Người Tình Trong Tim

Ung thư



Chương 26: Ung thư

Tôi vội chạy đến đồn cảnh sát để gặp bà.

Nhưng lại được cảnh sát thông báo, mẹ không muốn gặp tôi.

Sau nhiều lần không thành, chỉ có thể về nhà.

Tôi nhờ Phó Tiện giúp mình thuê luật sư tốt nhất, nhưng mẹ tôi đã không chờ được đến ngày đó.

Trước cả khi bị kết án, bà đã chết trong trại tạm giam.

Không phải tự sát.

Trại tạm giam được quản lý rất chặt chẽ, căn bản không có cơ hội để tự sát, bà ấy…

Chết vì ung thư tái phát.

Cho đến tận lúc đó tôi mới biết bà bị ung thư phổi giai đoạn cuối.

Biết quá muộn, gần như việc điều trị ở giai đoạn này đều không có tác dụng.

Tôi mới biết bí mật của mẹ không bao lâu, thậm chí đến hỏi thăm một câu còn chưa kịp đã bị chuỗi sự kiện liên tiếp làm sụp đổ.

Nếu không có Phó Tiện, có lẽ tôi khó có thể vực dậy nổi.

Lấy danh nghĩa con rể, Phó Tiện thu xếp mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Ở tang lễ, tôi ngẩn người nhìn tấm di ảnh đen trắng của mẹ.

Bức ảnh vốn không có màu, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt đó, lại khiến người ta bất chợt liên tưởng đến chiếc váy màu đỏ.

Sự tồn tại của bà dường như ngập tràn sắc màu.

Một người rực rỡ như vậy, lại biến thành màu xám trắng.

Sau tang lễ, tôi trở về nhà.

Vốn định vào thăm phòng ngủ của mẹ, tôi vô tình nhìn thấy bức thư bà đã để lại cho tôi.

Hóa ra, tất cả mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của bà.

Trước khi chết, mẹ muốn thấy tôi kết hôn với một người.

Người đã quen biết tôi từ thuở nhỏ, qua nhiều năm không gặp nhưng chưa từng ngừng nhớ thương tôi.

Người mặc dù hai chân tàn tật nhưng có năng lực xuất chúng, có thể cả đời bảo vệ tôi.

Trước khi chết, bà muốn một lần đi gặp Phó Tri Thành, một lần cuối gặp người đàn ông khiến bà yêu cả đời, nhưng cũng hận cả đời.

Trong thư mẹ nói, bà muốn sống một đời xán lạn.

Nhưng lại gặp phải Phó Tri Thành.

Khi mới quen ông ta, bà mới ngoài đôi mươi, là khoảng thời gian tươi đẹp nhất.

Còn Phó Tri Thành đã hơn bốn mươi, chín chắn trầm ổn. Ông ta không cần làm gì nhiều liền có thể giam bà trong lòng bàn tay.

Sau này, bọn họ ân ân oán oán, cứ vậy mà dây dưa cả đời với nhau.

Trong thư, mẹ tôi cũng kể về chuyện xảy ra ở nông thôn năm đó.

Bà nói.

Lúc chạy tới, quần áo của tôi đã bị đối phương cởi gần nửa, nếu bà đến chậm một bước, chỉ sợ sự trong trắng của tôi đã không còn nữa.

Trong cơn tức giận, mẹ chạy đến tranh chấp với người kia, cuối cùng lỡ tay đẩy hắn xuống sông.

Đối phương không biết bơi, lúc hắn giãy giụa dưới sông, mẹ tôi vốn định xuống sông cứu người, nhưng nhờ ánh trăng, bà thấy rõ được khuôn mặt đối phương.

Tên khốn muốn làm nhục con gái của bà, lại là con trai của Phó Tri Thành.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.