Nữ Phụ Ác Độc Bẻ Lái Thành Phú Bà

Chương 6



Không biết rốt cuộc ai mới là người uống thuốc, nhưng cuối cùng, người cầu xin tha thứ chắc chắn không phải tôi.

Hôm sau, hiếm lắm mới thấy Cố Thời Duật dậy muộn.

 

Tôi đọc xong cả quyển “Nữ Giới”, anh mới chịu lết ra khỏi phòng ngủ.

 

“Chào buổi sáng, chồng yêu!”

 

Tôi nhảy lên ôm cổ anh, tươi cười chào hỏi.

 

Cố Thời Duật hơi sững lại, rõ ràng rút người về sau một chút.

 

Anh vòng tay ôm eo tôi, do dự hồi lâu, rồi hạ giọng nói nhỏ:

 

“Bảo bối, lần sau có thể nhẹ nhàng hơn chút không? Thật sự là anh chịu không nổi…”

 

Chịu không nổi?

 

Thế thì không được rồi!

 

Đàn ông mà không trụ vững* thì ai mà thèm!

 

Quản gia đứng bên cạnh lặng lẽ rời đi, ngay sau đó liền ra lệnh cho bếp nấu canh ba ba và ngâm rượu nhung hươu.

 

Kiên quyết giúp cậu chủ nhà mình giữ vững phong độ.

Suốt một tuần, sắc mặt Cố Thời Duật cũng đổi luôn.

 

“Không cần nữa, thật sự, một giọt cũng không cần.”

 

Thái độ anh kiên quyết, quản gia mới miễn cưỡng đổi thực đơn về lại bình thường.

 

Tôi uống từng ngụm cháo trắng hiếm hoi, cảm giác bụng ấm áp.

Nhưng vừa dọn xong thức ăn, cô giúp việc bên cạnh lại không chịu rời đi.

 

Tôi khó hiểu ngẩng đầu, liền thấy một gương mặt quen thuộc.

 

“Cô làm gì ở đây?”

 

Lâm Noãn không trả lời, chỉ đỏ mặt nhìn Cố Thời Duật, ánh mắt đầy e thẹn.

 

Bình luận lập tức bùng nổ.

 

【Huhu, nữ chính đúng là đứa trẻ biết báo ân! Tỉnh lại trong bệnh viện liền lập tức tìm kiếm tung tích nam chính.】

 

【Phu nhân chính thức đến rồi, nữ phụ mau thu dọn đồ đạc mà cút đi thôi!】

 

【Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp sao? Haha, cốt truyện tuy cũ nhưng tôi thích!】

Tôi mặt không cảm xúc đọc hết bình luận.

 

Vong hồn dai như đỉa vậy!

 

Lương tháng của người hầu nhà họ Cố thấp nhất cũng 50.000 tệ, tôi nghiêm túc nghi ngờ có kẻ lấy cớ báo ân để kiếm việc làm.

 

—  “Sao thế?”

 

Thấy tôi mặt mày sa sầm, Cố Thời Duật nghi hoặc hỏi.

 

Còn chưa kịp trả lời, Lâm Noãn đã chen mồm vào.

 

“Cố tiên sinh, trời lạnh rồi, uống chút canh nhung hươu nhân sâm đi, sẽ giúp cơ thể ấm lên.”

 

Giọng cô ta ngọt đến mức chảy mật, làm tôi nổi cả da gà.

 

“Không cần.”

 

Cố Thời Duật thậm chí chẳng buồn nhìn lấy một cái.

 

“Nhưng đây là canh tôi tự tay nấu, hầm suốt bốn tiếng liền…”

 

“Ồ. Vậy thì sao?”

 

“Cố tổng, anh thật sự không nhớ tôi sao?”

 

Lâm Noãn trông đầy tổn thương, hốc mắt rưng rưng, ngón tay cầm bát canh khẽ run rẩy.

 

Cố Thời Duật đẩy gọng kính lên, giọng điệu thản nhiên:

 

“Xin lỗi, tôi bị mù mặt.”

Vừa dứt lời, Lâm Noãn lập tức khóc lóc chạy đi, trước khi đi còn trừng tôi một cái thật sắc.

 

Tôi: ???

 

Ủa, tôi có làm gì đâu? Đã chạm cái nào đâu…

 

Thôi kệ, cô ta tự đi cũng tốt, khỏi mất công tôi tìm lý do đuổi.

Nhưng nữ chính thì vẫn là nữ chính, khóc lóc cả buổi chiều xong, hôm sau lại quay lại làm việc như chưa có gì xảy ra.

 

Cô ta hất cằm, cố tỏ ra kiên cường lạnh lùng như một đóa bạch liên hoa chính hiệu.

 

Cũng dễ hiểu thôi, thời nay tìm một công việc lương tháng 50.000 tệ đâu phải dễ.

 

Quản gia theo thường lệ mang đến catalog túi xách, trang sức mới nhất, mấy trăm triệu cứ thế quẹt đi như nước.

 

Lâm Noãn đứng bên cạnh, cuối cùng cũng không nhịn được.

 

“Cô Tần, số tiền cô tiêu đều là do Cố tổng vất vả kiếm được!”

 

“Chứ còn gì nữa?”

 

Tôi nhìn cô ta như nhìn một đứa ngốc.

 

“Tôi là vợ anh ấy, không tiêu tiền của chồng chẳng lẽ tiêu tiền của cô?”

 

Lâm Noãn nghẹn lời, mặt đỏ bừng.

 

“Cố tổng ngày nào cũng dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, bận rộn đến mức không kịp ăn cơm, thậm chí còn mắc bệnh dạ dày!

 

Số tiền này đều do anh ấy kiếm từng đồng cực khổ! Cô cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, lại còn tiêu xài hoang phí như thế!

 

Tần An, cô hoàn toàn không xứng với anh ấy!”

*Ngủ muộn hơn chó?

 

Vậy mỗi tối tám giờ ai là người đòi kéo tôi lên giường thế?

 

Mà tôi sống với anh ấy lâu như vậy, sao chưa từng nghe nói Cố Thời Duật bị đau dạ dày nhỉ?

 

Cái này cô ta tự biên tự diễn từ bộ tiểu thuyết tổng tài nào thế?

 

Nhưng nhìn khuôn mặt phẫn uất của Lâm Noãn, tôi không phản bác, mà chỉ khiêm tốn hỏi.

 

“Vậy theo cô, kiểu người nào mới xứng với anh ấy?”

 

“Đương nhiên là một người phụ nữ dịu dàng, biết giặt giũ, nấu ăn, lo liệu việc nhà!

 

Chỉ có người như thế mới đủ tư cách đứng phía sau Cố tổng, trở thành hậu phương vững chắc của anh ấy!”

 

Cô ta kiêu hãnh ngẩng cao đầu, như thể đang mô tả chính mình.

 

Tôi bừng tỉnh ngộ.

 

“Nhưng tôi chỉ biết tiêu tiền thôi, phải làm sao đây?”

 

Tôi ôm mặt giả vờ sợ hãi, rồi nhào ngay vào lòng Cố Thời Duật, vừa dụi mắt vừa thút thít đầy tội nghiệp.

 

“Chồng ơi, người ta chẳng biết làm gì cả, anh sẽ không ghét bỏ em chứ?”*

 

Lâm Noãn đứng đơ tại chỗ, mặt tái mét như gà luộc thiếu nước mắm.

 

Cố Thời Duật hôn nhẹ lên má tôi, giọng điệu dịu dàng, đầy cưng chiều: “Đàn ông kiếm tiền là để vợ tiêu. Anh thích nhất là nhìn em quẹt thẻ.”

 

Rồi anh ngẩng đầu, giọng đột nhiên lạnh băng:

 

“Còn chuyện giặt giũ, nấu ăn…”

 

“Tôi trả lương cho giúp việc để tiện lợi, chứ không phải để họ dạy đời chủ nhà.

 

“Nếu cô không muốn làm, ngoài kia còn khối người muốn.”

Lâm Noãn cắn môi, hốc mắt long lanh nước, nhưng lần này lại không chạy đi như trước.

 

Tôi có chút kinh ngạc, lần này chịu nhịn giỏi thế sao?

Cho đến nửa đêm, tôi dậy uống nước, ngang qua phòng giúp việc, vô tình thấy Lâm Noãn đang tự nói chuyện với gương.

 

“Lâm Noãn, sao mày có thể dễ dàng từ bỏ chứ?! Ngã ở đâu, đứng lên từ đó!

 

“Mày làm được mà! Cố lên, Lâm Tiểu Noãn!”

Màn phát biểu truyền cảm hứng thành công à?

 

Mà sao mấy câu này nghe quen thế nhỉ?

8 .

 

Có lẽ đã rút kinh nghiệm, lâm Noãn cuối cùng cũng ngoan ngoãn hơn khi đối diện với tôi.

 

Nhưng lại càng tỏ ra ân cần với Cố Thời Duật hơn.

Sáng sớm tưới hoa, cô ta “vô tình” làm ướt vest của Cố Thời Duật, mắt đỏ hoe đòi tự tay giúp anh thay đồ.

 

Buổi chiều, trong thư phòng, cô ta bê cà phê vào rồi “trượt chân”, sau đó nửa cốc đổ thẳng xuống xương quai xanh của mình.

 

Nửa đêm trên hành lang, cô ta xõa tóc ướt, mặc váy ngủ lụa mỏng, ôm gối ngồi ngay cửa phòng ngủ của chúng tôi, vừa khóc vừa than thở rằng gặp ác mộng, không ngủ nổi.

Sau khi bị quấy rầy đêm khuya thêm một lần nữa, cuối cùng Cố Thời Duật cũng nổi giận.

 

Anh tiếc nuối rời khỏi người tôi, thở dốc trách móc:  “Quản gia tìm đâu ra đám giúp việc này vậy?!”

 

“Hết hắt rượu lại đổ cà phê lên người tôi, áo quần thay không kịp luôn!

 

“Đến nửa đêm thì khóc lóc om sòm, ảnh hưởng quá nhiều đến đời sống vợ chồng rồi.”

????

 

Tôi sững lại, nhận ra cách dùng từ của anh.

 

“Không phải chứ, anh đúng là mù mặt à?”

 

Cố Thời Duật đẩy gọng kính, giọng thản nhiên:

 

“Anh chỉ không nhớ những người không quan trọng thôi.”

 

Vậy là, cô ta cố gắng bao lâu nay, kết quả là anh ấy còn chẳng biết cô ta trông thế nào sao?

 

Tôi thầm thắp một ngọn nến cho Lâm Noãn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.