Phản Diện Nhà Tôi Chỉ Muốn Lấy Vợ

Chương 5



Chương 5:

### 9

Hôm nay, tôi và hắn dính nhau như sam .

Hắn đích thân lái xe đón tôi về biệt thự.

Nơi này xa trung tâm, xung quanh hẻo lánh, muốn bắt xe về cũng không có đường .

Hắn tính toán kỹ lắm!

Cứ như sợ tôi thừa cơ chạy trốn, ban ngày hắn lôi tôi ngồi trên sofa phòng khách, ôm chặt như ôm gối ôm, vừa làm việc từ xa vừa giữ chặt con tin .

Tôi buông cuốn truyện tranh, cẩn thận liếc nhìn hắn .

Năm năm không gặp, hắn càng ngày càng đẹp trai .

Đã thế, lúc chăm chú làm việc, khí chất lại ngầu lòi, một vẻ quyến rũ khó cưỡng .

Nhưng tại sao, tại sao hắn lại là phản diện chứ?

Lúc tôi còn đang mơ màng suy nghĩ, hắn đột nhiên vươn tay kéo tôi vào lòng, không một lời báo trước .

Máy tính của hắn đang bật video call với thư ký .

Thư ký nhìn thấy liền hớn hở:

“Tần tổng, có phải phu nhân đã về rồi không ạ?”

Tôi: Phu nhân cái gì cơ??

Hắn lại bình thản nở nụ cười nhạt, gật đầu tỉnh bơ:

“Đúng vậy.”

Thư ký vui mừng:

“Tốt quá, vậy là phu nhân không giận nữa rồi!”

Lúc này, tôi bỗng thấy lòng bàn tay mình bị cào nhẹ .

Hắn nắm lấy tay tôi, lén lút đan mười ngón tay vào nhau, vừa làm bộ dịu dàng, vừa tranh thủ ăn gian .

Sau đó, hắn nhẹ giọng nói:

“Năm năm trước tôi làm sai, đêm qua đã xin lỗi cả đêm.”

Cả đêm???

Mặt tôi lập tức đỏ bừng !

Hắn nói thế này ai mà tin là “xin lỗi” thật chứ?!

Tốt thôi.

Bây giờ tôi ngoan ngoãn rồi.

Nhưng nếu sau này tôi có chạy, cũng không phải vì hắn “yếu”!

Cuộc gọi kết thúc.

Tôi nhìn hắn chằm chằm, hỏi một câu rất nghiêm túc:

“Bao giờ tôi mới thành phu nhân của anh thế?”

Hắn cười khẽ, đôi mắt đen láy, ôm tôi đặt lên đùi, giọng điệu đầy ẩn ý:

“Có cần tôi nhắc lại đêm đó, em đã gọi tôi là gì không?”

Tôi: “…”

Lại lôi chuyện cũ ra à?

Năm năm trước, đúng là tôi có gọi hắn “ông xã” mấy lần cho vui .

Nhưng thế thì sao?

Gọi chơi không tính!

Tôi ấm ức phản bác:

“Chuyện đó đâu thể tính! Chúng ta còn chưa kết hôn thật mà!”

Hắn vừa nghe xong, ánh mắt lập tức sáng rực như đèn pha ô tô .

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, giọng điệu tràn đầy ý cười:

“Vậy thì, chúng ta kết hôn nhé?”

Tôi: “Hả??”

“Gì mà đột ngột thế?!”

Hệ thống thấy tình hình căng thẳng, vội lăn ra góp ý:

【Cứ giả vờ đồng ý đi, chiến thuật câu giờ là đỉnh nhất! Sau này tìm cơ hội chuồn, cùng lắm lại trốn ba năm!】

Tôi: “…”

Trốn ba năm? Cô nghĩ tên này dễ lừa thế à?!

Tôi chắc chắn một điều, nếu lần này tôi biến mất, hắn sẽ phát điên thực sự .

Lần sau bị bắt lại, chắc chắn không đơn giản là giam cầm đâu…

Mà sau đêm qua, tôi thực sự sợ rồi!

Đầu gối tôi đến giờ vẫn còn đau rát đây này!

Thôi thì… giả vờ thuận theo trước đã!

Tôi cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Ừm.”

Chỉ cần tôi còn sống, cơ hội chạy trốn vẫn còn…

### 10

Dạo này tôi ngoan như cún, không gây chuyện, không nhắc chuyện chạy trốn nên Tần Bùi bắt đầu thả lỏng cảnh giác .

Tôi tự thấy diễn xuất của mình quá đỉnh .

Ban ngày nằm gà gật trên sofa, hắn sẽ dịu dàng bế tôi lên giường .

Lúc ăn cơm, món nào tôi không thích, tôi gắp hết sang bát hắn, giống y hồi bé, và hắn vẫn ăn sạch không chừa một miếng .

Thỉnh thoảng, tôi còn làm nũng, nhõng nhẽo, cái gì cũng chiều theo ý hắn .

Nhưng…

Cứ nhắc đến chuyện tôi đỡ d.ao thay cho Tần Tử Diễn, sắc mặt hắn lập tức u ám như trời giông bão .

Tôi biết hắn cực kỳ sợ tôi chết .

Chuyện này tôi đã rõ từ bé .

Năm tôi mười một tuổi, chẳng may ngã xuống hồ .

Lúc vớt lên, tôi trắng bệch như bánh bao hấp, không còn thở, không còn động tĩnh .

Cả nhà bắt đầu chuẩn bị hậu sự .

Hắn hóa điên, cố gắng hô hấp nhân tạo cho tôi đến phát rồ .

Người ta kể lại, ánh mắt hắn khi đó như một hố đen, hốc mắt đỏ ngầu, tuyệt vọng đến mức ai nhìn cũng phải rùng mình .

Hắn từng nói, nếu tôi không tỉnh lại, hắn sẽ nhảy xuống hồ chết theo .

Tần Bùi luôn cực đoan như vậy, nhất là khi liên quan đến tôi .

Có lúc tôi nghĩ, giá mà hắn là nam chính thì tốt biết bao!

Như vậy, tôi đã không phải đau đầu như bây giờ .

Khoảng một tháng sau, hắn hết phòng bị hoàn toàn .

Thậm chí trả cả điện thoại lại cho tôi .

Ngay lúc đó, Tần Tử Diễn nhắn tin tới:

“Niên Niên, em đang ở đâu? Có sao không? Có bị thương không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn Tần Bùi, thử thăm dò:

“Em nhớ nhà quá… Anh cho em về nhà một chuyến được không?”

Hắn rõ ràng không vui, nhưng thấy trong mắt tôi có chút mong chờ, cuối cùng vẫn đồng ý đưa tôi về .

Hắn chẳng có chút tình cảm nào với căn nhà đó cả .

Là bởi vì… đó không phải nơi hắn được lớn lên .

Hắn bị ôm nhầm từ lúc mới lọt lòng .

Lẽ ra hắn phải là cậu con trai được sinh ra trong yêu thương, được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay .

Nhưng số phận trớ trêu, tất cả những điều tốt đẹp đó đều thuộc về người khác .

Nếu không bị ôm nhầm, hắn cũng sẽ giống như Tần Tử Diễn —

Từ tiếng bập bẹ đầu tiên đến từng bước đi chập chững, đều được cha mẹ khen ngợi, ôm ấp, yêu chiều .

Còn hắn thì sao?

Hắn bị một kẻ nghiện cờ bạc bắt đi, sống trong một căn nhà rách nát, không một ngày yên bình .

Mùa đông năm đó, kẻ kia thua sạch tiền, quay về nhà trút giận lên hắn .

Hắn bị đá ra khỏi cửa, giữa trời rét cắt da cắt thịt, trên người chỉ mặc độc một chiếc áo cộc tay mùa hè .

Hắn năm tuổi, không ai quan tâm, không ai cứu giúp.

Bọn đòi nợ kéo đến, kẻ kia không do dự quẳng hắn ra làm vật thế mạng, rồi tự mình bỏ trốn .

Bọn chúng tức giận, trút hết lên người hắn— đánh đập, hành hạ, dao gậy đều mang ra hết .

Trên người Tần Bùi đến giờ vẫn còn những vết sẹo từ ngày đó .

Sau này, hắn được nhận lại về Tần gia, nhưng hắn nghĩ đó sẽ là bến đỗ bình yên cuối cùng …

Hắn đã nhầm.

Bước vào nhà, còn chưa kịp gọi một tiếng “cha mẹ”, đã phải nghe lời cảnh cáo lạnh băng .

“Trong nhà này, quan trọng nhất là Tần Tử Diễn và Niên Niên.”

Tôi nhìn thấy tận mắt, ánh sáng trong mắt hắn lúc ấy hoàn toàn tắt lịm .

Hệ thống lẩm bẩm:

【Nói đi cũng phải nói lại, cô đúng là có tài ghê. Vô tình vô ý lại công lược được cả nhân vật phản diện, không lệch quá xa nguyên tác mới là lạ.】

【Theo cốt truyện gốc, hắn sẽ coi các người là kẻ thù lớn nhất, tìm mọi cách trả thù.】

【Trang 46 này, hắn nhân lúc không ai để ý, lẻn đến chỗ khuất camera đẩy cô xuống hồ.】

【Còn trang 73, hắn dẫn cả nhóm đến vùng xa lạ, sau đó tạo điều kiện để bọn buôn người ra tay, rồi hắn phủi tay bỏ đi.】

【Nhưng đáng tiếc, tất cả những điều đó đã không xảy ra.】

“Một bước đi sai, vạn sự đều sai.”

Tôi lướt lại cốt truyện, càng xem càng… lạnh sống lưng .

Nếu tôi không công lược hắn, kịch bản đáng ra sẽ như vậy…

Nhưng…

Năm đó, khi tôi chơi dại rơi xuống hồ, không một ai dám nhảy xuống cứu .

Hắn là người duy nhất không do dự, liều mạng nhảy xuống kéo tôi lên .

Sau đó, hắn nhìn mặt hồ một lúc rất lâu, ánh mắt tối sầm:

“Nếu có thể lấp nó đi thì tốt.”

Có một lần khác, tôi suýt bị bọn buôn người lôi lên xe, hắn liều mạng cản lại, giữ chân bọn chúng, tranh thủ thời gian để tôi được cứu .

Tôi khẽ thở dài.

Không biết từ bao giờ, tôi lại thấy có chút may mắn .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.