Sau khi bị gắn chặt với cái hệ thống vớ vẩn nào đó, tôi mới phát hiện ra — hóa ra tôi chỉ là một cô nữ phụ ham tiền trong một cuốn tiểu thuyết sến súa!
Theo kịch bản, tôi mê tiền như mèo gặp mỡ, vừa thấy nam chính phá sản là lập tức đá anh ta không thương tiếc. Đến khi anh giàu nứt vách đổ tường quay lại, tôi lại mặt dày mon men xin được yêu lại từ đầu, rồi cuối cùng bị vả cho tơi tả: nhà tan cửa nát, thân tàn ma dại.
Tôi chau mày, giọng không giấu được khó chịu:
“Cái này… có gì đó sai sai nhỉ.”
Hệ thống tưởng tôi tiếc nuối nam chính — người sau này sẽ từ bùn vươn mình thành rồng, bèn sốt sắng an ủi:
“Yên tâm! Chỉ cần đá nam chính, cô sẽ được thưởng hẳn một tỷ. Kiếm còn nhanh hơn làm osin cho anh ta!”
Tôi nuốt nước bọt, nhìn hệ thống như nhìn người vừa rớt từ Sao Hỏa xuống.
“Ý tôi là… lúc trước là tôi theo đuổi Mặc Chi Nguyên. Giờ anh ấy phá sản, tôi lại đá anh ấy. Thế chẳng phải tôi… mất dạy quá à?”
Hệ thống im lặng.
Nó nghĩ một lúc rồi chốt hạ:
“Cô chỉ là nữ phụ hám tiền. Cô có đạo đức bao giờ đâu?”
“À, ờ…”
Tôi gật đầu, lòng nửa hiểu nửa không mà mắt thì rưng rưng tự hỏi: “Chẳng lẽ mình thật sự khốn nạn đến thế sao?”
Thấy tôi có vẻ “biết điều”, hệ thống hào hứng ra mặt:
“Lát nữa nam chính về, nhất định phải chọc cho anh ta tức sôi máu. Tốt nhất là ép anh ta phải quỳ xuống xin cô đừng rời đi!”
Càng nói, nó càng phấn khích như fan bóng đá gặp chung kết:
“Nhớ nhé! Dù anh ta có níu kéo, khóc lóc, lăn ra ăn vạ… cô cũng phải quay lưng bỏ đi không thèm ngoảnh lại!”
Tôi bấm tay tính toán. Một tỷ cơ mà.
“Hiểu rồi!”
Hai giờ sáng.
Mặc Chi Nguyên cuối cùng cũng về đến nhà.
Tôi ngẩng đầu lên, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của anh ấy — ánh mắt đỏ ngầu như vừa vắt kiệt sức, pha thêm chút lúng túng như học sinh trốn học bị bắt gặp.
Cũng phải thôi. Làm chủ tịch mà để công ty phá sản, chắc anh ấy cũng sắp lên bảng thờ đến nơi rồi.
Anh mấp máy môi, yết hầu trượt lên trượt xuống, muốn nói gì đó… nhưng lại thôi.
【Chính là lúc này đây!】
Hệ thống như hoá thân thành huấn luyện viên trưởng:
【Tát anh ta một cái, rồi gào lên: “Sao giờ này mới vác mặt về?”】
Tôi ngập ngừng:
“Ơ… cái này… tát có hơi quá tay không nhỉ?”
Anh ấy thức trắng mấy đêm, thân tàn ma dại mới lết về được đến nhà. Tôi cũng đâu phải loại đàn bà tay nhanh hơn não đâu mà đập người ta ngay cửa nhà?
【Một tỷ đấy. Một… tỷ… đồng.】
“…”
Thôi được rồi, vì tương lai tươi sáng.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nghiến răng nghiến lợi, dồn hết dũng khí, chát! — tặng ngay một cú tát kêu như pháo nổ Giao thừa.
Âm thanh vang vọng như sấm đầu hè.
Mắt anh hoe đỏ, mặt tôi thì chợt mềm nhũn.
Rõ ràng tôi là người tát, thế mà nhìn anh như thế, tôi lại muốn khóc cơ chứ.
“Anh… sao giờ này mới về?”
Tôi cố gắng nghiêm giọng, run run nói tiếp:
“Anh định bỏ mặc em thật à?”
Càng nói, tôi càng thấy ánh mắt anh lạnh băng.
Nếu không vì lúc trước bị sắc đẹp làm mờ lý trí, tôi thề là sẽ không thèm dây vào anh ta!
Giàu mấy cũng không bõ!
Lo anh nổi nóng đánh trả, tôi nhanh trí lao vào ôm chặt lấy anh, khóc như mưa:
“Em… em sợ lắm, ở nhà một mình tối nào cũng mơ thấy ma~”
Hệ thống: “???”
【Ký chủ, sai kịch bản rồi! Cô phải phũ! Phải đá! Phải làm người ta hắc hóa!】
“…”
【Một tỷ cơ mà!!!】
À nhỉ. Suýt quên tiền thưởng.
Tôi hít mũi, chuẩn bị đẩy anh ra để tung cú knock-out chia tay… thì anh lại đột nhiên ôm tôi chặt hơn, siết đến mức xương cốt như muốn tan vào nhau.
Giọng anh trầm thấp, khàn khàn:
“Không đâu. Chỉ là công ty có chút rắc rối. Không nghiêm trọng.”
Anh cúi xuống, đặt nụ hôn nhẹ lên trán tôi.
Rồi quay lại lôi ra một chiếc túi hàng hiệu từ cửa vào.
【Mau nói chia tay! Nhanh! Một tỷ!】
Hệ thống nhảy nhót như bị điện giật.
“Em từng nói thích mẫu túi này… anh thấy có bản mới nên—”
“Chúng ta chia tay đi.”
Câu nói của tôi lạnh như nước đá, dội thẳng vào người anh.
Tay anh khựng lại giữa không trung, túi chưa kịp đưa.
“Lý do?”
Anh nhìn tôi như thể không tin nổi.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe, chậm rãi nói:
“Anh không cần giấu em nữa. Anh phá sản rồi.”
Mặc Chi Nguyên chết sững.
Dưới ánh mắt ấy, tôi cúi xuống gom hết đồ anh từng tặng, trang sức, túi xách, vứt toẹt xuống đất như vứt vỏ chuối.
“Giờ anh không cho em được cuộc sống mà em muốn.”
“Chỉ vì anh phá sản thôi à?”
Anh hỏi.
“Đúng vậy.”
Tôi kéo vali lạch cạch ra cửa, dáng đi đầy kiêu hãnh như hoa hậu ao làng.
“Những thứ này—”
Anh gọi giật lại.
Tôi không thèm quay đầu, cười nhạt:
“Của anh, em chê bẩn, không thèm lấy.”
【Ký chủ!】
Tôi tưởng hệ thống sẽ la ó, nhưng không.
【Cô đúng là ký chủ xuất sắc nhất mà tôi từng đào tạo!】
Hệ thống thưởng cho tôi một cú hoành tráng: mua thẳng tay một căn biệt thự to đùng trong khu nhà giàu, nhìn thôi đã thấy mùi tiền nó nồng nặc từ cổng vào.
Nó hả hê tuyên bố:
【Tôi từng dẫn dắt cả trăm ký chủ, mà chưa thấy ai biết điều như cô. Thưởng thế này là còn nhẹ đấy!】
Đã thế, tiện mồm khen tôi câu nữa, tiện tay chuyển luôn chục triệu vào tài khoản.
Mở app ngân hàng nhìn số dư nhảy vọt, tim tôi cũng nhảy theo — vui đến muốn khóc.
Hệ thống mở sổ tay, giở giở mấy trang ghi chép, nói tiếp bằng giọng rất chi là quan trọng:
【Mục tiêu tiếp theo là khiến nam chính cạn tình cạn nghĩa, không còn lăn tăn chuyện yêu đương mà tập trung vào làm ăn phát tài.】
Tôi nghe mà như sét đánh ngang tai:
“Sao cơ? Vẫn chưa xong à?”
【Ừ, vẫn chưa đâu.】
Hệ thống cũng thở dài thườn thượt như bà bán cá mất mối:
【Tại cái ông nam chính này mê gái quá.】
Cơ mà có vẻ đang phấn khích vì tôi làm tốt, hệ thống cứ nhảy tưng tưng, tung hứng tôi như banh bàn:
【Chẳng trách, ký chủ của tôi vừa xinh vừa khéo, nam chính có nhớ nhung cả đời cũng không lạ!】
Tôi cắn miếng táo giòn rụm, nghe mà chỉ muốn tròn mắt lườm nó một cái.
Ơ hay, tâng lên tận mây xanh thế chứ tôi có ngu đâu?
Mặc Chi Nguyên mà “mê tình”? Nghe có sai sai.
Hồi trước tôi bị bắt cóc, bọn nó gọi điện doạ giết, mà anh ta phớt lờ như không nghe thấy.
May mà cảnh sát chìm mò tới kịp, không thì giờ chắc xương tôi cũng thành than tổ ong.
Nói trắng ra, anh ta chẳng qua bị tôi bám riết đến phát mệt, đành chịu trận.
Một người lạnh như nước đá, chém không chớp mắt như anh ta, giờ có luyến tiếc gì thì chắc chỉ là do cái tính… tham đồ cũ chưa vứt được.
Chứ yêu đương gì cho cam.
Mà thôi, thế thì đã sao?
Tôi chỉ cần một điều: biến tôi thành cái gai to tổ chảng trong lòng anh ta, đến chết cũng không nhổ ra được.
Hệ thống bảo tôi rằng, Mặc Chi Nguyên sẽ xuất hiện trong một buổi tiệc từ thiện sắp tới.
Giờ thì phá sản te tua rồi, anh ta chắc chắn sẽ bị thiên hạ khinh thường, chưa kể còn bị mấy đối thủ làm ăn trước đây sỉ vả không tiếc lời.
Còn nhiệm vụ của tôi? Rất chi là đơn giản thêm mắm, dặm muối, đổ dầu vào đống lửa đang bùng cháy cho nó bốc khói ngùn ngụt lên.
Tôi tỏ ra hăng hái như thể sắp được đi đánh ghen, làm hệ thống sướng rơn, tiện tay quăng hẳn năm mươi triệu bảo tôi đi mua đồ trang sức.
Tôi cầm thẻ, rưng rưng cảm động như đứa con xa quê lâu ngày được mẹ gửi gạo:
“Hệ thống ơi, cậu đúng là người duy nhất thương tôi!”
Hệ thống phất tay như đại ca xã hội đen, bá khí nói:
【Ký chủ của tôi, phải là người chói loà nhất cái buổi tiệc đó, nhìn phát là lóa mắt luôn!】
Có vẻ hệ thống đặt niềm tin tuyệt đối vào tôi. Nó tiện tay chỉnh sửa luôn cả trí nhớ của bà chủ buổi tiệc, biến tôi thành… ân nhân cứu mạng của bà.
Thế là vừa đặt chân đến nơi, tôi đã được xếp hẳn phòng riêng trên tầng hai view xịn xò nhìn trọn cả hội trường.
Chưa được bao lâu, ở dưới sảnh bắt đầu rôm rả.
【Ký chủ, anh ta đến rồi đấy!】
Hệ thống hồi hộp y như mẹ chồng ngồi chờ dâu mới về ra mắt.
Tôi căng tai nghe ngóng. Quả nhiên đã có mấy giọng xỉa xói vang lên:
“Dạo này tiệc từ thiện xuống cấp thật, ai cũng cho vào à? Mấy loại vớ vẩn cũng có mặt!”
“Phá sản rồi mà còn bày đặt vác mặt tới, tưởng người ta không nhận ra chắc? Cái bộ vét anh ta mặc không biết có đủ tiền mua ly champagne không!”
Cả đám phá lên cười như vừa xem hài.
【Ký chủ! Giờ là lúc cô ra sân khấu rồi đấy!】
Theo đúng kịch bản, tôi sẽ xuất hiện với khí thế ngút trời, thẳng tay châm chọc, làm Mặc Chi Nguyên muối mặt trước bàn dân thiên hạ.
Tôi bước ra khỏi phòng, vừa cúi xuống đã thấy Mặc Chi Nguyên đang bị chặn ngay cầu thang.
Người đứng đầu tôi nhận ra ngay Lăng Phong. Hồi trước cứ quấn lấy Mặc Chi Nguyên xin ký hợp đồng, khúm núm như chó vẫy đuôi.
Giờ thì như được mùa, dẫn đầu hội đồng xỉ vả.
Lăng Phong khoanh tay, môi nhếch lên kiểu khinh người:
“Tổng giám đốc Mặc ngày xưa oai thế, giờ làm chân lau dọn thì thấy sao hả?”
Nhìn thấy tôi, mắt hắn sáng rực như vừa thấy cỗ gà luộc:
“Ơ kìa, Lâm Chiêu cũng có mặt? Cô cũng đến đây lau nhà à?”
Tôi: “…”
Tên pháo hôi vẫn mãi là pháo hôi. Đến mấy món đồ hiệu trên người tôi trị giá cả chục tỷ mà cũng không nhận ra, đúng là cạn lời.
Đời hắn chắc chỉ quanh quẩn vai phụ hạng bét, mãi không ngóc đầu lên nổi.
Mặc Chi Nguyên cũng bất ngờ khi thấy tôi, mắt hơi sững lại.
Nhưng khi nhìn thấy bộ váy lộng lẫy tôi mặc, ánh mắt anh ta vụt sáng lên một cái, rồi cụp xuống ngay lập tức, trông như bị dội nước lạnh.
Tôi bước xuống cầu thang, lạnh te nói:
“Miệng thối thế kia, lại muốn bị đuổi ra ngoài nữa à?”
Lăng Phong hồi xưa từng chui lủi khắp các buổi tiệc để “vô tình gặp” Mặc Chi Nguyên, đến mức mấy ông bảo vệ còn nhớ mặt.
Có lần không được mời, hắn còn đút tiền trèo tường vào và lần nào cũng bị đuổi như chó ghẻ.
Giờ tôi nhắc lại, hắn tối sầm mặt mũi:
“Lâm Chiêu! Cô cũng chỉ là con bé mồ côi thôi, không còn Mặc Chi Nguyên đỡ lưng thì có là cái thá gì mà dám nói chuyện kiểu đó với tôi?”
Tiệc từ thiện vốn không quá kén khách, xung quanh Lăng Phong toàn mấy kẻ muốn nịnh bợ nhà họ Lăng.
Một gã đứng cạnh cũng chen miệng theo:
“Con bé mồ côi mà cũng dám lên mặt hộ nhân viên vệ sinh à? Cô có biết tôi là ai không? Tôi nói một câu là bảo vệ đuổi cả hai người các cô cậu ra khỏi đây!”
Tôi hờ hững đáp:
“Tôi chẳng cần biết ông là ai.”
Đoạn đảo mắt một vòng, thấy bóng dáng quen thuộc trong chiếc váy đỏ, tôi lập tức hét lên:
“Chị ơi! Hắn dám khinh em!”
Đúng thế, giờ tôi đã là con nuôi của nhà họ Tô – nói thẳng ra là “nghĩa nữ”, nghe cho sang.
Tất cả là nhờ công hệ thống sửa lại trí nhớ của Tô Lệ Hòa – người thừa kế chính tông nhà họ Tô – biến tôi từ nhân viên quèn lên đời thành “em gái nuôi” quý hoá của chị ấy.
Nghe bên này có vẻ lộn xộn, Tô Lệ Hòa cau mày bước tới.
“Có chuyện gì thế này?”
Tên vừa nãy đứng ra bênh Lăng Phong lập tức nhảy vào mách lẻo như trẻ con:
“Chị họ ơi, hai người này vào đây phá rối, còn dám hỗn với em!”
Tô Lệ Hòa liếc hắn một cái, giọng sắc lạnh:
“Ai bảo cậu được phép mở mồm?”
Xong xuôi, chị quay sang nhìn Lăng Phong từ đầu đến chân, ánh mắt càng lúc càng khó chịu:
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tránh xa mấy loại người không ra gì đi mà vẫn không nghe!”
Lăng Phong tưởng chị đang nói đến tôi và Mặc Chi Nguyên, cuống cuồng đỡ lời:
“Tô tổng à, chị hiểu nhầm rồi! A Vũ nhà em không phải loại người như bọn họ đâu!”
Tô Lệ Hòa nhướng mày, lạnh tanh:
“Tôi nói cậu đấy.”
Lăng Phong lập tức tái mét mặt mày, đứng như trời trồng.
Chị quay sang nói với trợ lý bên cạnh, giọng rõ ràng từng chữ:
“Nhà họ Tô không phải đỉnh cấp hào môn gì cho cam, nhưng cũng không phải ai muốn chui vào là chui.”
A Vũ xanh mặt, cuống quýt chen vào:
“Chị họ! Anh ấy không phải người xấu đâu!”
Tô Lệ Hòa quay đầu, mắt sắc như dao:
“Tôi với cậu không thân. Không nghe lời tôi thì đừng gọi ‘chị họ’ làm gì. Cứ gọi ‘Tô tổng’ cho đúng phép.”
A Vũ tức lắm, giận dữ chỉ tay về phía tôi:
“Thế còn con kia thì sao? Vừa nãy nó cũng gọi chị là chị đấy!”
“Ừ.” – Tô Lệ Hòa khẽ đáp, mắt liếc về phía tôi.
Tôi cười gượng, gật đầu chào chị cho phải phép.
Không ngờ chị nhoẻn miệng cười, còn có phần dịu dàng:
“Thì đúng là chị gái của cô ấy thật mà.”
A Vũ: “…”
Buổi tiệc dù sao cũng do nhà họ Tô tổ chức, chị Lệ Hòa là chủ, chẳng thể đứng tán chuyện mãi được.
Trước khi quay đi, chị còn dặn tôi tỉnh rụi:
“Lần sau ai bắt nạt em, cứ ghi tên từng đứa một lại cho chị. Chị xử từng đứa một, không sót thằng nào.”
Lăng Phong nghe xong rùng mình, sống lưng lạnh buốt.
Hắn còn chưa kịp chuồn thì trợ lý của Tô Lệ Hòa đã nhẹ nhàng bước tới, chặn đầu, giọng lịch sự mà không kém phần dứt khoát:
“Chào Tổng giám đốc Lăng, cho tôi xin kiểm tra lại thiệp mời của anh.”
Lăng Phong trợn mắt:
“Cậu… cậu nghi ngờ tôi đấy à?!”
Trợ lý không nói nhiều, chỉ gật đầu rất thật thà.
Sau khi Tô Lệ Hòa đi rồi, hệ thống ngơ ngác nhìn cái cảnh lẽ ra phải là một màn “nhục nhã long trời lở đất”, mà giờ chỉ còn tôi đứng lặng với Mặc Chi Nguyên. Nó ngẩn tò te, mặt hiện rõ ba chữ: sao lại thế?
Suy đi tính lại mãi không ra mình sai ở đâu, cuối cùng hệ thống đành ho he nhắc nhẹ:
【Ký chủ, chẳng phải giờ là lúc cô làm nhục nam chính sao?】
Dù cả đám người đã tản hết, thì nhiệm vụ “đâm một nhát chí mạng cho nam chính chết tâm” vẫn còn nguyên đấy!
Tôi còn chưa kịp mở miệng, thì Mặc Chi Nguyên đã lên tiếng trước:
“…Tôi không phải nhân viên dọn vệ sinh.”
…
Hừm. Trong mắt anh ta, tôi là kiểu con gái thực dụng đến thế sao?
Mà cũng phải. Tôi đúng là thế thật.
Tôi rất tỉnh, biết rõ mình là ai. Vậy nên tôi cố tình ra vẻ khinh thường, giọng lạnh như đá:
“Với cái thân phận bây giờ, anh nghĩ mình đủ tư cách tới chỗ này à?”
【Uầy! Ký chủ đỉnh quá!】
Hệ thống nghe xong thì như lên mây, mấy cái dấu chấm hỏi trong đầu lập tức biến thành bong bóng hồng bay lơ lửng.
Tôi liếc nó một cái, kín đáo vẫy tay bảo: “Bình tĩnh, đừng bay nữa.”
Rồi tôi lấy trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, chìa về phía Mặc Chi Nguyên.
Anh ấy chẳng buồn nhận.
【Khoan đã, cô đưa tiền cho anh ta làm gì thế?】
Hệ thống bối rối, não nó chắc sắp “lag”.
【Cô mà đưa tiền cho nam chính, có phải càng khiến anh ta lưu luyến cô hơn không?】
Tôi thở dài đáp gọn:
【Đây gọi là sỉ nhục.】
【…À. Ra thế.】
Hệ thống gật gù như vừa được khai sáng, mặt ngơ ngác chuyển sang kiểu “giáo sư hiểu chuyện”.
Mặc Chi Nguyên nhìn tấm thẻ rồi ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt lạnh hơn cả đá vỉa hè mùa đông:
“Lâm Chiêu, em đang khinh tôi đấy à?”
“Trong mắt em, tôi thiếu tiền đến mức phải nhận loại施舍 này sao?”
Nghe giọng anh ta lạnh căm, hệ thống đang bay lơ lửng lập tức nép vội sau lưng tôi như một đứa trẻ bị mắng oan.
Tôi đáp, giọng đều đều:
“Không. Trong lòng tôi, anh luôn là người giỏi giang, làm gì cũng được.”
Câu này nghe thì có vẻ động viên, nhưng trong hoàn cảnh này lại chẳng khác gì… chọc đúng nỗi đau.
Nếu Mặc Chi Nguyên thực sự “làm gì cũng được”, thì anh ta đâu có phá sản. Còn tôi, đâu đến mức phải bước đi không ngoảnh lại.
Anh ấy định nói gì đó, nhưng chưa kịp thì tôi đã cắt lời, giọng nhỏ nhẹ:
“Tôi chỉ muốn giúp anh thôi.”
Mặc Chi Nguyên khựng lại, ánh mắt lay động.
Một lúc sau, anh ấy khẽ hít sâu, như thể đang đấu tranh nội tâm dữ dội:
“Nếu sau này tôi có tiền lại… em có quay về với tôi không?”
Ha! Đàn ông là thế đấy.
Lúc tôi lẽo đẽo theo sau, người ta còn chẳng buồn liếc.
Giờ tôi bỏ đi rồi, lại tiếc.
Nhưng tôi đâu thể để lộ cảm xúc thật. Nếu muốn làm vết thương lòng để anh ta cả đời không quên, thì phải diễn cho trọn vai.
Tôi lén bấm mạnh vào đùi một cái, ép ra hai giọt nước mắt.
Nói khẽ, giọng run run như mưa rơi trên mái lá:
“Không đâu.”
Tôi mím môi như muốn nói gì nhưng thôi, mắt cụp xuống, vẻ đau lòng đến mức… ai nhìn cũng phải thấy tội.
Ngay sau đó, như thể sực nhớ điều gì, tôi ngẩng đầu lên, giọng u uất:
“Một người ham tiền như tôi… vốn không xứng với anh.”
Mặc Chi Nguyên nhất quyết không nhận lấy cái thẻ ngân hàng tôi đưa.
Tôi ngồi thẫn thờ trong căn biệt thự rộng gần tám trăm mét vuông, khóc như mưa.
“Hệ thống, cậu nói thật đi… có phải là anh ấy không còn thương tôi nữa rồi không?”
【Ký chủ đừng buồn, mất đàn ông thì đã sao, cô có tiền cơ mà!】
Hệ thống cuống cuồng lục tìm trong dữ liệu một câu an ủi tử tế.
Tôi chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng lẽ chìa cái máy tính bảng ra trước mặt nó.
Trên màn hình hiện rõ tiêu đề bài viết: “Làm sao để dỗ con gái đang giận?”
Ngay hàng đầu tiên, nổi bật ba chữ to tổ bố: “NÉM TIỀN VÀO”
Hệ thống trầm ngâm mấy giây, rồi thở dài:
【Ừm… tiền không mua được hạnh phúc, nhưng mà tôi thì chỉ có tiền thôi…】
【Thôi được rồi, mười triệu vừa được chuyển vào tài khoản của cô.】
Tôi nghiêng đầu, mặt mày buồn thiu, giọng như gió mùa đông bắc thổi qua mái tranh:
“Tôi không cần tiền… tôi chỉ cần tình yêu thôi…”
【Năm mươi triệu.】
Tôi lau nước mắt, bỗng nhiên bật dậy, giọng hừng hực khí thế:
“Mặc Chi Nguyên không cần tôi thì thôi! Tôi nhất định phải vực dậy tinh thần, nuôi cả đội hình trai đẹp cho bõ tức!”
Hệ thống thấy tôi đã thôi than vãn, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nó tò mò nhìn sang xem tôi đang viết cái gì mà chăm chú thế.
Khi nhìn rõ dòng chữ tôi đang hí hoáy trên tờ giấy, hệ thống giật mình hốt hoảng:
【Ký chủ, cô bị ung thư thật à?!】
Nó lập tức quét toàn bộ cơ thể tôi, hoảng loạn la lên:
【Không thể nào! Hay là tôi bị lỗi hệ thống rồi?!】
Tôi hạ bút, quay đầu hỏi:
“Cậu có làm giả được một tờ giấy báo bệnh giai đoạn cuối không?”
【Để… làm gì cơ?】
Tôi thở dài, giọng thẫn thờ:
“Để trở thành bạch nguyệt quang trong lòng Mặc Chi Nguyên chứ sao.”
“Giờ tôi chẳng có quyền có thế, sau này nếu anh ta ngoi lên được rồi quay lại trả thù thì dù tôi có lắm tiền cũng chẳng chạy nổi đâu.”
Nói thì nghe buồn cười, nhưng lại là sự thật.
Theo kịch bản trong cái tiểu thuyết “Long Ngạo Thiên” gì đó, nam chính sẽ quay lại giẫm nát tất cả những ai từng khinh mình.
Mà tôi là người đầu tiên đá anh ta khi anh ta vừa phá sản. Thế là đủ hiểu tương lai tăm tối ra sao rồi.
【Thế nên tôi mới sắp xếp cho nhà họ Tô nhận cô về còn gì.】
“Ơ… thế là tôi thực sự là con gái thất lạc của nhà họ Tô á?”
【Chuẩn.】
【Không thì cô nghĩ một đứa trẻ mồ côi như cô, lấy gì mà đòi yêu nam chính?】
“…Cái cách cậu nói chuyện có thể tế nhị hơn được không?”
Nhưng nghĩ lại thì… thôi, nể tình nó vừa chuyển hơn một tỷ vào tài khoản, tôi cũng tạm tha.
【Nam chính là con cưng của thiên đạo. Ai đứng gần anh ta thì thân phận cũng phải thuộc dạng “không giàu thì quyền”. Cô mà không phải thiên kim, đã chẳng đủ tư cách làm người yêu cũ.】
Tôi im lặng mấy giây, rồi khẽ hỏi:
“Thế… tôi có quyền thừa kế nhà họ Tô không?”
Chỉ cần chút đỉnh thôi, đủ sống dưỡng già là được.
【Có chứ.】
【Kế thừa luôn món nợ hàng tỷ của Tô thị. Rồi sẽ có hàng dài chủ nợ đuổi theo cô như phim hành động.】
“…”
“Tôi… tôi có thể từ chối nhận tổ quy tông không?”
【Không được.】
Hệ thống dứt khoát như bố chồng khó tính:
【Đó là nhiệm vụ bắt buộc.】
【Cô phải giả bệnh, rồi lúc sắp chết thì gặp lại nam chính, nói mấy câu ăn năn, để anh ta bật ra câu thoại kinh điển.】
“Câu gì?”
【‘Mạc khi thiếu niên cùng!’ Đừng khinh thường trai nghèo ấy mà.】
…
Tôi lặng người vài giây.
“Ủa, nhưng Mặc Chi Nguyên nghèo bao giờ? Tôi lột của anh ta cả tủ túi hiệu rồi mà vẫn chưa thấy anh ấy kêu ca.”
Chẳng hiểu sao tôi lại là người phải chịu khổ?
Tôi chán chẳng buồn nói. Trước khi gửi thẻ ngân hàng cho Mặc Chi Nguyên, tôi còn cẩn thận viết thêm mấy dòng “di ngôn”:
Nếu tôi không mắc bệnh, chắc giờ ta đã thành vợ chồng.
Tôi tiếc vì chẳng thể ở cạnh anh khi anh cần tôi nhất.
Nếu có kiếp sau… mong ta vẫn là của nhau.
Tôi ký tên, gấp gọn, cho vào phong bì, gọi shipper.
Hệ thống thấy tôi chuẩn bị như thể thật sự sắp “về với tổ tiên”, lo quá liền gợi ý:
【Ký chủ, nam chính còn tận ba năm nữa mới vực dậy được. Hay là mình đi du lịch xả stress một chuyến nhé?】
“Tôi không có tâm trạng.”
Tôi ngẩng đầu, mắt long lanh nước, nhìn xa xăm 45 độ:
“Giờ tôi chẳng còn ham hố gì nữa.”
【Thế cô muốn gì, nói tôi mua cho?】
“Nghe bảo gần đây có cái đảo hoang đang rao bán…”
【Mua luôn!】
Hệ thống hăng hái vung tiền:
【Vậy giờ ký chủ thấy vui hơn chưa?】
Tôi gật đầu uể oải:
“Cũng… đỡ hơn một tí.”
Không biết ông trời rót bao nhiêu tiền vào cái hệ thống này, mà chỉ trong một năm, tôi moi được của nó mấy tỷ, gấp mấy lần phần thưởng ban đầu.
Hệ thống thì cứ thấy có gì sai sai, nhưng nghĩ mãi không ra, đành tự an ủi: “Chắc mình nghĩ nhiều quá.”
Tôi đeo kính râm, nằm dài trên ghế, lười như hủi, vừa uống nước dừa vừa ngắm mấy con chim biển bay lượn.
Cuộc sống nó nhàn hạ đến mức, lúc con “chim biển” kia biến thành trực thăng thì tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Đến khi trực thăng đáp xuống bãi cát, hệ thống cũng bắt đầu thấy… mùi lạ.
【Hào quang nam chính mạnh quá mức quy định rồi đấy!】 Nó lẩm bẩm.
“Tưởng chuyện gì…” Tôi hờ hững, vì ngoài bố nuôi già khó tính và chị gái Tô Lệ Hòa thì chẳng ai biết hòn đảo này cả. Mà ông bố kia thì suốt ngày bận họp, có khi quên mình còn có đứa con gái thất lạc, nên tôi đoán chắc là chị đến.
Tôi nheo mắt, cảnh giác nhìn trực thăng.
Và đúng lúc đó, hệ thống hét lên như cháy nhà:
【Chạy đi ký chủ ơi! Là nam chính đấy!】
Chết cha!
Chẳng phải bảo còn ba năm nữa mới thành Long hóa Rồng sao? Sao mới một năm đã đạp gió cưỡi mây đến tận đây rồi?!
Tôi đã tính kỹ cả rồi cơ mà. Tới năm cuối, tôi sẽ giả làm bệnh nặng sắp chết, để anh ta nhìn thấy thì chỉ có thể đau buồn hối hận. Ai dè giờ…
— Tôi đang nằm vắt vẻo trên ghế biển, tay cầm quả dừa tươi, chân quẫy sóng biển, phơi nắng như bà chủ resort.
Thế này mà anh ta không phát hiện ra tôi lừa thì chắc mù mất rồi.
Xong phim!
Mặc Chi Nguyên vẫn bắt tôi về.
Lúc mở mắt ra, tôi thấy mình bị trói trên giường, trông hệt như mấy cảnh phim cũ kỹ hay chiếu trên tivi lúc khuya.
Tôi nheo mắt, cố gắng nháy lấy nháy để cầu cứu hệ thống, ra hiệu bảo nó chỉnh lại cơ thể tôi cho yếu xìu như sắp đi gặp cụ tổ.
Nhưng hệ thống lượn lờ bên tai tôi, nhỏ giọng thủ thỉ:
【… Ký chủ, xin lỗi nha, tôi hết năng lượng rồi. Với lại, tôi sợ nam chính quá, tôi trốn phát đây!】
Ơ cái đứa này…
Mày sợ thì tao không sợ chắc?!
Tôi chưa kịp rít lên thì bản năng sống còn mách bảo tôi—Mặc Chi Nguyên chắc chắn đang theo dõi.
Đành cúi đầu cam chịu, lộ ra cái cổ bé xíu nhìn mà thương.
Trong căn phòng yên ắng, tôi bắt đầu bật khóc rấm rứt.
3…
Tôi đếm thầm trong bụng.
2…
1.
“Cạch.”
Cửa mở.
Một năm không gặp, Mặc Chi Nguyên trông càng ngày càng sắc sảo. Mặt đẹp như tượng tạc, nhưng nhìn tôi như thể muốn thiêu sống.
Anh ta bước tới, túm lấy cằm tôi.
Hai hàng nước mắt của tôi vừa khéo chảy xuống, nóng hổi như mới rót từ ấm đun siêu tốc.
Anh ta nghiến răng:
“Ngày xưa là ai nói muốn bỏ tôi? Giờ khóc cái nỗi gì?”
“…” Tôi mím môi, im thin thít.
“Hay là giờ em hối hận rồi?” Giọng hỏi nhưng chắc như đinh đóng cột.
“Loại phụ nữ mê tiền như em, có khóc đến đỏ con mắt tôi cũng không thèm thương.”
“… Vậy… anh có thể thả tôi đi không?” Tôi rụt rè.
Ánh mắt anh ta lia qua như dao cạo. Tôi đành ngậm miệng.
Thôi, coi như chưa hỏi.
Mặc Chi Nguyên hừ lạnh:
“Bây giờ em có hai lựa chọn.
Một là quay lại bên tôi, tôi coi như chưa có gì xảy ra.
Hai là nhà họ Tô phá sản, em bị ép ở cạnh tôi.”
“…”
Ờ thì… khác mỗi cái tên gọi.
Tôi đang định chọn đại phương án một cho lẹ, thì hệ thống lại nhảy tưng tưng lên:
【Ký chủ, nhớ nhiệm vụ! Nhiệm vụ đó!】
Tôi thở dài, gãi đầu hỏi cho có lệ:
“Có lựa chọn thứ ba không?”
Kiểu như, nhà họ Tô không phá sản nhưng tôi vẫn phải dính với anh ta chẳng hạn.
Mặc Chi Nguyên nhếch mép:
“Lựa chọn thứ ba, nhà họ Tô phá sản, em vì trả nợ mà phải làm osin nhà họ Mặc.”
“???” Cái gu mới à?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây có vẻ là cái kết nhẹ nhàng nhất trong ba cái.
Tôi ngậm ngùi gật đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Vâng… tôi đồng ý.”
Dù sao anh ta cũng bỏ cả đống tiền đi tìm tôi về. Đã mất công vậy rồi, chắc cũng không bắt tôi rửa bát quét nhà thật đâu nhỉ…
Mà đúng là, Mặc Chi Nguyên chẳng có tí lương tâm nào.
Mới tờ mờ sáng, 5 giờ, tôi đã bị gọi dậy ra vườn tưới cây.
Chưa kịp nghỉ ngơi, đến trưa lại lóc cóc xách hộp cơm, đạp xe ba gác (tưởng tượng thôi) mang đến tận công ty cho anh ta ăn trưa đúng giờ như bác sĩ kê đơn.
Đến tối, tôi còn phải ngồi canh cho đến khi anh họp xong, bưng ly sữa nóng hổi lên tận phòng, cười tươi như hoa hậu thân thiện rồi nói câu quen thuộc:
“Chúc tổng giám đốc Mặc ngủ ngon ạ!”
Đến con trâu đầu bờ còn được nằm nhai cỏ nghỉ trưa, chứ tôi thì làm việc xuyên ca không công thế này, sống sao nổi?
Mặc Chi Nguyên thì rõ ràng coi tôi như cái robot chạy bằng cơm, không hề có tí khái niệm gọi là “nhân quyền”.
Hệ thống thì lại tỏ ra phấn khích như thể tôi đang thi gameshow “Ngược tâm toàn quốc”. Nó vỗ tay rối rít:
【Ký chủ à, tôi quyết rồi! Sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ lần này, tôi sẽ xin Chủ Thần thêm một con số 0 vào tiền thưởng cho cô!】
Một tỷ thêm số 0 nữa là mười tỷ chứ mấy!
Lúc đầu tôi còn định ngoan ngoãn làm bà nội trợ “biết điều” trước sự uy quyền của Mặc Chi Nguyên. Nhưng nghe đến mười tỷ, tự nhiên mắt sáng rỡ như vừa trúng số.
Lập tức tôi bưng ly sữa, hăm hở gõ cửa phòng ngủ anh ta như người đưa sữa chuyên nghiệp.
“Vào đi.” Giọng anh ta vọng ra.
Tôi đẩy cửa bước vào, thiếu điều muốn quay đầu chạy luôn.
Mặc Chi Nguyên đứng giữa phòng, người chỉ quấn mỗi cái khăn tắm trắng, tóc còn nhỏ nước, da dẻ rám nắng, cơ bắp cuồn cuộn như vừa bước ra từ quảng cáo nước khoáng.
Mấy giọt nước chảy theo cơ bụng 8 múi kia, chậm rãi trườn xuống rồi biến mất sau lớp khăn tắm.
Tôi nuốt nước bọt, thì thầm với hệ thống:
“Ê… mày thấy không? Anh ta đang cố tình quyến rũ tao đúng không?”
Hệ thống tỉnh bơ đáp:
【Ôi dào, không có đâu. Nam chính mà hạ giá trị bản thân vậy á? Cô đá người ta trước cơ mà, không nhẽ giờ lại mặt dày dính lấy cô à?】
Nghe cũng xuôi tai.
Dù anh ta vẫn còn chút cảm tình với một người hoàn hảo, lương thiện, xinh đẹp và tài năng như tôi, thì cũng chẳng đến mức vì mê mẩn mà lăn xả đánh rơi tự trọng.
Tôi lặng lẽ đưa ly sữa cho Mặc Chi Nguyên.
Anh ta cầm lấy, tu một hơi hết sạch, chẳng buồn liếc tôi một cái, rồi đặt cái ly xuống bàn như ném đồ dùng xong.
Biết điều là sống, tôi lẳng lặng quay đầu bước ra khỏi phòng, trong lòng thầm gào lên:
“Mười tỷ ơi, chị đang đến với em đây!”
Nửa đêm.
Tôi đang ngủ ngon thì bỗng cảm thấy có cái gì nặng trịch đè lên người.
Mở mắt ra cái là thấy ngay Mặc Chi Nguyên như cái tượng đá đè chặt lấy tôi, thở dốc, ánh mắt thì tối om như trời mưa giông, rõ là có chuyện.
Anh ta nghiến răng, gằn từng chữ:
“Chết tiệt! Tối nay em cho tôi uống cái quái gì thế hả?!”
Tôi giật mình lắp bắp:
“Thì… thì là sữa! Sữa nguyên chất hẳn hoi đấy!”
Không lẽ còn gì khác nữa à? Tôi đổ tận tay, rót tận miệng, sữa đó lấy trong tủ lạnh, niêm phong đàng hoàng, ai mà thêm thắt được cái gì chứ?
“… Nói dối!”
Anh ta cắn mạnh một cái lên tai tôi, đau điếng người, nhưng lại không quên trườn lưỡi qua như kiểu “xoa dịu”, làm tôi giật bắn, chỉ muốn đạp cho phát bay khỏi người.
“Chính em châm lửa.”
“Thì phải chịu trách nhiệm đi.”
Trời đất ơi, là người lớn, tôi hiểu ngay câu đó không phải nói chuyện lửa đèn hay bật lò vi sóng đâu.
Ngay trước khi đầu óc tôi tối sầm lại, ý nghĩ cuối cùng lướt qua trong đầu tôi là:
“Ông trời làm chứng! Tôi thề đấy là sữa, sữa tiệt trùng xịn hẳn hoi, không pha gì thêm!”
Tôi tỉnh dậy.
Việc đầu tiên làm sau khi mở mắt là đảo mắt tìm cái quả cầu tròn biết bay kia—tức là cái hệ thống.
Không thấy nó đâu, tôi thở phào một cái. May quá, chắc chưa phát hiện chuyện tối qua.
Tôi lật người đẩy nhẹ Mặc Chi Nguyên ra khỏi người, nhỏ giọng giục:
“Dậy đi, anh đi về đi.”
Anh ta nhăn mặt mở mắt, liếc tôi một cái, giọng ngái ngủ mà vẫn kịp móc mỉa:
“Sao? Đuổi tôi đi sớm thế? Hay là sợ ông chồng nào bắt gặp?”
Ơ kìa, làm gì có chồng với con nào! Nhưng… có camera theo dõi thật.
Nhớ tới cái nhiệm vụ 10 tỷ, tôi lập tức vào vai diễn, nghiêm mặt nói:
“Hôm qua anh còn nghi tôi bỏ gì vào sữa đúng không? Tôi thề trên nhân phẩm còn sót lại của mình, tôi không hề làm chuyện đê tiện ấy!”
Tôi xua tay xua chân, đẩy anh ta:
“Mau xuống kiểm tra lại thùng sữa đi. Tôi nghi có người âm mưu hại anh đấy!”
Mặc Chi Nguyên nhìn tôi mấy giây, cười khẩy một cái rồi cũng mặc đồ bước ra ngoài.
Vừa đóng cửa cái “cạch”, quả cầu tròn từ trong tủ bay ra, lơ lửng lượn một vòng trên đầu tôi. Dù không có mặt mũi gì, nhưng tôi vẫn cảm nhận rõ nó đang tỏa ra oán khí cuồn cuộn.
Tôi vội trượt gối xuống, phủi sạch trách nhiệm:
“Là… là do Mặc Chi Nguyên quyến rũ tôi trước!”
Hệ thống không nói gì, chỉ lặng lẽ lượn một vòng, ánh nhìn lạnh như kem.
Tôi tiếp tục gào oan:
“Lúc trước cậu bảo tôi đá nam chính là xong mà! Giờ có thế nào cũng đâu phải lỗi tôi!”
Nó nghiến răng ken két, gằn từng chữ:
【Đá nam chính á?! Ai cho cô chia tay trắng tay hả?!】
【Cô đã thành bạch nguyệt quang trong lòng nam chính rồi, cô có biết không hả Lâm Chiêu?!】
Tin tốt: Tôi, Lâm Chiêu, đã chính thức trở thành “mối tình khắc cốt ghi tâm” của Mặc Chi Nguyên.
Tin xấu: 10 tỷ tiền thưởng của tôi bay như lá mùa thu.
Nhưng đời tôi còn tệ hơn thế.
Hệ thống giờ chẳng khác gì quả bom sống. Đụng nhẹ nó cũng muốn nổ.
【Trời ơi, tôi đúng là hồ đồ, mới hôm qua còn nghĩ cô là ký chủ ngoan nhất tôi từng dắt!】
【Cô thấy tôi dễ bắt nạt nên leo đầu tôi ngồi đúng không?!】
【Nếu không phải tối qua nghe thấy nam chính ôm cô, vừa ngủ vừa gọi tên cô, thì tôi còn bị cô xoay như chong chóng tới bao giờ?!】
【Lâm Chiêu, cô là ký chủ bướng nhất, ngang nhất, lì đòn nhất tôi từng gặp!】
【Tôi ghét cô! Tôi không làm nữa! Huhuhu!】
Nó gào xong một tràng, rồi u sầu tự đào một cái hố đất nhỏ, nằm gọn trong đó như một đứa trẻ tuyệt vọng vì trượt đại học.
【Làm hệ thống bao nhiêu năm, lần đầu tôi bị một đứa phàm nhân dắt mũi thế này. Tôi sống thế đủ rồi!】
Nghe mà đau lòng không chịu nổi. Tôi thấy có lỗi… một xíu.
Thế là tôi bê cái xẻng ra, xúc ít đất đắp cho nó kín người, nghiêm túc nói:
“Cậu cứ yên nghỉ đi. Tôi hứa sẽ xây mộ cho cậu to bằng cái miếu.”
Hệ thống rùng mình, bay vọt lên khỏi hố, run run hỏi:
【Cô… cô định chôn tôi thật à?!】
Tôi gật đầu đầy thành ý, lại tranh thủ đổ thêm trách nhiệm:
“Chứ không phải cậu mới bảo sống làm gì nữa à?”
Hệ thống: “…”
Tôi kéo nó lại, phủi phủi bụi cho nó, dỗ dành:
“Lúc trước cậu bảo tôi rời Mặc Chi Nguyên để cậu ấy sống tốt hơn đúng không? Giờ nhìn lại đi, cậu ta sống cũng khá tốt mà, thế là thành công rồi còn gì.”
【Nhưng nhà họ Tô vẫn chưa phá sản.】
“Ơ kìa, sắp rồi mà.”
Nhà họ Tô vốn loạn từ trong ruột, quản lý kiểu giật gấu vá vai. Mặc Chi Nguyên giờ chỉ cần gẩy nhẹ một cái là đủ loạn banh nhà cửa rồi.
【Cô vẫn chưa đi đến đoạn tan cửa nát nhà như trong kịch bản.】
Hệ thống lạnh lùng nói như đọc cáo trạng.
Tôi nhếch mép:
“Hay tối nay tôi diễn cho cậu xem nhé?”
Hệ thống: “…”
【Nam chính bị làm sao thế nhỉ?! Sao lại thích cái loại hám tiền như cô chứ?!】
“Ơ hay…”
Chính mồm cậu từng khen tôi đẹp, ngoan, đáng yêu, bảo người như tôi có thành ‘truyền thuyết’ cũng không lạ, giờ lại quay xe thế là sao?
Tôi còn chưa kịp cãi, hệ thống đã lăn lông lốc giữa phòng, gào lên như bị ai đạp trúng đuôi:
【Chúc mừng cô, Lâm Chiêu. 10 tỷ của cô đã chính thức hóa thành tro bụi!】
Tôi đau như cắt, chưa kịp gào lên thì nó lại lạnh lùng buông thêm:
【Cô tưởng nam chính là người tốt à?】
Tôi sững người: “Ý là sao cơ?”
Hệ thống hừ lạnh một tiếng, mặt mày bí hiểm như phim trinh thám tập cuối:
【Tôi sẽ ở lại đây, ngồi ghế VIP xem cô bị nam chính gặm sạch đến tận xương!】
Vì cái câu dọa dẫm đầy mùi “nguyền rủa” của hệ thống, cả ngày hôm đó tôi cứ ngồi nghĩ ngợi về thái độ của Mặc Chi Nguyên.
Nếu không phải do tối qua anh ta bị uống nhầm sữa “đặc biệt”, thì chắc gì đã sấn lại gần tôi như thế?
Chẳng lẽ… từ “bạch nguyệt quang” giờ hóa thành… bát cơm nguội? Châu sa chí thành vết muỗi cắn? Giờ Mặc Chi Nguyên yêu quá hóa giận, quay lại trả thù tôi?
Tôi bưng đĩa thức ăn lên đặt xuống bàn cái “cạch”.
Mặc Chi Nguyên đang uống nước, vừa nhúc nhích môi định nói gì đó, thì tôi đã nhanh tay nhanh miệng chặn họng luôn:
“Tôi kiểm tra rồi, trong đồ ăn không có thuốc đâu.”
Phụt!
Anh ta sặc nước ngay tại trận, suýt phun thẳng vào mặt tôi.
Tôi giật mình, tay chân luống cuống:
“Không phải tôi làm đâu! Tôi thề! Tôi trong sạch!”
Mặc Chi Nguyên nhìn tôi một cái sâu lắng, thở dài rồi gọi tên tôi, giọng chán đời như kiểu bất lực với nhân sinh:
“Lâm Chiêu… Em là đầu đất à?”
Hệ thống bên cạnh gật lấy gật để như con gà mổ thóc.
Tôi: “…”
Tôi cảm thấy mình bị cả người lẫn máy coi thường.
Thôi được, tôi hít sâu một hơi, nghiêm túc ngồi thẳng lưng:
“Được rồi, nói chuyện chính đi.”
Mặc Chi Nguyên lôi ra một tập giấy, đập xuống bàn như cảnh sát chìa lệnh bắt giữ:
“Cưới tôi đi. Mỗi tháng tôi cho em 5 triệu tiêu vặt.”
Hệ thống vừa nghe xong thì hừ một tiếng đầy khinh bỉ:
【Rách như tổ đỉa, tôi còn hứa cho ký chủ của tôi tận 10 tỷ kia kìa.】
Xong rồi còn chêm thêm một câu đau như chích:
【Chỉ tiếc có người không biết quý cơ hội.】
Tôi quay sang lườm nó. Không nói ra nhưng lòng thầm nghĩ: “Cậu nói ai đấy?!”
Chưa kịp phản pháo thì Mặc Chi Nguyên lại ném tiếp một quả bom:
“Cổ phần công ty, em giữ 50%. Mỗi năm lời vài trăm tỷ.”
Tôi:
“???”
Khoan… Gì cơ???
Năm trăm triệu một tháng thì tôi còn thấy đáng đắn đo. Nhưng 50% cổ phần và lời mấy trăm tỷ một năm???
Hệ thống giãy nảy, như muốn đập đầu vào tường:
【Anh tưởng vung tiền là mua được tình yêu chắc?! Ký chủ của tôi không phải loại người…】
“Vật chất.”
Hệ thống còn chưa kịp dứt câu, tôi đã như bị điện giật, vươn tay nắm chặt tay Mặc Chi Nguyên, ánh mắt kiên định:
“Tôi đồng ý!”
Khóe môi Mặc Chi Nguyên nhếch lên, ánh mắt tràn đầy tự tin, nhẹ nhàng đáp lại:
“Tôi cũng đồng ý.”
Bây giờ, trong cái biệt thự to đùng này, kẻ đau khổ nhất chính là… hệ thống.
Nó bay lơ lửng, lầm bầm như ông cụ non bị mất trộm quạt mo:
【Cô lừa người ta hết lần này đến lần khác, còn bịa ra cả bệnh ung thư mà anh ta vẫn không nổi cáu là sao?!】
【Tôi chịu, tôi thề, lần sau có cho vàng cũng không dám bước chân vào mấy thế giới có nam chính đầu óc quay cuồng vì yêu nữa!】
【Đàn ông mà mê gái quá đà thì chả khác nào mớ dưa muối để quên ngoài chợ—thối hoăng mà vẫn có người ăn!】
Tôi còn đang ngồi chả hiểu nên an ủi hay mắng nó một câu thì Mặc Chi Nguyên bước tới.
Hệ thống lập tức chui tọt vào tai tôi, liếc mắt nhìn anh ta như gặp kẻ thù không đội trời chung, thì thầm:
【Ký chủ, cô biết không… thật ra cốc sữa hôm qua ấy—】
Chưa kịp hết câu thì nó lạnh toát cả người.
Bởi vì… cả quả cầu hệ thống đã bị Mặc Chi Nguyên thò tay ra túm gọn như vồ gà.
!!!
Hệ thống suýt rớt linh hồn.
Từ trên cao, giọng anh vang lên nhẹ như gió thoảng nhưng lại khiến người ta rùng mình:
“Cốc sữa hôm qua… làm sao cơ?”
Hệ thống: “…”
Nó hít một hơi dài như chuẩn bị đọc diễn văn, dù là một cục tròn không có mặt mũi nhưng tôi vẫn thấy được cái dáng nịnh nọt đến mức muốn cầm chổi quét cho một phát:
【Là… là vì nam chính quá yêu ký chủ đấy ạ! Yêu phát rồ luôn!】
Hai giờ sáng.
Tôi ngồi đung đưa trên chiếc xích đu ngoài vườn, gió hiu hiu thổi, vừa ngáp vừa hỏi anh ta:
“Từ bao giờ anh nhìn thấy được hệ thống?”
“Ngay từ đầu.”
Anh ta đáp tỉnh bơ, còn phụng phịu méc tội:
“Nó suốt ngày tìm cách chia rẽ vợ chồng mình.”
“…”
Tôi suýt ngã ngửa khỏi xích đu.
Trời ơi, hóa ra ngay từ lúc bắt đầu, anh ta đã biết có một quả cầu lơ lửng như ma nhà mình à?
Tôi há hốc mồm, tim thì đập như trống làng:
“Anh biết tôi bỏ đi là vì bị ép à?”
Anh ta gật đầu, giọng chậm rãi như đang kể chuyện chiều hè:
“Lúc đó tôi mới phá sản, lại bị người ta dí theo như ruồi. Em đi, tôi mới yên tâm phần nào.”
Tôi ngồi đơ như tượng đá.
Hoá ra… hóa ra mình nghĩ mình thông minh, ai ngờ bị người ta nhìn thấu từ A tới Z.
“Vậy lúc tôi nói mình bị ung thư, anh cũng biết là tôi bịa?”
Tôi hỏi, kiểu vừa tò mò vừa xấu hổ.
“Ban đầu không biết.”
Anh ngồi xuống cạnh tôi, ánh mắt sâu thăm thẳm như ao làng mùa cạn nước.
“Lúc đó tôi cuống lên kiếm tiền như điên, chỉ mong gom đủ tiền đưa em đi chữa bệnh.”
“….”
“Nhưng sau thấy em khỏe như trâu, da dẻ hồng hào, ăn như hạm đội, tôi mới đi kiểm tra lại hồ sơ y tế cũ. Đến lúc đó mới biết em diễn sâu.”
“Thế mà anh không nổi điên à?”
“Tức chứ. Nhưng cũng thấy… may.”
Anh ta thở dài, nhìn tôi như thể nhìn kho báu bị bụi phủ:
“Bởi vì trong cuộc chơi này, tôi thua từ lúc bắt đầu rồi.”
– HẾT –