Mấy ngày tiếp theo, Sở Phương ngày nào cũng đốt tiền cho tôi.
Tôi có người hầu hạ nên rảnh rỗi và có thời gian suy nghĩ.
Càng nghĩ tôi càng cảm thấy phản ứng của Sở Phương hôm đó có gì đó không đúng.
Cậu ấy nói Thiên Thiên sợ tôi, bảo tôi đừng đến tìm cô ấy.
Nhưng ngày hôm đó trong giấc mơ, vẻ mặt của Thiên thiên lại không hề sợ hãi.
Huống hồ, cô ấy sợ ai chứ không bao giờ sợ tôi được.
Chẳng lẽ Thiên Thiên vì tôi mà t/ự t/ử hoặc bị thương, nên Sở Phương không muốn tôi lo lắng?
Dù sao ngày hôm đó ở trong mơ, tôi không nhìn thấy được tình trạng sức khỏe thật sự của cô ấy.
Càng nghĩ tôi càng lo.
Cuối cùng tôi không thể ngồi yên được nữa, chạy đi hối lộ Hắc Vô Thường.
Hắc Vô Thường đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lười biếng nhướn mi lên nhìn tôi, lộ ra vẻ mặt như muốn nói: “Lại là ngươi”.
“Lại lên trên à?”
“Ừ, có chuyện gấp.” Tôi lặng lẽ nhét cho hắn vài tờ tiền.
Hắc Vô Thường nhận lấy, mặt không thay đổi: “Đi ít thôi, cẩn thận không về được nữa đấy.”
Hắc Vô Thường phẩy nhẹ tay, tôi lập tức biến mất.
Giây tiếp theo, tôi xuất hiện ngay trước cửa nhà mình.
Tôi ngơ ra.
Sao lại là nhà tôi, có phải là đưa đến nhầm chỗ không?
Nghĩ đến việc bản thân đã cùng Yến Vũ sống ở trong ngôi nhà này, tôi cảm thấy thật xui xẻo.
Đúng lúc đang suy nghĩ có nên đến nhà Thiên Thiên tìm cô ấy hay không, thì nghe thấy tiếng cười của một người phụ nữ truyền ra.
Tiếng cười đó rất giống tiếng cười của Thiên Thiên.
Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa, do dự không dám tiến lên.
Lỡ như chỉ là do tôi nghe nhầm thì sao?
Ch/ết cũng phải ch/ết rõ ràng.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi bước vào.
Nội thất trong nhà do đích thân tôi lựa chọn, phong cách trang trí màu kem mà tôi thích, ảnh cưới của chúng tôi vẫn treo trên tường.
Mọi thứ bên trong vẫn giống hệt như lúc tôi còn sống.
Một giọng nói vừa quyến rũ vừa quen thuộc truyền ra từ phòng ngủ, tôi gần như tê liệt.
Hóa ra, không có lỡ như.
Trên chiếc giường mà chúng tôi đã ngủ cùng nhau không biết bao nhiêu này đêm, Thiên Thiên đang ôm gáy Yến Vũ, ngồi trên đùi anh ta.
Cô ấy ăn mặc gợi cảm, nụ cười trên khuôn mặt vẫn đơn thuần ngọt ngào như ngày nào.
Trên chiếc bàn cạnh giường ngủ vẫn còn bày những bức ảnh của tôi khi còn sống.
Trong ảnh, tôi đang cười một cách ngu ngốc.
Thời gian trôi qua, mọi thứ đều quay cuồng.
Do sự dao động cảm xúc mạnh mẽ, linh hồn tôi dần dần tiêu tán.
Giọng nói của hai người đó vẫn còn văng vẳng bên tai tôi:
“Đêm tân hôn của chúng ta sẽ ở trên chiếc giường này, em có muốn trải nghiệm một chút không?”
“Được rồi, chẳng phải tất cả đàn ông đều thích quanh quẩn bên Cố Minh Nguyệt sao? Lần này em sẽ thử người đàn ông của cô ta xem sao.”
Tất cả đều đã rõ ràng rồi.
Chẳng trách, tại sao trong giấc mơ của Thiên Thiên, Yến Vũ lại xuất hiện.
Chẳng trách, sau khi báo mộng, Thiên Thiên vẫn không đốt tiền cho tôi.
Chẳng trách, Sở Phương bảo tôi đừng đến tìm Thiên Thiên.
Thì ra Sở Phương đã biết hết mọi chuyện.
Giữa chúng tôi có một mối tình tay ba cẩu huyết.
Thiên Thiên thích Sở Phương, Sở Phương thích tôi.
Tôi không có bất cứ tình cảm gì với Sở Phương, giữa Thiên Thiên và Sở Phương, tôi đã chọn Thiên Thiên.
Tôi đã từ chối lời tỏ tình của Sở Phương, thi đỗ vào đại học ở một tỉnh khác, cố gắng hết khả năng để tránh xa Sở Phương.
Nhưng Sở Phương từ đầu đến cuối không hề rung động với Thiên Thiên.
Có lẽ Thiên Thiên đã đổ hết chuyện này lên đầu tôi, và cực kỳ hận tôi.
Nếu không có tôi, Sở Phương có lẽ đã là của cô ấy.
Tôi không biết liệu cái ch/ết của tôi có sự tham gia của Thiên Thiên hay không.
Tôi chưa bao giờ là người bi quan.
Cái ch/ết bất ngờ của cha mẹ tôi cũng không thể làm tôi suy sụp.
Sự phản bội của Yến Vũ cũng không.
Nhưng sự phản bội của Thiên Thiên lại khiến tôi đau đớn.
Từ khi còn học mẫu giáo, chúng tôi đã quen biết nhau. Chúng tôi đã chứng kiến từng giai đoạn trong cuộc đời mỗi người, hầu như mọi ký ức của tôi đều có sự hiện diện của cô ấy.
Tôi đã nghĩ đến mọi khả năng, điều duy nhất tôi không nghĩ đến là… người muốn gi/ết tôi lại chính là Thẩm Thiên Thiên.
Tôi nằm lặng lẽ trên giường, nhìn lên trần nhà, để bóng tối nuốt chửng mình.