Phản Diện Muốn Làm Loạn

Chương 7



 

Chu Trắc đợi tôi ở sảnh lớn.
Chúng tôi cùng đi bộ ra quán cà phê đầu phố.

“Không phải cậu có lỗi với tôi đâu,” cậu ấy khẽ nói, ánh mắt vẫn nhìn ra cửa sổ như đang mải nhớ về chuyện cũ, “mà là tại tôi… tôi kém cỏi.”

“Lúc còn nhỏ, cậu cho tôi viên kẹo, anh ta cướp mất. Tôi nhát, chẳng dám đòi lại.”
“Chơi đồ hàng, bị anh ta đánh cho một trận, tôi cũng chỉ biết chạy về nhà khóc với bố mẹ.”
“Bây giờ lớn rồi, vẫn chẳng làm gì được anh ta.”

“Tiểu Chi à, tôi… từ bé đến giờ vẫn chỉ là một thằng yếu đuối, chẳng nên cơm cháo gì.”

Chu Trắc siết chặt tay, khớp xương nổi trắng, nhưng tuyệt nhiên không quay sang nhìn tôi lấy một lần.

Một lúc sau, cậu ấy khẽ nói, giọng đều đều:
“Mai tôi bay sang London. Dần dần sẽ chuyển hết việc công ty sang bên đó. Có lẽ… sẽ không quay về nữa.”

“Tiểu Chi… từ nhỏ tôi đã thích cậu rồi. Thích thật lòng. Thích đến đau lòng.”

Ngoài cửa, chuông gió khẽ rung lên.
Cửa quán mở rồi khép lại.

Chu Trắc đi rồi.

Tôi ngồi lại một mình, trong quán vắng, giữa mùi cà phê nhè nhẹ.
Đầu óc trống rỗng, như thể vừa nghĩ quá nhiều, lại chẳng nghĩ được gì ra.

Tiếng chuông điện thoại reo lên. Tôi cầm máy.

“Thẩm Chi, tôi là Bùi Du Châu.”
“Tưởng Tự Dã sốt đến lả người rồi. Nếu cô còn có tí lương tâm, thì đến bệnh viện mà gặp anh ta đi.”

Cuộc gọi kết thúc.

Sốt ư? Là do trận mưa hôm đó sao?

Tôi siết chặt ly nước trong tay.
Trong lòng, cảm giác áy náy và do dự quấn lấy nhau, rối như mớ tơ vò, chẳng gỡ ra được.


Lúc hoàn hồn lại, xe đã dừng trước cổng bệnh viện.
Chẳng cần do dự nữa, trong lòng tôi, mọi chuyện đã có câu trả lời.

Đã đến đây rồi, thì đứng từ xa nhìn một chút… chắc cũng không sao.

Tôi bước chầm chậm đến cửa phòng bệnh. Qua lớp kính, tôi nhìn thấy Tưởng Tự Dã nằm im trên giường, mắt nhắm nghiền.
Lông mày anh nhíu lại, trông anh chẳng yên giấc là bao.

Trong phòng ngoài Bùi Du Châu còn một người nữa — là Nhan Chi.

Vừa thấy cô ta, tôi toan quay đi, nhưng cô ta đã nhanh chân chạy theo, giọng đầy giận dữ:
“Thẩm Chi! Cô đứng lại cho tôi!”

Tôi dừng bước, quay người lại, ánh mắt lạnh tanh.

“Cô còn mặt mũi đến đây à? Thấy Tự Dã nằm liệt giường, yếu ớt thế kia, cô hả hê lắm phải không?”
Giọng Nhan Chi càng lúc càng cao, như chẳng kìm nổi cơn tức.

“Cô biết rõ chỉ có mình cô là khiến anh ấy đau lòng, vậy mà lần nào cũng nỡ nhẫn tâm làm tổn thương người ta.
Cô có biết mấy năm qua anh ấy sống ra sao không? Chính vì cô mà sức khỏe anh ấy xuống dốc từng ngày, cô có nhìn thấy đám sẹo chằng chịt trên tay anh ấy không?
Cô làm người ta đau đến thế, cô thấy hả dạ lắm à?”

Tôi mím môi, cắn nhẹ đầu lưỡi để giữ bình tĩnh, rồi bước lên một bước, nhìn thẳng vào cô ta:

“Cô là cái thá gì mà dám xía vào chuyện giữa tôi với Tưởng Tự Dã?
Quen anh ấy được hai ba năm, mà làm như mình là chính thất, tự cho cái quyền lên mặt dạy đời?”
Tôi nhếch mép, giọng nhàn nhạt: “Nhan Chi, cô đúng là một trò cười.”

Mặt cô ta lúc đỏ, lúc trắng bệch. Tôi vẫn tiếp lời, giọng không chút nể nang:

“Cô thích anh ấy, thì đã sao? Thích đến mấy, đau lòng đến mấy, cũng không thay đổi được chuyện anh ấy chỉ thương mình tôi.
Tôi đã cho cô hai năm — hai năm dài đằng đẵng để thử kéo anh ấy ra khỏi tôi.
Mà cô có làm được đâu?

Xuống dưới kia mà nhìn con chó hoang què chân kia đi, ít ra nó còn biết canh cửa.
Chứ cô? Còn không bằng nó.”

Cả người Nhan Chi run lên vì tức, mắt cô ta ngân ngấn nước.
Tôi bật cười nhạt, ánh nhìn khinh bạc.

“Tiểu Chi…”
Một giọng nói khàn khàn vang lên từ phía trong.

Tưởng Tự Dã đã tỉnh.
Ánh mắt anh mờ mịt, nhưng vẫn hướng về phía cửa.

Nhan Chi vội đưa tay lau nước mắt, hằm hằm trừng tôi một cái, rồi quay người chạy vội vào phòng bệnh.
Tôi toan quay đi thì sau lưng bỗng vang lên một tiếng ngã nặng trịch.

Ngoảnh lại nhìn, tôi thấy Tưởng Tự Dã đã đổ gục xuống sàn, gân xanh hằn lên cổ, bàn tay run rẩy vươn về phía tôi.
Giọng anh khàn đặc, gần như không còn sức lực, nhưng vẫn cố gọi mãi một cái tên:

“Tiểu Chi…”

Bùi Du Châu và Nhan Chi quỳ xuống đỡ, nhưng anh lại hất tay họ ra, cắn răng dồn chút sức cuối cùng bò về phía tôi.
Mồ hôi thấm ướt tóc, mặt anh trắng bệch, yếu đến đáng sợ.

Cảnh tượng ấy khiến tôi chợt nhớ lại cái ngày hai đứa cãi nhau đến tuyệt giao — cái ngày Tưởng Tự Dã phát điên tìm tôi giữa cơn mưa lạnh cắt da.
Một nỗi chua xót bỗng nghẹn lại nơi lồng ngực.

Tôi bước nhanh tới, cúi người đỡ anh:
“Tôi ở đây rồi.”

Anh run lên khe khẽ, hai tay siết lấy eo tôi như níu cả mạng sống.
“Anh nhớ em lắm… Tiểu Chi, anh nhớ em lắm…”

Giọng nói lạc đi vì nghẹn, hơi thở gấp gáp, nặng nhọc, nhưng vẫn cố ôm tôi chặt không buông.

“Tôi biết… tôi ở đây rồi.”
Tôi dịu giọng, nhẹ nhàng vỗ về anh như dỗ một đứa trẻ.

Nhan Chi đứng một góc, mắt đỏ hoe, trân trân nhìn cảnh trước mắt, trong đáy mắt đầy căm hận xen lẫn bất lực.
Cuối cùng cô ta quay người bỏ đi, Bùi Du Châu cũng lặng lẽ theo sau.

Tôi đưa Tưởng Tự Dã trở lại giường. Dù đầu óc còn mơ màng, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi tôi, bàn tay vẫn nắm chặt lấy vạt áo, như sợ tôi biến mất lúc nào không hay.

Tôi đắp chăn cho anh, ánh mắt vô tình lướt qua những vết sẹo hằn sâu trên cánh tay.
Lời Nhan Chi nói khi nãy lại vang lên trong đầu.

“Những vết này là sao hả anh?”
Tưởng Tự Dã áp mặt vào ngực tôi, trán anh nóng hầm hập.

Giọng anh lẩm bẩm, mơ màng:
“Là… là trừng phạt.
Mỗi lần nhớ đến em, mỗi lần nghĩ đến những gì mình đã làm… anh lại thấy mình không đáng… Không chịu nổi, anh tự xử thôi…”

Tôi ngập ngừng, cố giữ bình tĩnh:
“Nếu sau này… anh yêu người khác, thì anh định nói gì với cô ta về mấy vết này?”

Anh nhắm mắt lắc đầu:
“Không có ai khác đâu.
Từ trước đến giờ… bây giờ… và cả sau này, đời anh chỉ cần Thẩm Chi.”

Tôi cắn môi. Trong đầu bỗng hiện lên những chuyện sắp tới, những điều có thể sẽ xảy ra, những thứ không thể tránh được.
Tôi khẽ hỏi:
“Nếu một ngày nào đó, anh buộc phải yêu người khác thì sao? Ví dụ như… Nhan Chi?”

Tưởng Tự Dã mở mắt, đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhìn tôi đăm đăm:
“Không đời nào.
Dù có là ai, cũng không thay thế được em đâu.”

Giọng anh chắc nịch, như muốn khẳng định từng chữ.

Tôi chợt nhớ lại chuyện “thế lực bí ẩn” mà anh từng nói, cái “cách” mà anh đã tìm ra…
Tôi khẽ dò hỏi:
“Cái ‘thế lực’ mà anh nói… rốt cuộc là gì? Cái cách mà anh bảo đã tìm được ấy…”

Tưởng Tự Dã khẽ cười, tiếng cười nghe mà xót xa:
“Có thể em không tin, nhưng từ lúc Nhan Chi xuất hiện, anh cứ có cảm giác mình bị một thứ gì đó… một thế lực nào đấy, nó điều khiển.”

Ban đầu, anh chỉ thấy hơi lạ. Nhưng càng về sau, anh càng nhận ra, cái thứ thế lực đó như thể sống nhờ vào mối liên kết giữa anh và Nhan Chi.

“Nếu hôm đó anh thật sự chạm vào cô ta… dù chuyện gì xảy ra đi nữa, thì cái thứ ấy cũng sẽ coi như thắng cuộc.
Nhưng rồi em đi nước ngoài…

Kể từ ngày đó, mỗi lần nhìn thấy Nhan Chi, anh không chỉ thấy ghê sợ mà còn căm đến tận xương tuỷ. Thế mà cái thứ kia vẫn cứ rình rập, tìm cách thao túng anh.

Nó cứ ám chỉ, xui khiến… Thế nên, mỗi lần anh làm cho Nhan Chi khốn khổ một trận, thì cái thế lực ấy cũng yếu đi một chút.
Cho đến năm nay, cô ta không còn loanh quanh trước mặt anh như trước nữa, thì cái thứ kia cũng dần tan biến, gần như chẳng còn hiện diện.”

Tôi chau mày:
“Thế… mấy chuyện Nhan Chi cứ bị đổi công ty xoành xoạch là do anh làm à?”

Tưởng Tự Dã khẽ gật đầu, cười nhạt:
“Coi như đó là hình phạt nhẹ nhất cho cô ta đi.
Có lần anh còn sắp đặt một vụ tai nạn xe cho Nhan Chi nữa cơ.

Lúc ấy, anh cảm nhận rõ sự bất an từ cái thế lực kia. Từ sau lần đó, nó không còn dám động đến anh nữa.

Giờ em đã về rồi, Tiểu Chi…
Anh dám chắc với em, Nhan Chi chưa từng — và sẽ không bao giờ — là mối đe doạ giữa chúng ta.”

Tôi cụp mắt, tránh ánh nhìn bỏng rát của anh.
Tưởng Tự Dã nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi.

“Tiểu Chi… em cho anh một cơ hội nữa, được không?”

Tôi ngước nhìn vào đôi mắt đen thẳm của anh, chậm rãi nói:
“Anh cố gắng đến mức này… hình như em cũng chẳng còn lý do gì để lùi bước nữa.”

Khoé mắt Tưởng Tự Dã lập tức hoe đỏ.

Tôi nhìn anh, hơi nghiêng đầu, chậm rãi dằn lại một câu:
“Nhưng em chưa nói là sẽ ở bên nhau đâu nhé.
Cứ từ từ đã, còn phải xem xét tiếp…”

Tưởng Tự Dã lập tức ôm chầm lấy tôi, mạnh đến mức chính anh cũng ho khan vì mệt.
Tôi hoảng hốt với tay lấy cốc nước nhưng phát hiện cốc đã cạn.

Tôi đứng dậy bước ra ngoài lấy nước, vừa mới khép cánh cửa lại đã nghe thấy tiếng anh nghẹn ngào, cố nén lại những hơi thở nặng nề phía sau lưng…


“Nhan Chi mất tích rồi.”

Tôi chết lặng mất mấy giây khi nghe Bùi Du Châu nói qua điện thoại.
Nhan Chi? Nữ chính… mất tích?

“Không có bất kỳ dấu hiệu nào trước lúc cô ấy biến mất.
Thẩm Chi, tôi nghi là do Tưởng Tự Dã.”

“Tại sao anh lại nghĩ thế?”

“Anh ta luôn hằn học với Nhan Chi, nhất là sau cái hôm trong phòng tắm.
Từ khi cô ra nước ngoài, anh ta coi như dồn hết tội lỗi lên đầu cô ấy.

Suốt hai năm nay, Nhan Chi vẫn cố gắng bù đắp, đối xử tốt với anh ta chỉ vì cảm thấy có lỗi.
Nhưng anh ta thì… chưa một lần để tâm.

Vụ mất tích lần này không để lại bất kỳ manh mối nào.
Trên đời này, ngoài Tưởng Tự Dã ra, tôi không nghĩ còn ai có thể làm được chuyện đó kín kẽ đến thế.

Tôi thực sự hết cách rồi, mới tìm đến cô.
Tôi sẽ đưa Nhan Chi ra nước ngoài, sẽ không để cô ấy xuất hiện trước mặt hai người nữa.
Tôi xin cô… hãy giúp tôi lần này.”

Tôi lặng lẽ cúp máy.

Phản ứng đầu tiên của tôi… không phải là lo cho sự an nguy của Nhan Chi.
Mà là một thứ cảm giác lạ lắm — phấn khích… mà cũng thật an toàn.

Tôi biết cái ý nghĩ này là sai trái.
Nghĩ đến người ta gặp chuyện mà lại thấy lòng yên ổn, thì chẳng khác nào máu lạnh.
Nhưng tôi không thể phủ nhận… chính cái cảm giác ấy khiến tôi thấy nhẹ nhõm, thấy mình được bảo vệ.

Tôi thấy thích cái cảm giác đó — một cách âm thầm.
Cứ cho là tôi vô tâm, hay tàn nhẫn cũng được… tôi chẳng buồn bào chữa nữa.

Tôi không thật sự quan tâm chuyện sống chết của Nhan Chi.

Nhưng nếu… nếu nữ chính của câu chuyện này thực sự biến mất…
Thì mọi thứ — sẽ đi theo hướng nào đây?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.