Ta vẫn còn đang chìm trong một vạn câu hỏi vì sao, đôi sư tử đá trước cửa huyện nha đã đập vào mắt.
Lâm Uyển xoay người nhảy xuống ngựa, gõ trống kêu oan.
Huyện này cách kinh thành không xa, gần đó lại có đại doanh gồm mấy vạn quân, trị an huyện rất tốt.
Trống kêu oan vừa vang lên, bên trong lập tức vang lên tiếng đáp lại của tri huyện.
“Bên ngoài là người nào đánh trống?”
Lâm Uyển lập tức lôi ta xông vào huyện nha, vẻ mặt tức giận: “Ta muốn tố cáo tân Thám Hoa Bùi Thiệu, thấy lợi quên nghĩa, bội tình bạc nghĩa.”
“Hắn cho rằng thi đậu Thám Hoa liền biến thành phượng hoàng, còn nói muốn cưới ta, ta nhổ vào, hắn đây là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, hắn coi Lâm gia ta là cái gì?”
Huyện thái gia vốn đang ngồi nghiêm chỉnh, nghe thấy mấy chữ Thám Hoa, đã mở to hai mắt, lại nghe Lâm Uyển nói lung tung, nhất thời đau đầu vô cùng.
“Khụ khụ, ngươi là Lâm gia cô nương? Ngươi mới vừa nói Bùi đại nhân muốn cưới ngươi? Đây không phải đúng rồi sao? Hắn cố ý trở về huyện thành hôn với ngươi, sao lại thành thấy lợi quên nghĩa?”
“Không phải ta, là muội muội của ta!”
“Cùng hắn đính hôn là tiểu muội của ta, hắn bây giờ lại đổi ý, muốn cùng ta thành thân, mẹ nó, hai tỷ muội ta ở trong mắt hắn là cái gì, cho hắn chọn ba lấy bốn à?”
Lâm Uyển còn đang chửi ầm lên, một lát sau, ngoài cửa cũng vang lên một dàn tiếng vó ngựa, phụ thân đã chạy tới.
Hai cha con bọn họ chống nạnh đứng trong đại sảnh, nước miếng văng tùm lum, mắng Bùi Thiệu còn không bằng Trần Thế Mỹ.
Hai bên công đường đã vây đầy dân chúng xem náo nhiệt, đối diện chúng ta chỉ trỏ, ta cảm thấy xấu hổ vô cùng, cầm tay áo che mặt, cúi đầu xuống.
“Lâm tướng quân, nghe ta nói, Thám Hoa Lang cưới thứ nữ, chuyện này quả thật…”
Huyện thái gia cố gắng cắt ngang lời phụ thân, đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến một tiếng kêu thê lương.
“Huyện thái gia! Cứu mạng! Công tử nhà ta sắp mất mạng, công tử nhà ta sắp bị Lâm gia kia đánh c.hế.t rồi!”
Mặc Hương vừa lăn vừa bò từ cửa xông tới, thuận thế quỳ trên mặt đất. Hắn vừa ngẩng đầu, thấy một nhà ba người chúng ta, lập tức sợ cứng người.
“Sao các người lại ở đây? Công tử, công tử nhà ta đâu? Chẳng lẽ người đã…”
“Trời ơi, đám đạo tặc các ngươi điên rồi!”
Mặc Hương quỳ xuống khóc lóc, tri huyện lão gia nghe xong cũng sửng sốt, suy nghĩ một lúc liền hiểu ra.
“Hồ náo!”
Hắn tức giận đập bàn, chòm râu trên cằm lay động.
”Nơi ta cai quản thật vất vả mới có một nhất giáp tiến sĩ, hắn mà xảy ra chuyện, ngươi muốn bản quan ăn nói như thế nào với tri phủ đại nhân?”
“Lâm Nghiệp Thành, ngươi, ngươi đây là ác nhân cáo trạng, người đâu, mau đến Lâm phủ đón Bùi đại nhân tới.”
Trong lòng ta hoảng hốt, nghe khẩu khí này, tri huyện đại nhân có vẻ như rất thành kiến với phụ thân ta, đúng sai còn chưa rõ, đã đội nồi cho người rồi.
Chuyện hôm nay, sợ là kết thúc không dễ.
Quả nhiên, chờ Bùi Thiệu được đưa đến, Huyện thái gia lập tức đứng dậy nghênh đón.
“Bùi đại nhân. Trời ơi! Sao lại biến thành bộ dạng này!”
Dứt lời liền xoay người nhìn phụ thân, trợn trắng mắt.
“Lâm Nghiệp Thành, mệnh quan triều đình ngươi cũng dám đánh, to gan!”
Bùi Thiệu cười khổ một tiếng, lại đụng đến miệng vết thương, đau đến không thở nổi nhưng hắn vẫn giả vờ đạo mạo, dùng sức nắm tay tri huyện, hai mắt đỏ bừng.
“Trần huyện lệnh, chuyện hôm nay, khiến ngài chê cười rồi. Ta dù sao cũng có hôn ước với Lâm gia, việc này ta không muốn truy cứu nữa, coi như chưa xảy ra đi.”
“Thám Hoa Lang thật tốt.”
“Đúng vậy, Lâm gia đối xử với hắn như thế, hắn còn bỏ qua, ta nhìn hắn không giống như người bội tình bạc nghĩa.”
Vây xem có mấy nữ quyến, thấy Bùi Thiệu bộ dạng thảm hại, trong nháy mắt đều là đồng tình.