Chương 5: Tôn Ngộ Không thật giả
Bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Lúc này tôi đang quay lưng về phía Phó Tiện, giờ quay lại cũng không được, mà không quay lại cũng không xong.
Ngay khi đang do dự, giọng nói đè nén của anh ta đột nhiên truyền đến từ sau lưng tôi, người này dường như có chút bực bội, hơi thở có chút gấp gáp.
“Còn đứng đó làm gì?”
“Ồ.”
Tôi vội vàng xoay người lại, Phó Tiện ngồi dưới đất, hai chân nhìn qua trông vô lực, anh ta mím chặt môi, bên vành tai lại rất đỏ.
Có thể do hai lần té ngã liên tiếp đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của Phó thiếu gia đây.
Để mượn lực, tôi khoác cánh tay Phó Tiện trên vai mình, vừa đỡ anh lên, tôi vừa an ủi: “Phó thiếu này, anh cũng đừng để trong lòng, nếu hai chân tôi bị què, khi đi vệ sinh chưa chắc có thể tự mình chùi mung được đâu, chứ đừng nói…”
Lời vừa mới nói được một nửa, cánh tay Phó Tiện khoác trên vai tôi siết chặt hơn vài phần.
“Câm miệng.”
“Vâng.”
Bằng cách này, tôi đỡ Phó Tiện lên giường, sau đó nhận được mệnh lệnh từ anh ta.
“Về sau khi theo tôi ra ngoài, chỉ cần mỉm cười, không được mở miệng.”
“Vâng…”
Dù sao thì kim chủ đưa tiền, tôi làm việc, anh không cho tôi mở miệng, đến uống nước tôi cũng có thể rót từ mũi.
Đêm tân hôn, tôi vốn định ngủ dưới sàn nhà, nhưng Phó Tiện lại không cho phép.
Anh ta bảo tôi ngủ bên cạnh, cùng đắp chung một chiếc chăn.
Thật ra trong lòng tôi đã đồng ý, nhưng vẫn muốn tỏ vẻ thẹn thùng một chút, khi đang đỏ mặt ngượng ngùng nói “không tốt lắm”, vị thiếu gia này đột nhiên đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng.
Tôi im lặng một lúc: “Lại là một trăm tệ?”
“Hai mươi vạn.”
“Thành giao, chồng ଔ
Tôi mỉm cười nhận lấy tấm thẻ, đêm ấy vô cùng yên bình, chỉ là có chút lạnh.
Tên đáng chém ngàn đao này, đến nửa đêm đã giành hết chăn về phía anh ta, sau đó tôi cảm thấy lạnh đến chịu không nổi, chỉ có thể dựa sát lại gần Phó Tiện, miễn cưỡng đắp chăn được nửa người rồi chìm vào giấc ngủ.
Chỉ mơ hồ nhớ được, người này ấm áp lạ thường, giống như gắn một cái lò sưởi vậy.
Ngày hôm sau khi tôi thức dậy, Phó Tiện đã ngồi trên xe lăn rồi.
Cũng không biết anh ta đã lên xe lăn như thế nào.
Chiếc xe lăn ở cạnh bên giường, Phó Tiện đang cúi đầu chăm chú đọc sách.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời ấm áp len lỏi chiếu vào, khuôn mặt anh như được dát một lớp vàng, trông rất đẹp.
Còn đang ngơ ngẩn ngắm thì đột nhiên Phó Tiện quay đầu sang nhìn tôi.
“Xuống lầu ăn cơm.”
Tôi đáp lại, sau đó để ý thấy dưới mắt Phó Tiện có thêm một quầng thâm.
Tối qua anh ta ngủ không ngon sao?
Rõ ràng kéo chăn rồi ngủ như chết mà.
Phó Tiện đặt sách xuống, di chuyển xe lăn rời khỏi phòng. Tôi cũng vội vàng xuống giường rửa mặt, trong lúc vô tình nhìn lướt qua cuốn sách anh ta vừa đọc, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
[Tôn Ngộ Không thật giả]
???
Hoá ra mấy thiếu gia nhà quý tộc đều trẻ con như vậy.