Bên ngoài điện Diêm Vương.
Một bóng trắng đang vội vàng lao vào điện.
“Này này này, ngươi đừng vào.” Hắc Vô Thường đứng chắn trước mặt hắn. “Ngươi tránh ra đi, ai lại dám nói chuyện trong điện Diêm Vương vậy, nghĩ Bạch Vô Thường ta không cần mặt mũi nữa sao? Tránh ra cho ta!”
“Ồ, vậy ngươi vào trong đi.” Hắc Vô Thường nghiêng người, bóng trắng bay ra ngoài. “Điện hạ mà hỏi đến, là do ngươi đòi xông vào, ta đánh không lại ngươi.”
Bóng dáng vừa lao ra liền xoay người quay lại:
“Đó là điện hạ? Ngươi chắc chắn là Minh Nguyệt tiên tử chứ? Ế ế ế, hai người đã hôn rồi à?”
“Thôi đi, nhưng Minh Nguyệt tiên tử vẫn chưa trở về, ai biết sau này có thể làm được không.” Hắc Vô Thường nhún vai.
“Vậy cũng được rồi, Minh Nguyệt tiên tử trước đây còn không thèm nhìn điện hạ của chúng ta một cái, đây đã là tình kiếp thứ bao nhiêu rồi?”
Hắc Vô Thường bấm ngón tay đếm: “Chín trăm kiếp.”
“Oa, chịu nỗi đau yêu mà không có được suốt chín trăm kiếp, cũng coi như viên mãn cho điện hạ chúng ta rồi.”
“Ngài ấy viên mãn rồi, còn hai chúng ta không biết phải cô độc đến lúc nào.”
Bạch Vô Thường nhướn nhướn mày: “Hay ngươi với tiểu gia ta đây tạm bên nhau xem?”
“Cút.” Hắc Vô Thường đá hắn một cước.
…..
Vài năm sau, Điện Diêm Vương.
Một người đàn ông mặc đồ đen đang cầm cuốn sổ sinh tử vẽ vẽ.
Người đàn ông sắc mặt lạnh lùng, đường nét sắc sảo, chỉ có duy nhất đôi mắt như thể những ngôi sao đã bị nghiền nát thành từng mảnh rồi gắn vào nhau, cực kỳ động lòng người.
Hai người mặc đồ một đen một trắng đứng bên trái và bên phải hắn.
Bạch Vô Thường lén nhìn người đàn ông một cái, oán hận nói: “Không phải mới bên nhau được hai năm thôi sao, theo tiên lịch thì còn chưa được hai ngày, vui đến mức như vậy ư?”
Khóe miệng người đàn ông cong lên: “Ghen tị à? Không phải có Bạch Vô Thường sao? Cho ngươi đấy.”
Không đợi hai người phản bác, người đàn ông đặt sổ sinh tử xuống: “Đến lúc rồi?”
Hắc Vô Thường bấm ngón tay tính toán: “Đến rồi, chuẩn bị đầu thai thôi, muộn thêm nữa sợ không kịp mất.”
Bóng dáng người đàn ông biến mất trong đại điện.
Hắc Bạch Vô Thường ngầm hiểu ý nhìn nhau.
“Minh Nguyệt Tiên Tử và Đế quân độ tình kiếp, điện hạ đi theo, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người họ tương ái tương sát, vĩnh viễn yêu mà không có được, sao phải khổ như vậy?”
“Ngươi thì hiểu cái gì? Điện hạ không phải đã nói rồi sao, có thể có được tình yêu của tiên tử trong giây lát, thì lịch kiếp thêm hàng ngàn hàng vạn lần cũng xứng đáng.”
(HẾT)
Phiên ngoại: Thẩm Thiên Thiên
Tôi chưa bao giờ tin cái ch/ết của Nguyệt Nguyệt là tai nạn ngoài ý muốn.
Kể từ khi hai người họ bắt đầu mối quan hệ, tôi đã nghi ngờ Yến Vũ có mục đích không đơn thuần.
Bởi vì anh ta quá hoàn hảo.
Gần như không thể tìm ra bất cứ khuyết điểm nào.
Vì ích kỷ nên tôi đã không nhắc nhở Nguyệt Nguyệt.
Tôi cứ nghĩ Nguyệt Nguyệt kết hôn, thì Sở Phương sẽ hoàn toàn ch/ết tâm.
Nhưng Sở Phương không hề từ bỏ.
Nguyệt Nguyệt tránh gặp cậu ấy, cậu ấy thường đến tìm tôi hỏi chuyện liên quan đến cô ấy.
Tôi cố tình miêu tả hai người họ rất ngọt ngào.
Mỗi một câu tôi nói, ánh mắt Sở Phương lại ảm đạm đi một phần.
Nhưng tình yêu đó, vẫn không thay đổi từ đầu đến cuối.
Tôi chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ nhận được tin Nguyệt Nguyệt qua đời.
Thế giới tôi như sụp đổ, tất cả do tôi, do tôi không nhắc nhở cô ấy.
Tôi sẽ không tha cho Yến Vũ, đây là chuyện duy nhất tôi có thể làm.
Nhưng thủ đoạn của anh ta cũng giống như cách anh ta ngụy trang, kín kẽ đến mức không thể tìm ra chút sơ hở nào.
Khi tôi đang loay hoay tìm chứng cứ thì anh ta đã chủ động tìm đến tận cửa.
Ngày tang lễ, Sở Phương không đến.
Tôi mặc một chiếc váy đen, đờ đẫn nhìn về phía trước, khóc không thành tiếng.
Giống như lời nói đùa của chúng tôi trước kia, tôi đã đốt cho cô ấy rất nhiều soái ca và rất nhiều thứ kỳ quái lạ lùng.
Khi lần đầu thảo luận về vấn đề này, chúng tôi đã cãi nhau.
Không ngờ, thật sự sẽ có một ngày như vậy.
Đột nhiên có một bóng người xuất hiện bên cạnh tôi và kéo tôi vào một góc vắng.
Vẻ nhã nhặn lịch sự trên mặt Yến Vũ đã biến mất, thay vào đó là vài phần lỗ mãng và nguy hiểm.
Anh ta đẩy tôi vào góc tường, nhìn tôi với ánh mắt trịch thượng:
“Nguyệt Nguyệt đã cướp Sở Phương của cô, cô có muốn thử cướp người đàn ông của cô ta không?”
Mắt tôi sáng lên.
Hành động của anh ta càng chứng minh Nguyệt Nguyệt thực sự đã bị sá.t hại.
Phía bên kia bức tường là hội trường tang lễ của Nguyệt Nguyệt, nơi có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở không dứt.
Nhưng Yến Vũ dường như không nghe thấy gì, giống như chắc chắn tôi sẽ không từ chối, anh ta nhếch môi, cúi người lại gần.
Tôi không giấu được tâm tư của mình, chắc hẳn những cảm xúc thoáng qua khi chúng tôi gặp nhau, đã sớm bị anh ta bắt thóp được.
Chắc anh ta nghĩ tôi cực kỳ hận Nguyệt Nguyệt.
Như anh ta mong muốn, tôi không từ chối nụ hôn đó.
Anh ta dường như đang cố tình kích thích tôi, người đến người đi bao lần, dù suýt bị phát hiện nhưng anh ta vẫn không buông tôi ra.
Khi anh ta hài lòng rời đi, tôi bắt gặp ánh mắt Sở Phương từ xa, tràn đầy vẻ chán ghét.
Chắc hẳn cậu ấy thấy tôi thật kinh tởm.
Sau này, do tôi cố ý tiếp cận, nên số lần Yến Vũ đến tìm tôi ngày càng nhiều hơn.
Trong thời gian đó, tôi thậm chí còn mơ thấy mình gi/ết được anh ta.
Không ngờ, tôi lại mơ thấy Nguyệt Nguyệt.
Sợ cô ấy nhìn thấy Yến Vũ sẽ buồn, tôi chỉ muốn Yến Vũ nhanh chóng biến mất khỏi giấc mơ của tôi.
Như ma xui quỷ khiến thế nào cô ấy lại đến gặp Sở Phương.
Trạng thái của Sở Phương hôm đó rất kém, chắc chắn cậu ấy rất nhớ Nguyệt Nguyệt.
Tôi biết, Nguyệt Nguyệt cũng từng thích Sở Phương.
Chỉ vì tôi mà hai người họ không đến được với nhau.
Sau này, Yến Vũ mời tôi đến sống cùng nhà với anh ta.
Nói chính xác thì là nhà của Nguyệt Nguyệt.
Tôi cầu còn không được.
Càng ở gần anh ta, càng có cơ hội tìm được chứng cứ.
Bị anh ta giám sát quá chặt, tôi căn bản không có cơ hội đốt tiền cho Nguyệt Nguyệt.
Yến Vũ ở trước mặt tôi không thèm che giấu bản tính của mình.
Bề ngoài anh ta hiền lành nhưng trước mặt tôi lại có vẻ tối tăm u ám.
Ngay đêm đầu tiên, anh ta đã bộc lộ sở thích tàn ác của mình.
Tôi bị anh ta giày vò đến mức bầm tím khắp người.
Anh ta nhìn vết sẹo trên người tôi, cười hỏi: “Có thích không?”
Tôi kìm nén cảm giác buồn nôn, vòng tay qua cổ anh ta nịnh nọt: “Thích.”
Sau đó, anh ta càng phát tiết không kiểm soát được.
Tôi đã nghĩ đến việc chuốc say anh ta, nhưng mỗi lần uống say, anh ta đều không nói gì, chỉ có thủ đoạn càng thêm tàn nhẫn.
Thậm chí sau này, tôi bắt đầu sợ anh ta.
Mỗi lần anh ta liếc nhìn tôi với ánh mắt thờ ơ, tôi lại không khỏi run lên.
Anh ta có vẻ rất thích thú khi nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của tôi.
Tôi thực sự không tìm được cơ hội nào, cho nên đã liên lạc với Sở Phương, nhờ cậu ấy giúp tôi đốt một ít tiền giấy cho Nguyệt Nguyệt.
Sở Phương ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát:
“Cậu biết Nguyệt Nguyệt bị mưu sát, phải không?”
“Ừm.”
Dường như tất cả tủi thân bấy lâu nay đều đã được giải tỏa vào lúc này, tôi không thể kiềm chế bản thân, bắt đầu khóc nức nở.
“Đừng khóc, hai ngày nữa cậu chuốc say anh ta, tôi sẽ đến xử lý.”
“Được.”
Một cái bóng hiện ra sau lưng tôi, tôi hoảng loạn cúp điện thoại.
“Thiên Thiên, em đang gọi điện thoại cho ai vậy?” Yến Vũ nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải ngước mắt lên nhìn anh ta.
“Là đồng nghiệp.”
Bàn tay đang nâng cằm tôi dần dần siết chặt, như muốn bóp nát tôi vậy.
Đêm đó anh ta không nói gì, chỉ khiến tôi khóc cả một đêm.
Tôi không thể chịu đựng được nữa, đã đi mua thuốc ngủ.
Tôi sẽ không để Sở Phương phải dấn thân vào nguy hiểm, nếu cần người đền tội, thì người đó chắc chắn là tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ mất tất cả mọi người chỉ trong một đêm.
Sở Phương đã t.ự s.át.
Mà bằng chứng tham nhũng của cha tôi đã gây náo loạn trên mạng.
Vụ án của mẹ Yến Vũ từ nhiều năm trước cũng được đưa ra ánh sáng.
Yến Vũ năm đó thực sự đã nhận được một khoản tiền bồi thường lớn, nhưng lại bị đám họ hàng ăn chia sau khi bà anh ta qua đời.
Tôi không biết anh ta đã lăn lộn một mình thế nào, thậm chí còn vào được đại học.
Có lẽ cái ch/ết đối với anh ta cũng là một sự giải thoát.
Mẹ tôi và tôi chuyển đến một thị trấn nhỏ, và bắt đầu cuộc sống mới.