Oan Gia Thanh Bắc

Đọc truyện full



Điểm thi đại học vừa ra lò!

Tôi được 697, còn cái tên oan gia Bùi Chiêu Dã thì 713.

Trước khi nộp nguyện vọng, tôi dò hỏi: “Ê, tớ đăng ký Thanh Hoa. Cậu định đi đâu?”

Hắn quay sang, cười nham hiểm: “Cậu ghét tôi cơ mà? Yên tâm, anh đây sang Bắc Đại!”

Và rồi… đến ngày huấn luyện quân sự, tôi đơ mặt khi thấy Bùi Chiêu Dã mặt lạnh như tiền đứng giữa đám tân sinh viên Thanh Hoa.

Còn tôi? Đứng giữa sân, giơ cao tấm bảng… Khoa Văn Bắc Kinh.


Vừa có điểm thi, nhóm chat lớp tôi bùng nổ như Tết. Ai nấy đều khoe điểm, bàn tán rôm rả.
Tôi hồi hộp kéo xem… mà tuyệt nhiên không thấy tung tích Bùi Chiêu Dã.

Đang căng thẳng thì lớp trưởng Uông Dương réo thẳng tên hai đứa:
“Anh Bùi với Chân Chân được bao nhiêu điểm thế?”

Cả nhóm lặng như tờ 3 giây… rồi nổ tung:

“Trời ơi lớp trưởng, đang vui mà hỏi thế là mất mood đó!”

“Đúng á! Anh Bùi mà lộ điểm, mẹ tớ khóc luôn!”

“Toán Lý năm nay như hack não. Chắc anh Bùi lại top trường rồi.”

“Haha, bảo sao Lương Lương thi Văn được có 117, còn bày đặt ngày vui!”

“Này Khoai Tây, anh Bùi đỉnh thật, nhưng đừng quên kỳ thi vừa rồi Chân Chân mới là vô địch!”

Thế là cả nhóm quay sang cá cược xem ai cao điểm hơn. Ban đầu chỉ là gọi “anh chị”, sau lại bày ra đủ hình phạt trời ơi đất hỡi.

Rồi bạn thân của Bùi Chiêu Dã – Từ Húc Trạch – chơi lớn:
“Tớ cược Chân Chân nhất trường, thua thì anh Bùi bao nguyên bữa!”

Cả nhóm hú hét:

“Yêu anh Từ quá!”

“Đúng kiểu bạn thân có tâm!”

“Đã chụp màn hình, mai in treo bảng lớp!”

“Không bỏ sót cơ hội bóc phốt nào luôn ha!”

Từ Húc Trạch vẫn tỉnh như sáo:
“Không sao, anh Bùi giàu.”

Tôi cười khúc khích, thả nhẹ:
“697.”

Vừa dứt tin nhắn thì Bùi Chiêu Dã cũng lên sóng:
“713.”

“Xin lỗi nhé @Đồng Chân Chân, anh trai lại thắng rồi~”

Tôi nghe như có tiếng cười nham hiểm vọng qua màn hình. Vui vẻ phút trước bỗng tan thành mây khói.
Nghiến răng, tôi gõ:
“Giỏi thì giỏi, thế vụ đãi lớp tính sao?”

Cậu ta nhắn cái rẹt:
“Chiều thứ Sáu, 4:30, Hương Cư, xuyên đêm.”

Nhóm chat lại nổ tung lần nữa:

“Anh Bùi oai vãi!”

“Tiểu Triệu xin nhận nhiệm vụ!”

“Cho tớ book chỗ với!”

“Tui nữa! Tui nữa!”

Ai cũng tranh phần rôm rả, tôi cũng không chịu thua:
“Ê, nhớ cho tớ một suất nhé!”

“Yên tâm @Đồng Chân Chân, quên ai chứ quên cậu là mất mạng đấy.”

Tự nhiên mặt nóng như lò than, tim đập như trống hội. Tối đó tôi nằm mơ cũng cười.


Tới ngày hẹn, tôi đến phòng riêng mà Bùi Chiêu Dã đã book, lớp gần như đủ mặt.
Cậu ta ngồi chễm chệ ở ghế đơn góc phòng, mặt lạnh như băng.

Tôi liếc một cái, bĩu môi, lừ lừ tiến tới.

Thấy tôi, cậu ta rút chân lại, cười như có điện:
“Lại đây, ngồi với anh trai.”

“Anh trai cái đầu cậu!” – tôi lầm bầm, quay ngoắt đi, chui vào cạnh Hứa Hiểu Nam.

“Chân Chân ơi!! Tớ nhớ cậu muốn xỉu!”

Tôi suýt nghẹt thở vì cái ôm gấu của cô nàng. Mặt đỏ như cà chua chín, nhưng vẫn cố gật lia lịa:
“Tớ cũng nhớ cậu lắm!”

Vừa dứt lời, Hiểu Nam rơm rớm nước mắt, chu môi định… hôn má tôi!?

WHAT???

Tôi hóa đá ngay tại chỗ, tim muốn ngừng đập.
Ngay lúc đôi môi ấy sắp hạ cánh, một cánh tay thần kỳ kéo Hiểu Nam lại.

“Ê Từ Húc Trạch! Cậu làm gì thế hả?!” – Hiểu Nam gắt.

Tôi cảm động suýt khóc, cảm ơn ánh sáng cuộc đời – Từ Húc Trạch.
Nhưng cậu ta lại nháy mắt ra hiệu… nhìn theo ánh mắt cậu ta, tôi lạnh sống lưng.

Ánh mắt u ám, sát khí ngùn ngụt — đến từ một người: Bùi Chiêu Dã.

Cậu tặc lưỡi, giọng như mafia:
“Đồng Chân Chân. Lại đây.”

Dù chẳng làm gì sai, tôi vẫn tự thấy mình có tội. Len lén ngồi xuống cạnh cậu, người cứng như khúc gỗ.
Tôi nhìn thẳng, giả vờ không thấy hơi ấm sát bên.

Đột nhiên… nhột ở eo. Tôi giật mình, tay vung phản xạ — bốp một cái rõ đau!

Mu bàn tay trắng trẻo của ai đó… đỏ ửng lên.

Tôi sầm mặt:
“Cậu giỡn kiểu gì vậy hả!”

Bùi Chiêu Dã lại nở nụ cười lưu manh, tay vuốt tóc, giọng lả lướt:
“Sao? Thi xong nhường anh vài điểm, giờ tiếc à?”

Cái giọng ngân nga đó… sao nghe cứ ám muội thế nhỉ?

“Muốn làm anh tớ? Mơ đi cưng!” – tôi rủa thầm trong đầu, mặt thì đỏ hơn cả pháo bông.

Cậu ta cười toe, chưa tha:
“Lần sau nhớ nhường nữa nhé~”

Tôi không chịu nổi nữa, đổ người xuống sofa, trừng mắt:
“Im ngay! Một chữ nữa là ăn dép!”

Từ mẫu giáo đã học chung, người khác không biết chứ tôi rành sáu câu!
Nếu cậu ta không nhường điểm hoài, chắc tôi vẫn lẹt đẹt về nhì tới giờ!

Tên này não như gắn chip. Người ta ngồi cắn bút vật vã, cậu liếc qua một phát – ra ba cách giải.
Thật muốn xé đề mà ăn luôn cho bớt tức!

Càng nghĩ càng uất. Trời sinh Du, sao còn sinh Lượng?! Tôi nghiến răng nghiến lợi.

Bùi Chiêu Dã thì như đọc được suy nghĩ, cười khúc khích như thể trêu ngươi.

Nhục ê chề! Tôi nổi máu điên, đưa tay bịt miệng cậu:
“Cấm cười! Cười nữa tôi cắn thật đấy!”

Chắc do hai ly rượu trái cây nãy bắt đầu “vận hành”.
Nhìn cái mặt ngây thơ vô số tội kia, tôi bỗng nổi hứng…
Cắn nhẹ một cái vào cổ cậu (chính xác là cái yết hầu đang rung rung vì cố nhịn cười), giọng run run:
“Bảo đừng nói nữa mà… Bùi Chiêu Dã, tớ ghét cậu lắm!”

Nói xong, tôi tủi thân muốn khóc.
Trên đời sao lại có đứa vừa giỏi, vừa trêu người, lại còn đẹp trai thế hả?!
Tôi cố lắm rồi mà vẫn không theo kịp cậu!

Nhưng khổ cái, cái đứa “đáng ghét” đó lại len lén chui vào tim tôi từ lúc nào chẳng hay…

Nói thiệt, ai mà không xao xuyến trước một người giỏi giang, nhất là hồi học trò ngu ngơ, rung động đầu đời như trái tim mới cắm điện.

Giờ tôi chỉ còn cách… tự hòa giải với bản thân.
Ừ thì cậu giỏi hơn, nhưng không sao, tôi vẫn là phiên bản tốt nhất của mình.

Tối đó, cả lớp vừa cười vừa khóc, hăng máu cầm mic hét như ban nhạc rock lưu diễn.
Ấy thế mà ai cũng vui, chẳng thấy ai phàn nàn. Ngược lại, ai nấy đều muốn… quẩy banh nóc!

Tôi cũng không nhớ mình về nhà kiểu gì.
Nghe kể là tôi say xỉn bám chặt Bùi Chiêu Dã, vừa lè nhè vừa nài nỉ:
“Cõng tớ đi chơi điii… tớ nặng lắm nhưng cậu khỏe màaaa~”

Dĩ nhiên, Bùi Chiêu Dã không hề hé răng kể lại.
Mà tôi cũng giả ngơ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là… hôm sau nhìn bảng bước chân WeChat, con số 20.000 bước của cậu sáng rực giữa một rừng vài nghìn bước… tự dưng tôi thấy áy náy ghê.

Và rồi… Bùi Chiêu Dã đăng một dòng trạng thái.
Là hình một cái bóng dưới đèn đường vàng, caption cực ngắn:

“Cõng cả thế giới đi trốn.”

Sau vụ “cắn cổ nhớ đời”, tôi rén không dám nhắn tin trước cho Bùi Chiêu Dã nữa.
Thấy cậu nhắn tới thì cũng trả lời như… chatbot lỗi.

Cho đến hôm trước hạn nộp hồ sơ, Hứa Hiểu Nam rủ tôi sang nhà bàn chuyện chọn trường.

Vừa bước qua cửa, tôi đứng hình.
Bùi Chiêu Dã đang ngồi chễm chệ trên sofa, mặc đồ thể thao, trông như vừa đá banh xong về nghỉ.
Tôi lập tức giật tay áo Hứa Hiểu Nam, giọng sắp khóc:
“Sao cậu không bảo là có ‘chướng ngại vật’ ở đây?!”

Hiểu Nam cười gượng gãi mũi:
“Cậu biết tính mẹ tớ mà, tuần nào chả gọi đám tụi mình qua. Kiểu hội nghị phụ huynh không chính thức ấy…”

Cũng đúng, cô chủ nhiệm siêu nhiệt huyết, lo cho học sinh từng chân tơ kẽ tóc.

Tôi thở dài, cắn răng lết lại, cố né cái ánh nhìn “mèo thấy chuột” của Bùi Chiêu Dã.
Tìm ngay cái ghế ở đầu bên kia sofa, ngồi như đang thiền.
May quá, cậu ta chỉ “hừ” nhẹ một tiếng, không chọc gì thêm.

Chưa kịp thở phào, cô chủ nhiệm xuất hiện với tập hồ sơ trên tay, theo sau là Từ Húc Trạch tươi như hoa.

Cô nhìn tôi, cười tươi rói:
“Chân Chân thì cô khỏi lo rồi. Điểm thế kia thì tha hồ chọn trường, chỉ cần chọn ngành theo sở thích thôi. Định chọn đâu chưa?”

Tôi gật gù: “Rồi ạ.”

Cô hài lòng gật đầu:
“Tốt. Cô phải lên trường một lát, mấy đứa cứ bàn với nhau nhé.”

Bỗng giọng cô nghiêm như sấm sét:
“Nhất là con, Hứa Hiểu Nam! Nghe rõ chưa?!”

Tôi quay sang thì thấy Hiểu Nam làm rơi luôn cái remote vì giật mình.
Nãy còn đang khúc khích coi hoạt hình Doraemon!
Cô nàng thở dài như bà cụ non:
“Biết rồi mẹ… mẹ đi đi…”

Cô vừa đi khỏi, tôi lén liếc qua Bùi Chiêu Dã. Cậu ta ngồi như tượng, mặt lạnh như bún để tủ lạnh qua đêm.

Tôi ngập ngừng, cuối cùng cũng lên tiếng:
“Này… tớ đăng ký Thanh Hoa rồi… còn cậu?”

Nghe vậy, cậu mới lười biếng quay sang, môi cong cong như sắp bày trò:
“Cậu bảo ghét tôi còn gì? Yên tâm, anh đây đi Bắc Đại.”

Ngày nộp hồ sơ.

Tôi dán mắt vào hai chữ “Thanh Hoa” trên màn hình, não trống rỗng như ổ cứng lỗi.
Còn đang do dự chưa bấm “Gửi”, thì một số lạ gọi tới.

“Đồng Chân Chân phải không?”

Giọng quen. Từ Húc Trạch.
Tôi cảnh giác: “Ừ, sao đấy?”

Cậu ta cười như đứt cáp:
“Ha ha không có gì… À mà có.”

Tôi bực: “Nói lẹ đi cha nội.”

Im lặng ba giây.

“Ờ thì… hỏi cậu đăng ký trường nào thôi mà.”

Tôi liếc màn hình, thở hắt: “Thanh Hoa.”

Cậu ta “ok” cái rụp rồi cúp máy luôn như sợ tôi đổi ý.

Nhưng cuộc gọi đó lại làm tôi lóe ra một ý tưởng.
Tôi mở điện thoại, nhắn cho ai đó:

“Bùi Chiêu Dã, cậu đăng ký trường nào?”

Không cần chờ lâu, bên kia nhảy số liền:
“Bắc Đại, còn gì nữa.”

Tôi vẫn nghi: “Thật không đấy?”

Cậu đáp ngay:
“Nói dối là cún con.”

Tôi lập tức yên tâm.
Bùi Chiêu Dã mà nói dối, kiểu gì cũng cãi cố chứ chẳng bao giờ chịu làm… cún.

Tôi cười nhẹ, quay lại màn hình. Rồi click một cái. Gửi.

Trước ngày nhập học một hôm, Bùi Chiêu Dã gọi tới.

“Đồng Chân Chân!” – giọng cậu rộn ràng như trúng số.

Tôi bị lây vui, cũng toe toét: “Sao đấy, trúng học bổng à?”

Cậu hắng giọng, nghiêm túc giả trân: “Thanh Hoa với Bắc Đại khai giảng cùng ngày nhỉ?”

Tôi gật gù, vẫn chưa hiểu mô tê: “Ừ, sao?”

Cậu cười khúc khích: “Chờ đấy. Mai anh đây cho cậu bất ngờ.”

Chưa kịp hỏi gì thêm, máy đã “tút tút”. Cúp gọn như cắt cơn say.

Tôi phì cười, bèn nhắn lại:
“Ok. Mà tớ cũng có bất ngờ cho cậu.”

Ngày khai giảng.
Tôi lon ton theo các anh chị Bắc Đại về ký túc xá.
Chưa kịp trải chiếu chiếm giường thì tin nhắn tới:

“Tớ đang ở trường cậu nè. Ký túc xá nào thế?”

Tôi chết đứng.
Một sinh viên “thanh giả” như tôi, biết cái gì mà chỉ?

Run run bịa đại một tòa nhà rồi gửi đi.
Không ngờ bên kia rep cái rụp:
“Ui trùng hợp! Tớ đang đứng dưới tòa đó.”

Tôi đọc mà muốn bật khóc tại chỗ.
Trùng hợp cái quần què…

Biết sắp bại lộ, tôi vội bịa tiếp:
“Tớ đang đi chơi với bạn cùng phòng, không ở ký túc.”

Cậu nhắn lại:
“Đã nói là có bất ngờ cho cậu mà…”

Tôi có thể tưởng tượng ra ánh mắt cún con ủy mị của cậu sau cái tin ấy.

Căng quá. Tôi vò đầu bứt tai, rồi bỗng nhớ lời đồn vỉa hè:
“Hai ngày nữa tập quân sự chung mà! Năm nay Bắc Đại với Thanh Hoa học cùng.”

Bên kia im lặng vài phút rồi nhắn lại đúng một chữ:
“Ừ.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn bộ quân phục có logo Bắc Đại trên giường, tôi phì cười.

Ngày đầu tập quân sự.
Tôi cùng đám bạn ký túc leo lên xe bus.
Vừa bước xuống đã lia mắt tìm Bùi Chiêu Dã như tìm ví rơi.
Nhưng người người áo xanh, đầu đội mũ, ai cũng một khuôn — tôi hoa cả mắt, không thấy đâu.

Bỗng đâu vang lên:
“Đồng Chân Chân, lên đây!”

Tôi giật mình, bật phản xạ:
“Dạ có!”
Rồi lật đật ôm tấm biển chen lên.

Chưa kịp thở, đằng sau bỗng rộ lên:

“Trời đất ơi, thấy trai đẹp vừa bước xuống chưa?!”
“Thấy rồi! Đẹp kiểu muốn ngất.”
“Ước gì thi vào Thanh Hoa!”
“Tôi thì chỉ muốn tua lại đời…”
“Thôi đi mấy má, lớp mình cũng đâu thiếu trai!”

Trong lúc thiên hạ đang “mất máu”, tôi phải vật lộn chen lên hàng đầu.
Vừa mới định thở phào thì… ngẩng mặt lên.

Đoàng.
Ngay trước mặt là “main chính” của câu chuyện — Bùi Chiêu Dã.
Mắt cậu tóe lửa, nhìn tôi như muốn thiêu sống.

Còn tôi? Đang đứng… giơ cao tấm biển:
“Khoa Văn – Đại học Bắc Kinh.”

Não tôi lag toàn tập.

Ký ức đổ về như phim tua ngược:

Tôi từng dò hỏi cậu:
“Tớ thi Thanh Hoa nha, cậu định học đâu?”
Cậu cười đểu:
“Cậu ghét tớ mà? Yên tâm, anh đây đi Bắc Đại!”

Hừm, hay lắm.
Hai đứa, hai kẻ dối trá. Ai cũng giấu bài.

Tôi muốn gào khóc nhưng chỉ biết từ tốn lấy biển che mặt, thầm cầu có cái hố nào gần đó.

Nhưng đời không chiều lòng người.

Thầy Lâm tiến tới, giọng đầy hoang mang:
“Đồng Chân Chân làm gì thế? Ngẩng đầu, đứng cho ra dáng sinh viên Bắc Đại!”

Thầy đẩy kính, chấn chỉnh khí thế:
“Thanh Hoa đang nhìn kìa! Mình phải oai lên!”

Tôi cười như mếu:
“Vâng ạ…”
Run rẩy giơ biển lên cao, mắt nhìn vào hư vô.

Phía đối diện, Bùi Chiêu Dã vẫn nhìn tôi chằm chằm.
Ánh mắt như tia X-quang, lia tới đâu tim tôi teo lại tới đó.

Nhưng mà nghĩ kỹ thì — cậu lừa tôi trước, sợ gì?
Tôi bèn lén lút liếc qua, tặng cậu ánh nhìn “không ai lép vé ai”.

Bùi Chiêu Dã bật cười — nụ cười kiểu “coi chừng đó”.
Rồi cậu mấp máy môi.
Tôi – khốn khổ thay – từng học đọc khẩu hình.

Thế là đọc được từng chữ rõ ràng:

“Bất ngờ của cậu đấy à?”
“Hừ, bất ngờ thật.”
“Đừng hòng chạy.”
“Tớ bắt được thì xác định.”

Mí mắt tôi giật liên tục.
Trực giác hét lên:
Chạy lẹ còn kịp!

Ông bà ta nói đúng không trượt phát nào:
“Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.”

Sắp hết buổi tập sáng, tôi viện cớ “giải quyết nỗi buồn” để chuồn sớm. Trước khi đi còn tranh thủ liếc trộm về đội 8 – chỗ của Bùi Chiêu Dã. Xa lắc xa lơ mà cậu ta vẫn như có radar, lập tức quay đầu nhìn sang.

Tôi thầm nghĩ: “Ơ kìa? Nhìn kiểu gì mà thấy được? Trên sân cả nghìn người mặc đồng phục y chang!”
Thế là tôi yên tâm… le lưỡi làm mặt khỉ với cậu. Xong rồi ung dung “tung cánh bay xa”.

Vừa đi vừa cúi đầu nhắn tin cho Hứa Hiểu Nam:
“Chuyện là vậy đó, muốn khóc lắm nhưng nước mắt không chịu ra.”

Hiểu Nam gửi loạt sticker cười lăn lộn. Tôi thở dài muốn độn thổ.

“Hahaha! Đáng lẽ một trong hai người bớt đa nghi thì đã học chung trường rồi! Giờ thì… trời ơi tui cười xỉu~”

Tôi gõ lại, tức tối:
“Cậu đừng có cười! Trước lúc nộp hồ sơ, tớ còn hỏi thẳng Bùi Chiêu Dã có chọn Bắc Đại thật không cơ mà!”

“Biết đâu cậu ấy cũng sợ cậu chơi chiêu nên mới nói dối đó?”

Hiểu Nam tiếp tục đào quá khứ:

“Mà này, lần cậu tới nhà tớ gặp Bùi Chiêu Dã, không phải trùng hợp đâu nha. Còn Từ Húc Trạch bảo hôm nộp hồ sơ cuối cùng, cậu ấy gọi điện cho cậu nữa đấy. Tự hỏi vì sao không?”

Mắt tôi lướt qua từng dòng. Tim đập như đánh trống, có gì đó trong đầu đang lấp ló trồi lên…

Bịch!
Tôi đâm thẳng vào… một bức tường thịt.

“Đồng Chân Chân, ai dạy cậu vừa đi vừa cắm mặt vào điện thoại thế hả?”
Giọng nói quen thuộc vang lên phía trên, lạnh lạnh mà… đáng sợ.

Tôi ôm trán ngẩng lên. Là Bùi Chiêu Dã! Cười cười kiểu “biết hết rồi nhé con kia”.

“Cậu… cậu… cậu…” Tôi lắp bắp như robot lỗi hệ thống.

Cậu ung dung tiến lại, kéo tay tôi xuống, rồi… thổi phù phù lên trán tôi như đang dỗ con nít.
Người tôi đứng hình, gần hóa đá.

Xong xuôi, cậu thả tay ra.
Chắc kiểm tra thấy tôi không nứt sọ.
Mà cũng có khi ngực cậu đau hơn, đầu tôi nổi tiếng cứng mà!

Khi tôi còn chưa hoàn hồn, cậu lên tiếng, giọng rất chi là “thâm hiểm”:

“Tớ á? Gặp tớ bất ngờ lắm đúng không?”

“Đâu có đâu có! Khuôn viên trường chật mà, gặp nhau là chuyện thường như cơm bụi!” Tôi cười gượng.

“Chuẩn luôn. Dù cậu có lủi đâu, tớ cũng tìm ra.”

“Ừ ừ…” Tôi gật lia lịa, hoàn toàn quên mất đây là chiêu dụ dỗ kinh điển.

Vừa gật xong mới nhận ra:
Xong đời. Tôi lại bị tên cáo già này gài bẫy nữa rồi!

“Vậy là cậu đang trốn tớ đúng không, Đồng Chân Chân?” Bùi Chiêu Dã chưa gì đã hỏi tội, mặt lạnh như tiền. “Tớ biết ngay mà, cậu là người không có trái tim!”

Ủa? Tự dưng tặng mũ rơm size XXL cho người ta?!

Tôi đứng đơ như cây cột.

“Ơ, chứ cậu nghĩ tớ mò vào Bắc Đại bằng cách nào, nếu không phải…” Tôi buột miệng, giọng nghèn nghẹn, rồi quay ngoắt định rút lui chiến thuật.

Ai ngờ bị túm lại. Cổ tay tôi dính chặt trong tay cậu.

“Tớ không có ý đó!” Cậu quýnh lên.

Tôi cố rút tay ra: “Ý gì cũng kệ, buông!”

“Không buông.”

Tôi giằng. Không nhúc nhích. Con gái sức mấy đấu lại trai cao mét tám. Mồ hôi lấm tấm, nước mắt sắp trào. Mắt tôi bắt đầu nhòe đi.

“Bùi Chiêu Dã, cậu đáng ghét cực kỳ luôn á!” Biết vậy năm xưa đừng thích làm gì cho mệt tim!

Hình như cậu nghe ra gì đó trong lời tôi, vội kéo tôi vào lòng: “Đừng ghét tớ mà. Cậu ghét gì nói, tớ sửa hết!”

Bùi Chiêu Dã thường ngày chém gió thành bão, giờ lại nghiêm túc đến lạ. Cứ như thể… tôi là người nắm remote còn cậu sẵn sàng chỉnh theo mọi kênh.

Đầu tôi trống rỗng. Đột nhiên nhớ tới tin nhắn của Hứa Hiểu Nam. Chữ nổi bật trong đầu:
“Cậu có bao giờ nghĩ tại sao không?”

Tại sao à…

Chẳng lẽ… cậu ấy thích tôi?!? Nghe hơi ảo đấy, nhưng sao tim tôi đập bùm bùm.

Chưa kịp xử lý đống dữ liệu cảm xúc, cậu hỏi luôn:

“Không phải cậu định chọn Thanh Hoa sao? Sao lại mò sang Bắc Đại?”

Tôi tránh ánh mắt cậu, hít sâu một hơi, giả bộ tỉnh bơ:
“Thích thì đến. Cần lý do à?”

“Cần. Vì liên quan đến tớ.”

Đồ mặt dày! Mà mặt cậu tỉnh thiệt, làm tôi suýt phì cười.

Rồi đột nhiên, cậu đưa tay lau giọt nước mắt bên khóe mi, cúi đầu, kê cằm lên vai tôi. Hơi thở nóng phả bên tai khiến tôi muốn… chui xuống đất cho đỡ nhột.

“Đồng Chân Chân,” – cậu nói, giọng trịnh trọng như đọc tuyên thệ – “nếu cậu đến Bắc Đại vì tớ, thì tớ chịu trách nhiệm với cậu. Còn nếu không…”

Cậu dừng một nhịp, rồi nhếch môi:

“…thì tớ sẽ theo đuổi cậu.”

“Bùi Chiêu Dã đã thích Đồng Chân Chân từ lâu lắm rồi.”

BÙM. Não tôi như nổ pháo hoa. Mặt nóng rang như lò vi sóng.

“Ơ… thế chẳng phải… cậu thắng chắc rồi còn gì…” Tôi lỡ miệng.

Vừa nói xong chỉ muốn biến hình thành con muỗi, bay đi cho đỡ nhục. Nhưng Bùi Chiêu Dã thì cười gập cả người, sướng rơn.

“Cấm cười!” Tôi đỏ mặt dỗi.

Cậu ho nhẹ một cái, nghiêm chỉnh: “Rõ!”

Tôi liếc cậu một cái bén như dao: “Tớ đi tìm bạn đây!”

Nói xong xoay người bước nhanh, như đang chạy trốn một pha tự vả kinh điển.

Đằng sau bỗng vang lên giọng lười biếng của Bùi Chiêu Dã:
“Đồ ngốc, đi nhầm đường rồi, quay trái đi! Ai đuổi đâu mà chạy như trốn… haha.”

Tôi vừa sờ mặt vừa lê bước theo hướng cậu chỉ.

Ghét thật, Bùi Chiêu Dã nói to vậy làm ai cũng nghe thấy hết rồi!

Rẽ một cái, tôi không nhịn được ngoái lại nhìn.

Trời xanh, mây trắng, nắng vàng xuyên qua lá. Bùi Chiêu Dã dựa gốc cây, nhìn tôi với ánh mắt kiêu ngạo nhưng vẫn dịu dàng đến lạ.

Khoảnh khắc ấy, tôi nhớ mãi, kể cả khi tóc hai đứa bạc trắng. Mỗi lần nghĩ lại, lòng thấy ấm áp như bình minh xuyên qua màn mây.

Tôi và Bùi Chiêu Dã chính thức thành đôi. Nhưng suốt đợt quân sự, tôi phải ra sức ngăn cản cậu khoe mẽ như trâu giữa chợ.

Mặt Bùi Chiêu Dã đẹp trai sẵn rồi, đứng đâu cũng hút mắt. Lại còn được hội con gái để ý từ đầu.

Hôm nay đúng lúc đội cậu đối diện đội tôi. Cậu cứ nhìn tôi chằm chằm, kiểu như phát tia lửa điện vậy. Ai mà không biết chứ!

Ban đầu tôi giả vờ lơ, mặc kệ ánh mắt dò xét xung quanh. Nhưng càng lâu, dân tình càng chú ý, tôi chịu không nổi. Nghiến răng, tôi cười giả tạo liếc cậu. Mặt Bùi Chiêu Dã sáng bừng.

Giải lao, tôi lôi điện thoại nhắn: “Cấm nhìn tớ nữa, không tối nay hủy hẹn :D” rồi lắc lắc cho cậu xem.

Vài giây sau, cậu ngẩng lên, mặt “khó tin”, mái tóc bồng bềnh giờ xẹp lép, tội nghiệp cực. Tôi nhìn mái tóc mềm mại đó rồi cố quay đi, kìm lòng không cười.

May mà cậu nghe lời, dù không triệt để, ánh mắt vẫn dịu hẳn. Phù, nhẹ cả người!

Tới nhà hàng, tôi kiểm tra số phòng Bùi Chiêu Dã gửi. Chuẩn luôn, vừa định gõ cửa thì cửa bật tung, bị kéo mạnh vào trong. Tôi phản xạ định chống cự.

Nhưng ngửi thấy mùi quen thuộc, tôi thở phào rồi véo eo cậu: “Bùi Chiêu Dã, dọa kiểu đó ai chịu nổi!”

Cậu rên nhẹ, giọng lười biếng: “Cố tình dọa mà, ai bảo cậu đến muộn.”

Nhớ lúc ra khỏi ký túc, tôi cầm lược chạy vù, tâm thế “được thì được, không thì thôi”, không tốn chỗ. Ai ngờ ra cổng mới nhớ quên điện thoại.

Tôi xoa mũi, cãi: “Tớ đâu cố ý, cậu mới trẻ con.”

Bùi Chiêu Dã cười: “Đúng rồi, tiểu tổ tông đây, tớ trẻ con, mong tha thứ.”

Nghe giọng đầu hàng, tôi thầm vui nhưng vẫn mặt lạnh: “Thôi được, biết lỗi thì tha.”

Cậu thở dài: “Đi thôi.”

Tay lạnh ngắt nắm tay tôi kéo đi.

Tôi ngơ ngác: “Đi đâu? Không ăn à?”

“Đồ nguội rồi, không ăn nữa. Tớ dẫn đi chỗ khác.”

“Tốn phí lắm đó…”

Cậu không quay đầu, thản nhiên: “Không sao, nhờ Từ Húc Trạch lo rồi.”

Nhắc đến Từ Húc Trạch, tôi ngạc nhiên: “Cậu ấy học trường nào?”

“Đại học Khoa học Công nghệ,” cậu trả lời gọn.

Chợt nhớ, tôi chạy theo: “Này Bùi Chiêu Dã, hôm nộp nguyện vọng, Từ Húc Trạch gọi tớ, cậu…”

Chưa hết câu, cậu dừng lại, nghiêm túc sửa: “Là bạn trai.”

Mặt tôi nóng rực. Hai chữ “bạn trai” cứ lởn vởn mà không dám nói.

Tôi bướng bỉnh: “Không, tớ chỉ gọi cậu là Bùi Chiêu Dã thôi.”

Cậu cười phì, bắt chước giọng tôi: “Không được, cấm gọi cả họ lẫn tên.”

Cậu đứng ngược sáng, lông mày nhếch tinh nghịch như hồi nhỏ. Tôi nhón chân, thì thầm vào tai cậu một câu.

Mặt Bùi Chiêu Dã đỏ bừng, dái tai nóng ran. Tôi cười khúc khích.

Cậu quay đi, xấu hổ bịt miệng tôi: “Cấm cười.”

Rồi nhỏ giọng: “Cũng cấm gọi vậy.”

Thấy mặt cậu càng lúc càng đen, tôi nín cười, che miệng: “Thôi, không cười nữa.”

Rồi lén nắm tay cậu, nũng nịu: “Tớ đói rồi, Bùi Chiêu Dã, đi ăn thôi.”

Mười mấy phút sau.

Tôi ngồi ven đường, miệng đầy tôm hùm đất cậu bóc, vừa sai cậu lấy nước, đưa khăn giấy…

Ăn no rồi mới nhớ câu hỏi hôm trước, định nói thì “Đoàng!”—pháo hoa bùng nổ rực trời.

Tôi tròn mắt: “Bùi Chiêu Dã, pháo hoa kìa!”

Cậu ngồi im, chăm chú nhìn tôi. Rồi đứng dậy, lôi trong túi áo ra thứ gì, bước tới.

Tay cậu run run, quỳ một gối, mở lòng bàn tay—một chiếc nhẫn bạc lóe lên.

Tôi ngơ ngác.

Cậu cười nhẹ: “Đồng Chân Chân, đừng sợ, không phải cầu hôn đâu.”

Rồi cười tinh nghịch: “Cầu hôn thì tớ phải gọi cả đám đến chứng kiến, lỡ cậu không chịu thì toi.”

Tôi líu lưỡi: “Vậy… giờ cậu…”

Cậu dịu dàng: “Tớ chỉ muốn một danh phận đứng bên cạnh cậu, để ai cũng biết: cậu là của tớ, tớ là của cậu.”

Pháo hoa nở rộ, ánh sáng chiếu lên mặt cậu, không thấy vẻ ngang tàng đâu, chỉ thấy dịu dàng.

Lúc ấy, mọi câu hỏi bay biến. Hành động nói thay lời muốn nói.

Tim tôi đập thình thịch, gật đầu: “Đồng ý.”

Ngày tổng kết huấn luyện quân sự.

Tôi hồi hộp tính xem đứng đâu, phát giải cho ai.

Tối qua Bùi Chiêu Dã đủ trò nịnh nọt để tôi đồng ý trao giải cho cậu. Ơ kìa, sao lại lộ tôi làm người trao giải nhỉ? Đã hứa thì thôi chịu.

May mà cậu là thủ khoa Tài chính, hỏi chị khóa trên mới biết thủ khoa thường đứng giữa. Quả nhiên, lát sau Bùi Chiêu Dã dẫn đầu nhóm bảy người lên bục, đứng trúng giữa.

Tôi cười, cậu cũng cười, bước tới.

Đứng trước mặt tôi rồi mà sao chưa thấy ai ra hiệu bước tiếp?

Mặt Bùi Chiêu Dã bỗng cứng đờ.

Ngó theo ánh mắt cậu, thấy một ông lão lịch lãm đứng cạnh, vỗ vai cậu: “Tiểu Bùi, em xuất sắc lắm!”

Ông nhìn quanh, gật gù: “Thầy tin các em sẽ thành nhân tài đất nước.”

Cả đám đỏ mặt gật lia lịa. Nhưng tôi thấy Bùi Chiêu Dã có vẻ… hơi hụt hẫng?

Tôi nhịn cười, đưa huy chương và bằng khen cho viện trưởng. Ông trao bằng cho cậu rồi chụp ảnh.

“Phần trao huy chương cho Tiểu Bùi thì thầy không làm đâu, lão già cũng biết điều mà.”

Tôi nhìn viện trưởng, bắt gặp ánh mắt “biết tuốt” làm mặt nóng bừng: “Viện trưởng, em…”

Ông vẫy tay bỏ đi, lẩm bẩm: “Hừm, cậu này giỏi thật, cua được nữ sinh Bắc Đại. Giá ngày xưa mình…”

Tôi bực mình nhìn Bùi Chiêu Dã mặt hớn hở, thì thầm: “Cúi xuống đi!”

Cậu ngoan ngoãn cúi, giọng dịu dàng: “Ừ!”

Tôi cẩn thận đeo huy chương vào cổ cậu.

Năm tốt nghiệp đại học, Bùi Chiêu Dã cầu hôn tôi. Đúng như cậu nói, gọi cả thiên hạ đến làm chứng, như sợ tôi chạy mất.

Nhìn cậu quỳ, mắt đỏ hoe, tôi bỗng thấy tim mềm nhũn. Tôi cúi xuống lau mắt cậu, thì thầm: “Sao vậy Bùi Chiêu Dã? Tớ còn chưa khóc mà!”

Tai cậu đỏ ửng, bướng bỉnh mà đáng yêu: “Nếu cậu không đồng ý, tớ khóc thật đấy. Đồng Chân Chân, cậu nỡ để tớ khóc trước bao người thế này à?”

Giọng cậu nhỏ nhẹ mà cả hội trường nghe rõ mồn một. Mọi người bắt đầu xì xào, có đứa còn hét ầm lên.

Từ Húc Trạch hét to nhất: “Chị Chân Chân ơi, đừng đồng ý! Chúng tớ muốn xem anh Bùi khóc!”

Bùi Chiêu Dã liếc xéo, Từ Húc Trạch vội cười toe toét: “À… hai cậu cứ diễn tiếp đi…”

Tôi phì cười: “Không nỡ đâu. Bùi Chiêu Dã, tớ đồng ý.”

Mắt cậu sáng rực như đèn disco, lấp lánh hơn cả sao trời. Cậu nhanh tay tháo nhẫn tôi đeo, cất đi rồi đeo nhẫn kim cương vào tay tôi, nắm chặt lấy.

Giữa tiếng hò reo, chúng tôi trao nhau một nụ hôn ngọt lịm.

Tiệc vẫn chưa tàn mà tôi đã díp mắt ngủ gật. Bùi Chiêu Dã dìu tôi ra về, tôi cứ loạng choạng sắp ngã.

Cậu quay lại khom người: “Lên đi.”

Mệt quá, tôi ngoan ngoãn leo lên lưng cậu. Bình thường cậu sải bước dài thoăn thoắt, hôm nay đi chậm rì rì.

Tôi thúc: “Nhanh lên đi.”

Cậu im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng: “Ừ.”

Tôi biết có gì đó không ổn: “Cậu không vui à?”

Cậu lắc đầu: “Làm sao mà không vui được, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất 23 năm qua của tớ mà.”

“Tại sao mặt cậu trông không giống vậy?”

Lặng im, cậu nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Tớ thấy mình tham quá. Nếu ngày xưa chọn trường khác, có lẽ…”

Tôi cắt ngang: “Bùi Chiêu Dã, không phải bỏ lỡ gì đâu. Chỉ là tình cờ sống thử cuộc đời của bên kia thôi.”

Tôi ngẩng lên, giả vờ giận dỗi: “Vậy cậu không thích cuộc sống của tớ hả?”

Cậu ngơ ngác vài giây rồi cười: “Thích chứ, thích lắm.”

“Tốt, biết điều rồi đấy.”

Thực ra, đời có bao nhiêu người, ai cũng đứng trước mớ lựa chọn rối rắm. Nhưng tôi tin, duyên số là để gặp nhau.

Tôi dựa cằm lên vai cậu, nhấm nhẳng: “Nhưng tớ vui vì tìm thấy nhau sớm quá.”

Nhìn lông mày cậu vẫn hơi nhíu, tôi lén lút thì thầm sát tai: “Chồng ơi!”

Người Bùi Chiêu Dã cứng đờ như tượng tạc.

Giọng khàn đặc: “Cậu… gọi tớ là gì đấy?”

Lúc nãy bốc đồng gọi đại, giờ bảo gọi lại ngại muốn chết. Tôi liền vùi mặt vào cổ cậu, im thin thít.

Nhưng Bùi Chiêu Dã không tha: “Gọi lại đi, lần nữa thôi!”

“Tớ không!” Tôi chống đối.

Giọng khàn khàn, nài nỉ: “Ngoan nào Chân Chân, gọi đi, một lần thôi mà, được chứ?”

“Không không không…” Tôi nũng nịu kiểu đòi ăn kẹo.

Cuối cùng, Bùi Chiêu Dã đầu hàng.

Tôi nhắm mắt thở phào: “Ahhh, đúng là thiên đường.”

Lưng cậu ấm áp như lò sưởi, tôi thiếp đi lúc nào không hay.

Trên con đường vắng, chàng cõng nàng từng bước chậm rãi mà chắc chắn, như cõng cả thế giới.

Gương mặt kiêu ngạo ngày nào giờ dịu dàng đến… không nhận ra nổi.

Ánh đèn vàng trải dài bóng hai,
Khắc lên bức tranh tình yêu mềm mại và say đắm.

HOÀN


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.