Sapphire Trong Mắt Anh

Chương 1



Tại một cái lâu đài tráng lệ lóa mắt, tôi lần đầu tiên diện kiến Mặc Nghiễn Chiêu.

Hắn ngồi trên xe lăn, rèm cửa kéo hờ, chỉ chừa ra một khe nhỏ.

Ánh sáng yếu ớt rọi xuống bàn tay đang đặt trên xe lăn—một bàn tay trắng trẻo, dài, gân xanh nổi chằng chịt. Nhìn vừa đẹp, vừa ghê rợn.

Trên sàn là một cái cốc vỡ, nước thuốc màu nâu loang lổ khắp nơi.

Cô hầu bên cạnh mặt mày tái mét, run như cầy sấy.

Ông quản gia thở dài, liếc tôi một cái:

“Nhớ hết mấy điều cần lưu ý chưa? Từ giờ cô sẽ hầu hạ thiếu gia.”

Tôi gật đầu.

Cô hầu kia như được đại xá, ba chân bốn cẳng chạy biến khỏi phòng.

Trước khi đi, còn không quên nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.

Đúng vậy, tôi chính là con mồi xui xẻo tiếp theo.

Bởi vì cái vị thiếu gia phản diện này đã dọa chạy mười cô hầu thân cận rồi.


Thế giới này thực ra là một cuốn tiểu thuyết nữ cường.

Nữ chính, Cố Kiều, vốn là thiên kim tiểu thư, nhưng bị tráo đổi từ bé, rồi ném vào một trại trẻ mồ côi ở nước ngoài.

Mặc Nghiễn Chiêu cũng ở đó.

Ban đầu hai người như chó với mèo, sau dần dần nương tựa vào nhau mà sống, tình cảm kiểu thanh mai trúc mã.

Nhưng rồi năm hắn mười bốn tuổi, một đám người mặc đồ đen kéo đến, lôi hắn đi.

Hóa ra, hắn là con trai út thất lạc của trùm xã hội đen lớn nhất địa phương.

Khi hắn đứng vững trong thế giới ngầm, việc đầu tiên hắn làm là quay về trại trẻ tìm Cố Kiều.

Nhưng lúc ấy, cô đã biến mất không tăm tích.

Mặc Nghiễn Chiêu dùng mọi cách cũng không tìm được cô.

Mãi đến khi gặp lại, hai người lại đứng trên hai chiến tuyến.

Trong truyện, Cố Kiều cuối cùng thành đôi với nam chính Đoạn Hằng.

Mặc Nghiễn Chiêu không chịu nổi, hóa điên, quyết tâm giết Đoạn Hằng.

Nhưng kết cục, hắn bị Đoạn Hằng bắn gãy chân.

Bác sĩ bảo, khả năng hồi phục là con số không.

Từ đó, Mặc Nghiễn Chiêu triệt để hắc hóa, trở thành trùm phản diện, truy sát Đoạn Hằng đến cùng trời cuối đất.

Nhưng số trời đã định, cuối cùng hắn vẫn bị Cố Kiều tiễn về chầu tổ tiên.

Thanh mai trúc mã thua trời giáng.

Hắn cũng trở thành nhân vật khiến bao độc giả tiếc nuối.


Còn tôi, chính là đứa xui tận mạng bị hệ thống chọn để “cứu rỗi” hắn.

Nhiệm vụ: ngăn hắn hắc hóa.

Há há, cứu hắn á? Vậy ai cứu tôi trước đã?

Nói thật, tôi với hắn chẳng có điểm gì chung ngoài việc đều là trẻ mồ côi.

Nhưng tôi không có hào quang nhân vật chính.

Tuổi thơ của tôi toàn bị bắt nạt, bị người đời khinh bỉ là chuyện cơm bữa.

Sau bao năm nỗ lực, cuối cùng tôi cũng vào được cái gọi là “trường đại học trầm cảm”.

Sống lay lắt đến khi tốt nghiệp, tôi cứ tưởng cuộc đời mình sắp sang trang mới.

Ai ngờ vừa đi khám sức khỏe xong, bác sĩ phán: “Ung thư giai đoạn cuối.”

Tôi muốn chửi thề, nhưng chửi ai bây giờ?

Trời xanh á? Thôi, tôi không gọi nó là ông trời nữa, vì nó méo coi tôi là cháu.

Không sao cả, thế giới này đã tát tôi vỡ mồm, tôi sẽ chết trong đau đớn.

Nghĩ vậy, tôi dứt khoát cắt cổ tay, chờ chết.

Ai ngờ, chưa kịp nhắm mắt xuôi tay thì hệ thống ở đâu chui ra, ép tôi liên kết.

Nó bảo, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ được sống.

Ha, bộ mi nhìn ta giống đứa tha thiết muốn sống lắm sao?

Hệ thống: “Không nỗ lực sẽ chết.”

Tôi: “Ừ, thế thì chết thôi.”

Từ bé đến lớn, cuộc đời đã đập tôi nhừ tử, tôi vốn đã bi quan đến cực điểm.

Nên làm nhiệm vụ? Mơ đi cưng.

Huống hồ, bảo tôi đi cảm hóa một tên trùm xã hội đen, tâm trạng thất thường như thời tiết tháng Sáu?

Thế khác gì vừa ngoi lên từ hố phân này, lại nhảy sang hố phân khác?

Bánh xe số phận thì đứng im, còn cuộc đời tôi đang trôi tụt như cầu trượt công viên nước.

Hệ thống tìm đến tôi, chính là bánh bao thịt ném chó—có đi không có về.

Nhưng không sao, tôi sẽ làm theo cách của tôi.


Hệ thống: “Mặc Nghiễn Chiêu thích kiểu con gái như Cố Kiều—bình tĩnh, thông minh, ít nói, không giả tạo. Cô hãy học hỏi đi.”

Tôi bên ngoài ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng trong bụng thì nghĩ: “À hiểu rồi, gặp chuyện thì run như cầy sấy, nhát như cáy, ngu như bò, lắm lời như vẹt, phá hoại như bão cấp 12.”

Yên tâm, giao cho tôi, đảm bảo mọi chuyện sẽ… hỏng bét.

[Việc phản diện có đen tối hay không liên quan gì đến tôi? Thế giới này có diệt vong hay không cũng liên quan gì đến tôi? Tôi đã sớm nát bét rồi. Haha, chết hết đi!]

Hệ thống: “……”

Nhưng khoan, có ai giải thích hộ tôi không?

Tại sao hệ thống lại nghe được tiếng lòng của tôi?

Không chỉ vậy…

Ngay cả Mặc Nghiễn Chiêu cũng nghe thấy!

Và lúc này, tôi hoàn toàn chưa hay biết gì…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.