“Đêm đó cậu ở với Giang Thận cả đêm đúng không?”
“Cậu thử đoán xem, nếu Giang Thận biết hết mọi chuyện… liệu cậu còn sống được tới mai không?”
Sau khi Hứa Gia Minh nhắn hai dòng đó, tôi đã thu dọn hành lý xong.
Tạm biệt mẹ. Đêm nay con sẽ ra khơi, không hẹn ngày về.
Không ai hiểu phản diện hơn tôi cả — nếu không chạy ngay, chắc tôi không chỉ chết mà còn chết hai mạng.
Sảnh chờ sân bay đêm khuya vắng tanh. Tôi đang xếp hàng mua vé thì xa xa, một bóng người tóc tai rối bù, chạy loạng choạng về phía tôi.
“Ninh Ninh, chạy đi!”
Là mẹ Giang Thận. Quý bà sang trọng nhất thành phố C, người mà tôi chỉ quen thấy trong váy Chanel và son đỏ, giờ lại mặc áo ngủ, mặt cắt không còn giọt máu.
“Mẹ? Có chuyện gì vậy?”
Bà run rẩy đẩy tôi về phía cổng an ninh, đôi mắt đầy kinh hoàng.
“Ninh Ninh, Giang Thận nó… nó!”
“Tóm lại, con đi ngay! Càng xa càng tốt! Đừng để nó tìm thấy!”
Cho đến khi máy bay cất cánh, tôi vẫn chưa hiểu chuyện quái gì vừa xảy ra.
Tôi tưởng mình đang đóng ngôn tình, ai ngờ biên kịch lại bất ngờ chuyển thể loại sang kinh dị sinh tồn.
Tôi tạm trú trong một thị trấn nhỏ yên bình. Trong tay có tiền, lại thêm khoản bồi thường của Hứa Gia Minh, tôi sống phây phây, còn thuê hẳn người giúp việc tên Mary.
Không hẹp hòi đâu, sống yên rồi tôi vẫn theo dõi thời sự quốc tế.
Nghe nói nam chính Hứa Gia Minh đang thảm lắm — công ty bị bóc phốt, cổ đông chửi cho không kịp vuốt mặt.
Và mỗi lần bị mắng xối xả, anh ta lại nhớ tới tôi.
WeChat lúc nửa đêm:
“Giang Thận đang tìm cậu khắp nơi, tôi không tin cậu trốn được cả đời.”
“Cậu đoán xem, khi tôi nói với Giang Thận rằng cậu đang mang thai con anh ta, anh ta phản ứng thế nào?”
Chán ngấy.
Tôi thẳng tay cho kẻ lắm lời vào danh sách chặn.
Giang Thận mà biết ư? Ừ thì chắc anh ta sẽ bảo: “Chọn một trong ba cách chết, em yêu.”
Tôi sờ sờ cái bụng đang lớn dần, thở dài:
“Con ơi, cha con là kẻ biến thái, con nhớ thừa hưởng phần hiền lành, xinh đẹp, thông minh và rộng lượng của mẹ nhé.”
Đúng vậy, đứa bé không bị bỏ.
Bác sĩ bảo tôi thể chất yếu, phá thai có thể nguy hiểm. Không giữ cũng không được — số trời rồi.
Từ đó, mỗi đêm tôi đều đọc giá trị cốt lõi để giáo dục thai nhi.
Đứa bé cũng ngoan, chẳng quậy phá bao giờ — chỉ hơi ảnh hưởng vận đào hoa của mẹ.
Ví dụ như anh chàng hàng xóm đẹp trai lai Tây, nam tính ngời ngời, ánh mắt như hồ sâu.
Mỗi lần gặp, anh đỏ mặt. Nhưng khi liếc xuống bụng tôi, ánh mắt liền u ám — chắc anh nghĩ tôi “đã có chủ.”
Hôm đó, sau buổi khám thai, tôi thấy anh chàng lai Tây đứng chờ dưới nhà cùng bà Hoàng — chủ nhà thân thiện.
Bà Hoàng nắm tay tôi cười tươi:
“Con trẻ thế này, không tính tìm cha cho đứa nhỏ à?”
Anh chàng đỏ mặt, nói tiếng Trung lơ lớ:
“Thời gian qua cô Ôn dạy tôi tiếng Trung… không biết từ lúc nào, tôi đã bị cô ấy thu hút.”
Tôi: “…”
Tôi dạy anh ta nửa tháng để kiếm tiền mua sữa, nhưng mỗi từ hỏi năm lần bảy lượt. Tôi bực quá, bảo Mary đuổi khéo đi. Ai ngờ anh ta học chậm nhưng yêu nhanh thật.
“Cô Ôn, cho tôi cơ hội chăm sóc cô… và đứa bé, được không?”
Vừa nói xong, đứa bé trong bụng đá mấy phát liền.
Xem ra nó ủng hộ nhiệt liệt.
Bà Hoàng kéo tôi ra một góc, ghé tai thì thầm:
“Tiểu Tống giàu lắm, ở nước ngoài có mấy căn biệt thự. Tôi còn nghe nói đàn ông ngoại quốc… chuyện kia mạnh mẽ lắm nha~”
Tôi nghẹn lời.
“Thôi bỏ đi. Người chồng quá cố của tôi lúc sống keo kiệt lắm. Giờ mà biết tôi vừa trốn được ba tháng đã tính tái giá, chắc bò lên siết cổ người mới luôn.”
Anh chàng lai Tây trông buồn rười rượi:
“Vậy để tôi mời cô Ôn bữa cơm, được chứ? Đừng từ chối tôi nữa nhé.”
Tôi đành gật đầu. Dù sao, ăn miễn phí mà.
Biết tôi mang thai không uống rượu, anh chu đáo gọi nước ép cho tôi.
Tôi vỗ vỗ bụng: “Con yêu, đừng đá mẹ. Mẹ hứa sinh xong sẽ tuyển cha ngay.”
Ly nước thơm lừng, vị hơi lạ nhưng dễ chịu. Tôi cười:
“Ồ, nước cam mà có mùi thuốc mê nhỉ?”
Anh chàng cười tươi, tiếng Trung bỗng chuẩn đến đáng sợ:
“Đúng rồi. Mùi thuốc mê đấy.”
Tôi: “…”
Chết tiệt. Tôi vừa bị chuốc thuốc mê thật rồi!!!