Phản Diện Nhà Tôi Chỉ Muốn Lấy Vợ

Chương 7



Chương 7:

### 12

Tôi nghĩ… hắn chiều tôi quá mức rồi .

Trên đường đi chọn nhẫn cưới, tôi nôn nóng chờ đợi vụ tai nạn xe cộ mà hệ thống đã sắp xếp .

Tôi liếc nhìn Tần Bùi, mắt long lanh như cún con:

“Em thèm kem quá, anh đi mua giúp em được không?”

Tần Bùi lập tức cảnh giác, ánh mắt dò xét tôi như muốn xuyên thủng tận óc .

Tôi lập tức giơ hai tay ra cam đoan:

“Anh yên tâm, em đứng đây, không đi đâu hết!”

Hắn còn không yên tâm lắm, nhưng vì quán kem cách đó không xa, hắn vẫn gật đầu:

“Đợi anh.”

Rồi quay người đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm .

Nhưng ngay khi hắn cách tôi khoảng mười bước, một chiếc xe lao thẳng về phía tôi như đạn bắn ra khỏi nòng !

Hệ thống quả nhiên làm việc đáng tin cậy!

Tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị nhập vai “cô gái xấu số” để bắt đầu màn trốn thoát.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một bàn tay mạnh mẽ đẩy tôi ra .

Tôi loạng choạng ngã xuống đất .

Mở mắt ra…

Trước mắt tôi là màu máu đỏ tươi .

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ nhìn thấy Tần Bùi nằm trong vũng máu, không còn chút sinh khí nào.

Tôi đứng như trời trồng, toàn thân lạnh toát.

Khi vào đến bệnh viện, tôi chỉ biết ngồi trước cửa phòng cấp cứu, ngơ ngẩn chờ đợi .

Tần Tử Diễn đến thăm, nhẹ giọng an ủi tôi.

Nhưng tôi không mở miệng nổi, trong lòng chỉ lặp đi lặp lại một câu:

Tần Bùi không thể ch.ết.

Hắn tuyệt đối không thể ch.ết!

Hệ thống bấy giờ vẫn không buông tha, lên giọng thúc giục:

【Cô đang làm cái gì vậy? Nam chính ở ngay bên cạnh đấy! Mau nói chuyện với anh ta, công lược anh ta đi chứ!】

Tôi sực nhớ ra điều gì, mặt tái mét, vội hỏi:

“Nếu tôi công lược nam chính, kết cục của Tần Bùi sẽ thế nào?”

Hệ thống lười biếng trả lời:

【Hả? Cô đang hỏi về cốt truyện gốc à? Trong truyện, sau khi cô và Tần Tử Diễn đến với nhau, Tần Bùi sẽ một mình trốn vào góc tối mà tự sát.】

【Nhưng chuyện này có quan trọng gì đâu? Nhân vật phản diện sinh ra là để thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính mà! Xong vai trò của hắn rồi thì tác giả cũng chẳng phí bút mực viết thêm về hắn nữa!】

Tôi cảm thấy cả người như rơi xuống hầm băng .

Hệ thống vẫn hồ hởi lải nhải:

【Hiện tại phản diện đang hấp hối trên giường bệnh, không thể can thiệp vào hai người nữa. Đây là cơ hội tốt nhất, nhất định phải nắm lấy!】

Tôi bất chợt lên tiếng:

“Tôi không làm nhiệm vụ nữa.”

Hệ thống khựng lại:

【Ý cô là sao? Gì mà không làm nhiệm vụ nữa?!】

Tôi bình tĩnh đáp:

“Tôi không muốn công lược nam chính nữa. Tôi không muốn Tần Bùi ch.ết.”

Hệ thống cuống quýt hét lên:

【Nhưng nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ không thể trở về thế giới của mình!】

Tôi cười nhạt:

“Không về nữa. Dù sao ở thế giới kia, tôi cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi.”

Hệ thống rít lên trong tuyệt vọng:

【Cô quên những gì cô đã hứa khi ký hợp đồng với tôi rồi à?! Vi phạm cốt truyện, cô sẽ bị xóa sổ! Xóa sổ nghĩa là sẽ không ai nhớ đến cô nữa! Tất cả mọi thứ cô từng có ở đây sẽ biến mất! Ngay cả Tần Bùi cũng sẽ quên cô!】

Tôi cắn chặt răng:

“Nhưng nếu tuân theo cốt truyện, Tần Bùi sẽ ch.ết.”

Tôi hít sâu một hơi, giọng chắc nịch:

“Nếu vậy, thà để tôi biến mất còn hơn.”

Lúc đó, đèn phòng cấp cứu vụt tắt .

Bác sĩ bước ra, giọng điềm tĩnh:

“Ca phẫu thuật thành công, nhưng bệnh nhân vẫn chưa tỉnh lại.”

Tôi cứ thế ở bên hắn, không ăn không uống, không chịu rời đi.

Thời gian trôi qua, Tần Tử Diễn nhiều lần khuyên tôi về nghỉ ngơi, nhưng tôi chỉ lắc đầu .

Nhìn gương mặt tái nhợt như giấy của Tần Bùi, tôi không cầm được nước mắt .

Tôi nhắm mắt lại, để mặc chúng tuôn rơi .

Ngay khi tôi tưởng rằng Tần Bùi sẽ ngủ mãi, một bàn tay lặng lẽ vươn ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt tôi .

Tôi giật mình mở mắt, dưới ánh đèn mờ ảo, Tần Bùi đã tỉnh lại từ lúc nào không hay .

Hắn nhìn tôi chăm chú, giọng khàn khàn, yếu ớt:

“Niên Niên, đừng khóc.”

“Vĩnh viễn đừng khóc vì anh.”

Như sợ tôi sẽ hối hận, hắn dùng chút sức lực ít ỏi còn lại, khẽ cười:

“Được.”

### 13

Hai tháng sau, Tần Bùi hồi phục ngon ơ như chưa từng có chuyện gì xảy ra .

Hắn còn bô bô khoe khoang khắp nơi .

Tần Tử Diễn nhìn hắn đầy nghi hoặc:

“Anh chắc chắn không sao chứ? Chắc chắn chưa lên bàn thờ thật chứ?”

Hôm nay là ngày hắn nhận giấy chứng nhận kết hôn, tâm trạng phấn khởi như trúng số độc đắc, chẳng thèm chấp nhặt với cậu ta nữa.

Hắn cười tủm tỉm:

“Đương nhiên là không sao rồi, nếu không Niên Niên sẽ khóc vì anh mất, anh nào nỡ.”

Rồi hắn lại thở dài đầy cảm thán:

“Gặp tai nạn xe mà đổi lại được một lần Niên Niên khóc vì mình, quá hời còn gì.”

Tần Tử Diễn suýt chút nữa hộc máu:

“Thà anh chết quách đi cho xong!”

Ngày cưới, tôi lặng lẽ chờ đợi sự xóa sổ mà hệ thống từng cảnh báo .

Nhưng đợi mãi, chẳng thấy động tĩnh gì .

Nói đi cũng phải nói lại… hình như đã mấy ngày nay tôi không nghe thấy giọng hệ thống rồi .

Bất chợt, đầu tôi đau nhức dữ dội .

Một đoạn ký ức trào vào như lũ cuốn .

Thì ra… tôi đã chết từ năm mười một tuổi .

Tôi rơi xuống hồ sâu, chết đuối .

Trước khi mất đi ý thức, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng gào thét tuyệt vọng của Tần Bùi .

Tôi không muốn chết .

Vậy nên tôi ký khế ước với hệ thống, đi công lược nam chính ở các thế giới khác nhau.

Nhưng tôi không hề hay biết …

Sau khi tôi chết, Tần Bùi cũng nhảy xuống hồ theo .

Và sau đó, hắn cũng theo tôi đến đây .

Những nam chính mà tôi từng công lược, đều là hắn .

Nhưng tôi chưa bao giờ nhận ra, chỉ mãi mê thực hiện nhiệm vụ, rồi lại vội vã rời đi, chạy sang thế giới khác .

Lần này, hắn không làm nam chính nữa, mà trở thành phản diện .

Hắn chậm rãi tích lũy sức mạnh ở mỗi thế giới, chờ đến một ngày tung cú chốt hạ với hệ thống, giải thoát tôi khỏi sự khống chế .

Nhờ vụ tai nạn xe lần này, hắn đã nhớ lại tất cả .

Biết hệ thống định thủ tiêu tôi, hắn tức đến mức muốn san bằng cái hệ thống vớ vẩn đó .

Hắn phá vỡ quy tắc, dùng toàn bộ sức mạnh tích lũy được, cắt đứt ràng buộc giữa tôi và hệ thống .

Hắn thành công giữ tôi lại .

Trước đây, hệ thống đã làm xáo trộn ký ức của tôi, khiến tôi tin rằng mình có một mái nhà để trở về, có một người đang chờ đợi .

Nhưng hóa ra, tôi đã về nhà từ lâu rồi .

Nếu tôi tiếp tục nghe theo sự điều khiển của hệ thống, có lẽ… tôi sẽ vĩnh viễn không thể tìm được đường về nhà nữa .

Tôi nhìn Tần Bùi, cảm xúc dâng trào .

Tôi lao đến, nhón chân hôn hắn .

Hắn đứng sững ra như trời trồng .

Một lúc sau, hắn ôm chặt lấy tôi, môi cong lên một nụ cười gian tà:

“Xem ra phu nhân của tôi không thể chờ đợi thêm được nữa rồi?”

Tôi ghé sát tai hắn, nghiêm túc nói

“Tần Bùi, em thật sự rất yêu anh!”

Hắn mở to hai mắt, cứng đờ cả người .

Mà quan trọng nhất…

Hai tai hắn đỏ ửng như con tôm luộc!

Dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người, chúng tôi cử hành một hôn lễ long trọng .

Sau đó, chúng tôi đi rất nhiều nơi, rất nhiều nơi để du lịch, bù lại tất cả thời gian đã từng bỏ lỡ .

Lần này, không ai có thể chia rẽ chúng tôi nữa .

– Hoàn –


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.