lặng lẽ siết chặt, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Anh ta đang rất tức giận.
Tôi vội vàng muốn giải thích, nhưng khi vừa mới tiến lên phía trước một bước, cổ tay đã bị người khác nắm lấy.
Chỉ dùng một lực nhỏ mà Phó Thời Chinh đã kéo tôi trở lại bên cạnh anh ta.
Người này thực sự quá lớn gan rồi.
Hoặc là nói, anh ta không biết sợ là gì.
Phó Thời Chinh nhấn vai tôi, bất chấp cả sự phản kháng của tôi, đưa mắt nhìn Phó Tiện mà cười: “Chẳng phải cậu rất thích thú với sự trêu đùa của Ôn Tố hay sao, hay là chúng ta đổi đi?”
Lực của Phó Thời Chinh rất mạnh, tôi càng cố thoát ra, tay anh ta càng siết chặt hơn.
Bả vai tôi đau đến mức suýt chút nữa khiến tôi hoài nghi liệu có phải xương tôi bị anh ta bóp đến nát luôn rồi không.
Tôi nhìn Phó Tiện chằm chằm, lắc đầu nói: “Phó Tiện, tôi…”
Lời còn chưa rời khỏi miệng, anh ta đã đi tới đây.
Phó Tiện vẫn như cũ ngồi trên xe lăn, dừng lại trước mặt chúng tôi.
Anh ta ngồi, Phó Thời Chinh thì đứng.
Rõ ràng đối phương nhìn từ cao xuống, nhưng khí thế của Phó Tiện cũng chẳng hề thua kém chút nào.
Anh hơi gật đầu, sau khi mặt đối mặt với Phó Thời Chinh mấy giây, đột nhiên anh rướn người lên, túm chặt lấy cổ áo anh ta.
Chỉ dùng một chút lực, Phó Thời Chinh đã bị buộc cúi người xuống.
Trong nhất thời, người đứng đầu nhà họ Phó này trông có phần chật vật.
“Phó Thời Chinh”
Phó Tiện nắm chặt cổ áo đối phương, lưng thẳng tắp: “Không cần sai cô vợ sắp cưới của anh thử tôi nữa, chân tôi đã phế chính là đã phế”.
“Còn nữa…”
Ánh mắt Phó Tiện lạnh lùng nhìn Phó Thời Chinh, ngừng lại mấy giây, đột nhiên nở nụ cười.
Anh ta đột nhiên buông ra tay, rồi còn tiện tay phủi chỉnh lại cổ áo nhăn do bị nắm chặt cho Phó Thời Chinh.
Từng chút từng chút một, động tác không mạnh cũng không nhẹ.
“Về sau, những thứ không cần phải thử thì bỏ đi, đều chẳng có ý nghĩa gì cả. Nếu tôi thực sự muốn tranh cái thứ gọi là người thừa kế kia, chỉ sợ anh không ngồi được cái vị trí này đâu”
Sau khi nói xong, Phó Tiện thu hồi ánh mắt, dẫn tôi rời đi.
Tôi thở dài nhẹ nhõm, rồi nhanh chóng đi theo.
Khi sắp đi đến ngã rẽ, đột nhiên từ phía sau lưng vang lên tiếng cười trầm thấp của Phó Thời Chinh.
“Phó Tiện.”
“Tôi biết so với tôi nghĩ thì cậu còn thú vị hơn nhiều.”
…Tôi trộm nghĩ, hai anh em nhà này so với người bình thường thì toàn có suy nghĩ quái lạ.
Phó Thời Chinh vừa mới bị em trai mình túm cổ áo cảnh cáo, không những không tức giận, mà nghe trong giọng điệu còn có vẻ… phấn khích?
Đúng là cả nhà toàn những người bất ổn.