Ánh nến đỏ chập chờn, bóng hình đôi lứa phản chiếu trên tấm màn mỏng, tạo nên một bức tranh mờ ảo đầy ý vị. Mùi trầm hương thoang thoảng trong không khí, hòa cùng hơi thở ấm áp của đôi tân nhân, khiến đêm tân hôn càng thêm phần huyền ảo.
Lục Mạnh Niên ngồi bên giường, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn người trước mặt, phản chiếu dung nhan xinh đẹp của tân nương trong lòng. Hắn vốn tưởng bản thân đã đủ kiềm chế, thế nhưng khi thật sự đối diện với nàng trong bộ giá y đỏ rực, đôi mắt sáng tựa sao trời, từng cử chỉ lộ ra nét ngại ngùng hiếm có, hắn mới nhận ra, tim mình đã sớm loạn nhịp từ lâu.
Tạ Ngu bị ánh mắt ấy nhìn đến đỏ mặt, đôi bàn tay nhỏ bé vô thức siết chặt vạt áo. Hôm nay nàng đã chính thức trở thành thê tử của hắn, nhưng khoảnh khắc này, vẫn cảm thấy có chút lạ lẫm, có chút ngượng ngùng. Hơi thở hắn quá gần, quá nóng, khiến tim nàng như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Thấy nàng cúi đầu trốn tránh, khóe môi Lục Mạnh Niên khẽ nhếch lên. Hắn vươn tay nâng cằm nàng, buộc nàng phải nhìn thẳng vào mình.
“Nàng đang sợ?”
Tạ Ngu bĩu môi, cố gắng giữ bình tĩnh, hừ nhẹ: “Sao ta phải sợ chàng?”
Hắn cố ý trầm ngâm một lúc, sau đó thấp giọng nói:
“Vậy thì tốt, bởi vì ta sẽ không thả nàng ra đâu.”
Lời vừa dứt, hắn đã nghiêng người, cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng, rồi dần dần trượt xuống chóp mũi, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mềm mại kia.
Hơi thở quấn quýt, nhiệt độ trong phòng dần dần tăng cao.
Tạ Ngu hơi cựa quậy, nhưng vòng tay ôm chặt của Lục Mạnh Niên khiến nàng không thể trốn tránh.
“Ngoan, đừng động.”
Hơi thở nóng rực phả bên tai, giọng nói của hắn trầm thấp, mang theo một tia cưng chiều khó giấu.
Tạ Ngu khẽ run lên, đôi má ửng hồng, đôi tay nhỏ vô thức bám vào vạt áo hắn, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể cảm nhận từng cử động dịu dàng của người trước mặt.
Lớp áo khoác ngoài nhẹ nhàng trượt xuống, để lộ váy lụa đỏ thêu hoa tinh xảo. Dưới ánh nến, làn váy tựa như một đóa mẫu đơn nở rộ, rực rỡ mà kiều diễm.
Lục Mạnh Niên vươn tay, đầu ngón tay men theo đường nét tinh tế mà trượt xuống, chậm rãi ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn. Hắn cúi đầu, giọng nói mang theo chút khàn khàn:
“Ngu Ngu…”
Tạ Ngu rùng mình một cái, chậm rãi mở mắt ra, bắt gặp ánh nhìn thâm trầm của hắn, trái tim như đập chệch một nhịp.
“Nếu bây giờ nàng đổi ý, ta vẫn có thể dừng lại.”
Hắn nói vậy, nhưng bàn tay lại không hề có ý định buông ra.
Tạ Ngu cắn môi, trừng mắt nhìn hắn.
“Chàng thử dừng lại xem!”
Lục Mạnh Niên ngẩn ra, rồi bật cười.
Hắn không chần chừ nữa, cúi xuống hôn nàng lần nữa, nụ hôn lần này không còn nhẹ nhàng như trước, mà mang theo chút gấp gáp, chút chiếm hữu.
Hỷ nến cháy rực, ánh sáng đỏ phủ lên hai bóng hình quấn quýt bên nhau.
Gió đêm ngoài kia khẽ lay động rèm trướng, tựa như cũng ngại ngùng không dám quấy rầy.
Một đêm xuân sắc, vạn sự viên mãn.
–Hoàn–