Nữ Hoàng Trả Thù

Chương 7



08.

Sau khi Lục Minh bị tạm giam, tôi lập tức nộp đơn ly hôn.

Ngày nhận được phán quyết của tòa án, tôi bán căn hộ cũ, dọn đến chỗ ở mới.

Cứ tưởng đã hoàn toàn cắt đứt với quá khứ, nào ngờ sóng gió chưa kịp lặng, bão tố lại ập đến.

Tối hôm ấy, vừa về đến nhà, tôi nhận được cuộc gọi từ trợ lý. Giọng cô ấy đầy lo lắng:

“Không ổn rồi, Lâm tổng! Có người đăng ảnh… ảnh nóng của chị lên mạng.”

Tôi giật bắn người, vội mở điện thoại kiểm tra.

Bức ảnh chụp trong khách sạn, vô cùng lộ liễu. May mà vùng nhạy cảm và khuôn mặt đã bị làm mờ.

Người đăng ảnh dùng nickname “Vân Vân Chúng Sinh”, dòng chú thích ám chỉ tổng giám đốc Phương Nhiên chính là nhân vật chính trong ảnh.

Không cần nghĩ cũng biết ai đứng sau chuyện này!

Phương Nhiên lập tức bị đẩy lên top tìm kiếm. Bình luận bên dưới toàn những kẻ hóng hớt, thậm chí có người còn sỉ nhục tôi, nói rằng tôi bán thân để tạo scandal.

Tôi đang định liên hệ bộ phận quan hệ công chúng thì điện thoại rung lên báo tin nhắn.

[Lâm tổng, cậu thấy món khai vị này thế nào?]

[Mình còn có cả video full HD không che, cậu có muốn xem thử không?]

Tôi siết chặt điện thoại, lạnh lùng nhắn lại:

[Cậu muốn gì?]

[1 giờ trưa, ba ngày nữa, quán cà phê đối diện trường học. 5 triệu tệ tiền mặt, đổi lấy video. Tiền trao cháo múc. Nếu cậu dám báo cảnh sát, mình đảm bảo clip sẽ lập tức tràn lan trên mạng.]

Ngón tay tôi run lên vì tức giận.

Tôi lập tức bấm số gọi cảnh sát, nhưng đến giây cuối cùng, tôi chợt khựng lại.

Nếu video bị tung ra, tôi sẽ thân bại danh liệt. Phương Nhiên cũng coi như xong đời.

Tuyệt đối không được để xảy ra sai sót!

Sau một hồi suy nghĩ, tôi đổi số, gọi đến một người khác.

09.

Đúng giờ hẹn, tôi mang tiền đến quán cà phê.

Nửa tiếng trôi qua, Lý Vân mới lững thững xuất hiện, quần áo che kín từ đầu đến chân.

Tôi cau mày: “Sao đến muộn thế?”

Cô ta tháo khẩu trang xuống, đảo mắt nhìn quanh rồi cười khẩy: “Hừ! Tất nhiên là phải quan sát kỹ lưỡng xem cậu có giở trò gì không chứ.”

“Cũng may cậu biết điều, quanh đây không có ai khả nghi. Tiền đâu?”

Tôi đá nhẹ chiếc túi đặt dưới chân: “Đồ đâu?”

Lý Vân cúi xuống, cẩn thận vạch một khe nhỏ ở miệng túi. Nhìn thấy tiền bên trong, mắt cô ta sáng rực lên. Lập tức, cô ta rút từ trong áo ra một chiếc USB, đặt lên bàn: “Của cậu.”

Tôi cầm lấy, giọng lạnh tanh: “Không có bản sao chứ?”

Lý Vân khựng lại, khóe môi cong lên đầy giễu cợt: “Lẽ ra là không có, nhưng ai mà biết được sau này nhỡ đâu mình hết tiền thì sao?”

Tôi đập bàn tức giận: “Cậu lừa tôi!”

Lý Vân cười nhếch mép, đắc ý nhìn tôi: “Lừa gì chứ? Video đã giao cho cậu rồi, còn chuyện sau này thì tính sau.”

Nói xong, cô ta xách túi định rời đi.

Tôi giữ chặt cổ tay cô ta, nghiến răng: “Tống tiền, xâm phạm quyền riêng tư, phát tán ảnh khiêu dâm, những tội này đủ để cậu ngồi tù mấy năm đấy!”

Lý Vân hất tay tôi ra, cười khẩy: “Ha ha! Mình vừa quan sát rồi, xung quanh chẳng có bóng cảnh sát nào đâu.”

“Lâm Tri Ý, cậu lấy đâu ra gan mà báo cảnh sát? Lần này, cậu chịu thua đi!”

Vừa dứt lời, khi cô ta vừa bước ra khỏi quán, một nhóm cảnh sát mặc thường phục lập tức xông đến, nhanh chóng khống chế.

Lý Vân trợn trừng mắt, nghiến răng quát lớn: “Lâm Tri Ý! Cậu ác thật đấy! Nhưng cậu tiêu rồi, mình đã cài chế độ gửi tự động.”

“Mười phút nữa, video của cậu sẽ tràn lan khắp mạng! Cậu không cho mình sống yên, thì cậu cũng đừng mong sống tốt!”

Tôi khoanh tay, nhếch mép cười lạnh: “E rằng cậu phải thất vọng rồi. Nhờ cậu trì hoãn nửa tiếng, cảnh sát đã đến nhà cậu, kiểm soát toàn bộ tài khoản mạng. Video của cậu? Đừng mơ mà phát tán!”

Sắc mặt Lý Vân lập tức tái mét, cô ta vùng vẫy, gào lên như kẻ điên:

“Không thể nào! Không thể nào!”

“Lâm Tri Ý, đồ tiện nhân! Dù video không đăng được, nhưng những bức ảnh trước đó cũng đủ để cậu sống dở chết dở rồi!”

“Cậu thân bại danh liệt, Phương Nhiên cũng sụp đổ! Ha ha ha, mình thắng rồi! Mình thắng rồi!”

Cảnh sát nhanh chóng áp giải cô ta lên xe.

Tôi xách túi, định rời đi thì điện thoại reo lên.

Trưởng phòng PR gọi tới, giọng kích động hơn hẳn ngày thường:

“Lâm tổng! Tập đoàn Lâm thị vừa ra thông báo, chính thức thừa nhận cô là người thừa kế.”

“Họ cũng tuyên bố tất cả những bức ảnh trước đó đều là bịa đặt. Nếu ai còn tiếp tục phát tán hay bôi nhọ cô, Lâm thị sẽ kiện đến cùng!”

“Giờ trên mạng, tất cả ảnh đã bị gỡ bỏ rồi!”

Tôi mở trang web chính thức của Lâm thị, nhìn dòng thông báo, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cũng đến lúc về thăm bà nội rồi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.