Túi xách, trang sức, bán hết! Dù thế nào cũng không để lại cho Lâm Noãn!
Đang hí hoáy liên hệ mấy đầu nậu thu mua hàng hiệu, cửa thư phòng bất ngờ mở ra. Cố Thời Duật đẩy xe lăn ra ngoài, ánh mắt khóa chặt vào tôi.
“Xác nhận là cô ta rồi. Đưa đến đồn cảnh sát đi.”
Gì cơ? Muốn tôi gánh tội thay Lâm Noãn à?
Tôi siết chặt tay, móng bấu vào lòng bàn tay, mắt cay xè. Bảo không quan tâm là xạo.
Nghe Cố Thời Duật nói vậy, tim tôi như vỡ vụn.
Lâm Noãn hớn hở bước đến, kiêu ngạo vẫy tay với đám vệ sĩ: “Nghe rõ chưa? Còn không mau ném cô ta ra ngoài?”
“ Tôi nói là cô.”
Hả? Cái gì?
Vệ sĩ lập tức vây lại, mặt Lâm Noãn đờ ra như tượng sáp.
Tôi chớp chớp mắt, nước mắt còn chưa kịp rơi đã bị đẩy ngược vào trong.
Diễn biến gì thế này?
Quản gia ho khẽ, đứng ra giải thích:
“Mười năm trước, trong trận động đất, thiếu gia bị xà nhà đè trúng chân.
Lúc gọi cấp cứu, bác sĩ dặn phải giữ nguyên vị trí, nếu di chuyển có thể gây tổn thương vĩnh viễn.
Nhưng tiểu thư Lâm lại không nghe lời. Cô ta bất chấp sự phản đối của thiếu gia, kéo anh ấy đi suốt mười dặm…
Kết quả, chân thiếu gia không đứng dậy được nữa.”
Ờ…
Câu chuyện này xoắn quẩy dữ vậy?
Tôi cảm thán. Bảo sao tìm tận mười năm, hóa ra là hận còn dai hơn cả yêu!
“Không thể nào! Rõ ràng là tôi đã cứu anh!”
Lâm Noãn lẩm bẩm, đầu lắc nguầy nguậy như cái trống bỏi. Cô ta hét lên như phát điên: “Dù có thế nào, anh cũng không thể đưa tôi đến đồn cảnh sát! Tôi chỉ là có lòng tốt làm sai chuyện thôi mà!”
“Ai nói vì chuyện đó?”
Cố Thời Duật nắm tay tôi, vẻ mặt đầy khó hiểu. Anh chỉ vào đống mảnh vỡ trên sàn: “Cố ý phá hoại tài sản của người khác không cần bồi thường sao?”
Mấy viên ngọc lục bảo đáng giá hàng chục triệu, người bình thường có làm cả đời cũng không mua nổi.
Lâm Noãn trợn mắt trắng dã, lập tức xỉu tại chỗ, sau đó bị vệ sĩ khiêng ra ngoài.
“Sao lại bấm tay mạnh thế này?”
Ngón tay tôi bị anh cầm lấy, Cố Thời Duật cau mày khi thấy vết hằn đỏ trên lòng bàn tay.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của anh, tôi không nhịn được nữa. Uất ức bấy lâu nay bỗng chốc trào dâng. Tôi lao vào lòng anh, khóc đến nấc lên: “Em tưởng… tưởng anh sẽ báo cảnh sát bắt em đi mất chứ… Hu hu hu…”
Cố Thời Duật dở khóc dở cười. “Sao có thể chứ?”
Anh vỗ nhẹ lưng tôi, dịu dàng dỗ dành: “Yêu em còn không đủ nữa là.”
Tôi ngẩng mặt lên, giọng còn nấc nghẹn: “Thế nếu người kết hôn với anh không phải em, mà là Lâm Noãn thì sao?”
Cố Thời Duật nhìn tôi, cười đầy ôn nhu: “Tại sao anh lại kết hôn với cô ta?”
“Hả?”
Tôi ngơ ngác, vừa định hỏi tiếp thì anh bất ngờ đỏ mặt, trông chẳng khác nào một cậu trai mới lớn. Mặc cho tôi tra hỏi thế nào, anh cũng nhất quyết không chịu nói thêm nữa.
Sau khi tỉnh lại, Lâm Noãn biến mất.
Biệt thự có đến 360 cái camera, vậy mà không tìm thấy dấu vết nào của cô ta, cứ như bốc hơi khỏi nhân gian.
Mãi đến khi có người phát hiện một mảnh giấy trong phòng giúp việc, được cho là cô ta để lại.
Trên đó toàn những câu khó hiểu: “Hệ thống chết tiệt! Bảo là nhiệm vụ lần này dễ mà? Nếu còn tin mày, bà đây làm chó!”
…
Cuộc sống lại trở về bình thường. Kể từ sau khi Lâm Noãn biến mất, những bình luận kỳ lạ cũng không còn nữa.
Tôi lại tiếp tục làm một phú bà chính hiệu, mỗi sáng mở mắt ra là nghĩ xem hôm nay tiêu tiền như thế nào.
Cho đến một ngày, tôi nhận được tin nhắn từ Cố Yến.
“Tiểu An, đợi anh đến đón em.”
???
Tôi cau mày, bỗng dưng có linh cảm chẳng lành.
Nhìn cổ phiếu Cố thị tụt dốc không phanh, tôi quyết đoán xả hàng.
“Dây chuyền kim cương vàng, bán giảm 20%!”
Tôi nhét cả hộp trang sức vào tay quản lý đấu giá: “Mấy cái túi Hermès còn nguyên tem này cũng tính giá đồ cũ mà bán đi!”
Quản lý lau mồ hôi, nhắc nhở: “Phu nhân, đây đều là phiên bản giới hạn…”
“Nói nhiều nữa thì giảm luôn 30%!”
Tôi vung thẻ đen, ném mạnh lên bàn.
“Tôi muốn rút tiền mặt, càng nhanh càng tốt.”
Quản gia đứng bên cạnh, khổ sở không biết khuyên sao, cuối cùng lén lút ra ngoài gọi điện thoại.
Khi Cố Thời Duật vội vã trở về, tôi đang tháo từng món trang sức trên người.
“Sao thế? Không phải em rất thích sợi dây chuyền này sao?”
Tôi mạnh miệng cãi: “Đeo chán rồi.”
“Với lại, em đẹp thế này, bất cứ món trang sức nào cũng chỉ làm nền thôi.”
Cố Thời Duật kéo tôi vào lòng, chậm rãi đeo lại dây chuyền cho tôi. Giọng anh trịnh trọng: “Những tin tức trên mạng đều là giả, do anh tung ra. Đừng lo, dù anh có sa sút đến đâu cũng không để vợ mình phải bán trang sức.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá rồi! Túi xách, trang sức đều được cứu!
“Thôi bỏ qua đi! Mình tiếp tục hôn nhau nào!”
“Ê! Hôn thì hôn, anh đừng cởi đồ em ra chứ!”
—
【Cảnh báo: 5 triệu tiền tiêu vặt mỗi tháng! Vẫn phải học Nữ Giới, nhưng được tự do mua túi!】
Lần tiếp theo tỉnh dậy, quản gia mang đến một tin tốt.
Bệnh của Cố Thời Duật đã có tiến triển, chân anh có thể phẫu thuật. Tỉ lệ thành công chỉ 70%, nhưng anh vẫn đồng ý không chút do dự.
“Bảo bối, anh không muốn cả đời ngồi trên xe lăn. Ít nhất… khi thấy em ngủ quên trên sofa, anh có thể bế em về phòng.”
Trước khi vào phòng phẫu thuật, tôi siết chặt tay anh, miệng không ngừng lải nhải: “Anh phải mau chóng ra nhé, em vừa để mắt đến một cái túi mới, còn chờ anh quẹt thẻ đấy!”
Cố Thời Duật bỗng nhiên bật cười.
“Em thích tiền nhiều hơn, hay thích anh nhiều hơn?”
Tôi đáp ngay không cần nghĩ: “Tất nhiên là thích một Cố Thời Duật giàu có rồi!”
–Hoàn–