Chỉ thấy phụ thân từ trên ghế bay ra đạp cho Bùi Thiệu một phát, khiến hắn ngã lộn nhào.
“Đồ chó này, ngươi vui quá hoá điên à, dám chê mối hôn sự với Thanh nhi!”
“Lại còn Uyển Uyển? Nữ nhi Lâm gia ta là củ cải ngoài chợ cho ngươi chọn à?”
Mẫu thân cũng xông lên nắm lấy tay ta.
Ta còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị nàng ôm vào ngực, ôm chặt đến không thở nổi.
“Thanh nhi đáng thương của ta, sao lại gặp phải một tên bạch nhãn lang như vậy, mệnh con thật khổ…”
Bên kia Lâm Uyển cũng mắt mi ửng đỏ, nàng một bước dài tiến lên ngồi xổm xuống, kéo mũ kéo tóc Bùi Thiệu, cho hắn thêm vài phát tát nữa
“Hai người chúng ta là tỷ muội ruột, mà ngươi, người chuẩn bị làm muội phu của ta, lại dám ở trước mặt Thanh nhi quyến rũ ta, nói muốn ta gả cho ngươi?”
Phụ thân cũng đi theo, đạp cho Bùi Thiệu mấy phát vào bụng.
“Kẻ sĩ thà ch.ế.t không chịu nhục! Ngươi, một tên thư sinh nghèo, đến vào kinh đi thi còn phải đợi nhà ta cho bạc, mà bây giờ khi ngươi đỗ đạt lại muốn lật lọng? Ngươi nhục nhã Thanh nhi, nhục nhã Uyển Uyển, nhục nhã cả nhà ta, ta liều mạng với ngươi!”
Mẫu thân ôm ta tiếp tục khóc: “Ta đã sớm nói tên tiểu tử này không đáng tin, sớm biết như thế, lúc trước ta không nên đồng ý mối hôn sự này. Không có chúng ta giúp đỡ, hắn cũng không thi đậu được Thám Hoa.”
“Ta thà rằng con oán hận ta, còn tốt hơn bây giờ nhìn con thương tâm khổ sở, nữ nhi đáng thương của ta…”
Tiếng khóc vang dội, khiến đầu ta cũng ong ong, cả người ta đều choáng váng.
Ta là ai, ta đang ở đâu, mọi người đang làm gì vậy? Sao không giống những gì ta nghĩ?
Ta sống đến gần ba mươi tuổi, đã sớm quen các loại âm mưu quỷ kế, bây giờ lại nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra chuyện hôm nay tại sao lại phát triển thành như vậy.
Bùi Thiệu đoán chừng cũng choáng váng, ngã xuống mặt đất ôm đầu kêu thảm thiết.
“G.iế.t người rồi, Lâm gia hành hung gi.ế.t người rồi…“
Ta lúc này mới kịp phản ứng, thoát khỏi mẫu thân tiến về hướng mấy người bọn họ.
“Cha, tỷ tỷ, đừng đánh nữa, sắp đánh c.hế.t hắn rồi!”
Ta gắt gao ôm lấy cánh tay Lâm Uyển kéo nàng về phía sau, ánh mắt Lâm Uyển càng đỏ hơn.
“Thanh nhi, hắn đã đối với muội như vậy, muội còn che chở hắn?”
“Đúng, khuê nữ, chó hai chân khó tìm, chứ nam nhân hai chân thiên hạ này còn nhiều lắm, cha ngày mai đến quân doanh tìm cho con một tên!”
Ta vội vã giậm chân.
“Ta không phải che chở hắn, đường đường Thám Hoa Lang ở nhà chúng ta bị đánh ch.ế.t, hai người không muốn sống nữa sao?”
“Thì ra là Thanh nhi che chở chúng ta.“
Lâm Uyển trong nháy mắt vui vẻ, cười sáng lạn, trên tay cũng không ngừng lại, hung hăng cho Bùi Thiệu hai phát tát, rồi mới theo lời ta đứng lên.
Phụ thân cười ha ha.
“Thanh nhi trưởng thành rồi, biết lo lắng cho cha. Con yên tâm đi, cha ra tay đều là chọn chỗ mà đánh, đau vô cùng nhưng bề ngoài không thương tổn, cũng sẽ không ảnh hưởng gân cốt.”
Hai cha con đều buông tay, ta cẩn thận đánh giá Bùi Thiệu, y phục hỗn độn, tóc bị Lâm Uyển cào đến rối tinh rối mù, trên mặt đều là dấu bàn tay, nhưng cả người vẫn nguyên vẹn, quả thật không giống bộ dáng trọng thương.
“Ngươi còn cử động được không?”
Ta lo lắng hỏi một câu, Bùi Thiệu chớp mắt một cái, tựa như uỷ khuất rơi xuống một giọt nước mắt, hắn vừa khóc vừa giãy dụa đứng lên, cả giận nói:
“Không cần ngươi ở đây giả mù sa mưa giả làm người tốt!”
“Lâm gia các ngươi khinh người quá đáng, ta sẽ lập tức đến huyện nha cáo trạng. Đợi khi ta hồi kinh, ta sẽ dâng tấu tố cáo các ngươi! Mặc Hương, Mặc Hương mau đi chuẩn bị ngựa…”
Bùi Thiệu tầm mắt quét một vòng trong sảnh, sắc mặt trắng bệch.
“Mặc Hương đâu, các ngươi làm gì hắn rồi?”