Sapphire Trong Mắt Anh

Chương 3



Khoảnh khắc đó, tôi có thể nhìn thấy từng sợi lông tơ trên mặt hắn, rõ mồn một.

Nắng hè xuyên qua tán lá, tạo thành những mảng sáng tối loang lổ trên nền đất, như ai đó hắt cả bảng màu xuống.

Một bên khuôn mặt hắn được ánh sáng bao phủ, vành tai mỏng đỏ bừng, trông chẳng khác gì viên huyết ngọc sáng bóng.

Cả hai chúng tôi đều chết sững.

“Ối giời ơi, không dám nhúc nhích luôn! Rốt cuộc cái quái gì đang cấn vào người tôi thế này? Súng của hắn à? Giờ phải làm sao đây?!”

“Haha, nghĩ ra cách rồi, đi chết thôi!”

“Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Thế thì trước khi chết, sờ bụng hắn một cái chắc không quá đáng nhỉ?”

Tôi còn chưa kịp ra tay thì giọng hắn lạnh tanh vang lên bên tai, pha chút bối rối lẫn bực bội:

“Thẩm Nam Viên, cô còn không đứng dậy à?”

Đúng lúc này, tiếng bước chân gấp gáp vang lên.

“Lão đại!”

Một gã đô con như hộ pháp lao tới, mặt hằm hằm sát khí.

Hắn trừng mắt nhìn tôi, giọng hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt sống:

“Cô dám làm nhục lão đại? Chán sống rồi à?”

Tôi đứng hình mất mấy giây, rồi vội vàng bò dậy, mặt mũi đầy vẻ tội nghiệp:

“Ngài Mặc, tôi xin lỗi! Tôi không cố ý đâu! Huhu… Tôi sợ quá thôi, tôi nhát gan lắm, bị dọa một cái là có thể ngất ngay tại chỗ đấy. Cầu xin anh, đừng lớn tiếng thế, tôi thực sự sợ lắm, có khi chết mất…”

Tên đô con tức đến tím mặt, gân xanh trên trán giật giật:

“Thế sao cô còn chưa chết đi? Loại phụ nữ như cô tôi gặp nhiều rồi!”

Tôi rưng rưng nước mắt nhìn hắn, làm ra vẻ mong manh yếu đuối, như một bông hoa trắng nhỏ giữa giông bão:

“Bị làm nhục còn chưa kịp kêu oan, anh đã mắng tôi rồi. Anh lấy quyền gì mà chỉ trích tôi hả?”

“Được thôi, loại phụ nữ này anh gặp nhiều rồi đúng không? Thế còn mấy cô gái treo cổ trước cửa nhà anh thì sao? Tôi đây tối nay làm một vụ luôn nhé!”

Hắn á khẩu, mặt mày tối sầm như trời sắp đổ giông.

“Khụ, A Vinh, cậu tìm tôi có việc gì?”

Mặc Nghiễn Chiêu chậm rãi chỉnh lại cổ áo, bình tĩnh lái sang chuyện khác.

Tên đô con hừ lạnh, liếc tôi đầy cảnh giác, sau đó mới quay sang Mặc Nghiễn Chiêu, cung kính nói:

“Chuyện ngài bảo tôi điều tra đã có manh mối rồi.”

“Vào thư phòng nói đi.”

A Vinh lập tức đỡ hắn ngồi lại vào xe lăn. Nhưng trước khi đi, hắn còn ghé sát tai Mặc Nghiễn Chiêu, thì thào:

“Lão đại, con nhỏ này không phải người tốt đâu. Có cần tôi xử lý luôn không?”

Tôi: “…”

“Này! Bàn mưu giết người ngay trước mặt thế này có hơi bất lịch sự không hả?”

Mặc Nghiễn Chiêu liếc tôi một cái, ánh mắt trong veo nhưng sâu không thấy đáy.

Một lát sau, hắn nhàn nhạt lên tiếng:

“Cô về nghỉ ngơi trước đi.”

Tôi và A Vinh cùng sững sờ.

“Lão đại, cô ta—”

“Im miệng.”

A Vinh lập tức câm nín, nhưng mặt thì đỏ bừng vì tức mà không làm gì được tôi.

Tôi cười nhếch mép, còn tiện tay giơ luôn một ngón giữa với hắn.

A Vinh: “…”

Tôi ung dung về phòng, vừa ném mình xuống giường vừa thở phào nhẹ nhõm.

Lại sống thêm một ngày nữa rồi.

Cứ tiếp tục cố gắng thôi. Thế giới này, sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ mà!


Mắt ông quản gia nhìn tôi ngày càng trìu mến.

Đi đến đâu tôi cũng thấy người ta nhìn mình chằm chằm.

Người thì kinh ngạc, người thì ngưỡng mộ, người hóng hớt cũng chẳng thiếu…

Mà cũng đúng thôi, tôi là người đầu tiên ở bên cạnh Mặc Nghiễn Chiêu lâu như vậy.

Đừng nghĩ linh tinh, tôi không phải chim hoàng yến bị nhốt trong lồng đâu.

Chỉ là một con sen bình thường, không có gì nổi bật ngoài cái nhan sắc nghiêng nước nghiêng thùng thôi.

Nói thật, đến giờ tôi vẫn sống sót được ở đây, chính tôi cũng thấy khó tin.

Đúng là những thứ không giết chết tôi…

Thì cũng làm tôi thoi thóp gần chết.

Lúc xuống bếp lấy thuốc, tôi bắt gặp một ông anh đầu bếp đẹp trai đang quằn quại dưới đất.

Mái tóc xoăn vàng, mặt mũi đẹp như tượng tạc, mắt xanh như viên sapphire, nói chung nhìn là biết hàng hiếm.

Nhưng giờ thì đầu bù tóc rối, quần áo dính đầy bụi bẩn, khoé mắt đỏ hoe, trông khổ sở như vừa bị lừa bán qua biên giới.

Tôi và anh ta chạm mắt nhau, tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy thương cảm, dịu dàng hỏi:

“Anh nằm giữa đường thế này làm gì? Tránh ra một tí được không?”

Anh ta khựng lại, miệng há hốc, chưa kịp nói gì.

Tôi cũng chẳng buồn quan tâm, nhẹ nhàng bước qua như chưa từng có cuộc gặp gỡ nào.

Thấy chuyện bất bình thì né sang chỗ khác thôi.

Tưởng chỉ là chuyện nhỏ lẻ, ai ngờ từ hôm đó, tôi đi đâu cũng gặp anh ta.

“Chào cô, tôi là Simon. Làm quen một chút được không?”

Anh ta cười ngại ngùng, mắt sáng lấp lánh như cún con chờ được cho ăn.

Xung quanh, mấy ánh mắt ghen tị như muốn đốt cháy tôi luôn.

Tôi mỉm cười thân thiện:

“Không.”

Nụ cười trên mặt anh ta đông cứng mất một giây, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại phong thái quý ông, lịch thiệp nói tiếp:

“Không sao, tôi sẽ thể hiện thành ý để có thể làm bạn với cô.”

Và thế là… ngày nào tôi cũng nhận được trà chiều với cả đống bánh ngon.

Chuyện gì đến cũng phải đến, tôi không cưỡng lại được cám dỗ.

Ăn của người ta thì phải nói chuyện với người ta, thế nên tôi đành ngồi nghe anh ta tâm sự mỏng.

Chiều hôm đó, hai đứa ngồi trong vườn, gió thổi nhè nhẹ, một con bướm bay tới, đậu xuống tay Simon.

Anh ta mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng thả nó bay đi.

Cảnh này đáng lẽ phải lãng mạn lắm…

Nhưng khoé mắt tôi lại giật giật, đầu toàn nghĩ đến mấy cảnh “tự luyến” trong phim truyền hình.

Tôi thề là chỉ cần một cú hích nhẹ, anh ta sẽ đuổi theo con bướm đấy ngay!

“Nam Viên, cô thấy tài nấu nướng của tôi thế nào?”

Tôi gật đầu:

“Cũng được đấy.”

Simon cười, nhưng ánh mắt hơi cụp xuống, bộ dạng như có chuyện khó nói.

“Nhưng trong bếp, tôi bị cô lập. Mọi người ghen tị vì tôi đẹp trai, được các cô gái thích nên luôn bắt nạt tôi. Họ không cho tôi thể hiện tài năng, toàn sai làm việc vặt. Chỉ cần nói sai một câu là ăn đòn ngay.”

“Cô ở cạnh ngài Mặc, chắc cũng khổ sở giống tôi nhỉ?”

Tôi ngồi suy nghĩ một lúc.

Mặc Nghiễn Chiêu ngày nào cũng cho tôi ăn cùng, trà chiều của hắn toàn do tôi xử lý giúp.

Tôi thì suốt ngày chọc hắn mà vẫn sống khoẻ.

Thậm chí hôm trước tôi còn buột miệng than: “Cảnh ngoài cửa sổ đơn điệu quá.”

Thế mà hôm sau hắn sai người trồng nguyên vườn hoa diên vĩ.

Còn về chuyện tính khí thất thường… hình như hắn ổn định hơn tôi nhiều.

Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu thấy chột dạ.

Mình làm hầu gái mà sướng thế này có phải hơi sai sai không?

Mặc Nghiễn Chiêu không định vỗ béo tôi rồi làm thịt như người ta nuôi lợn cuối năm đấy chứ?!

Chờ tôi quen với thiên đường, hắn sẽ đạp tôi thẳng xuống địa ngục à?!

Càng nghĩ càng thấy rùng mình!

Chắc do tôi “quyến rũ” quá đây mà, lạnh sống lưng đến mức tử cung cũng lạnh theo luôn.

Simon vẫn đang say sưa kể khổ, tôi mất kiên nhẫn, bèn cắt ngang:

“Anh muốn tôi giúp gì?”

Simon cười cười, lấy ra một hộp bánh quy:

“Tôi nghe nói ngài Mặc thích loại này. Cô giúp tôi đưa cho ngài ấy thử vài cái được không?”

Tôi nhíu mày nhìn anh ta đầy nghi ngờ.

Simon ho nhẹ, chậm rãi giải thích:

“Tôi bị cô lập trong bếp, không ai cho nấu nướng cho ngài Mặc. Nhưng tôi không muốn tiếp tục sống thế này. Nếu được ngài ấy để mắt tới, có lẽ tôi sẽ thoát khỏi cảnh bị bắt nạt.”

Nói xong, anh ta nhìn tôi, ánh mắt mơ hồ như đang dụ dỗ:

“Nam Viên, cô sẽ giúp tôi chứ?”

Ngay giây phút đó, mắt tôi sáng bừng.

Tên này chắc chắn do Mặc Nghiễn Chiêu cài vào!

Kịch bản quá rõ ràng luôn: Tôi đưa bánh lên, rồi “tình cờ” phát hiện có độc.

Thế là bắt tôi ngay tại trận, tội danh khỏi chối cãi!

Tôi thầm vỗ đùi cái “bốp”, tự tin nghĩ:

“Xong rồi, lần này tôi nhìn thấu chân tướng rồi!”


Tôi đặt hộp bánh quy xuống trước mặt Mặc Nghiễn Chiêu. Hắn nhướn mày, ánh mắt đầy hứng thú:

“Cô làm đấy à?”

Tôi cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra đáng thương, bỗng nhiên “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống, ôm chặt lấy chân hắn:

“Ngài Mặc! Có một thằng cha đầu bếp tên Simon cứ bám theo tôi suốt ngày. Giờ hắn còn ép tôi dụ ngài ăn bánh hắn làm nữa. Huhu…”

“Tôi nghi ngờ trong bánh có độc, hắn muốn đổ tội cho tôi! Ngài phải làm chủ cho tôi đấy! Huhu…”

Mặc Nghiễn Chiêu thở dài, đưa tay day nhẹ mi tâm, giọng trầm trầm:

“Cô đứng dậy trước đi.”

“Nếu ngài không đứng ra làm chủ cho tôi, tôi quyết không đứng dậy!”

Hắn nhìn tôi một lúc rồi thở dài lần nữa, giọng bất lực:

“Gây chuyện với ai không gây, lại đi gây với tôi? Tôi thì có sức phản kháng gì đâu. Cô không thấy việc này thật vô nghĩa à?”

“Muốn xử tôi thì cứ làm luôn một phát cho nhanh, còn bày đặt diễn ‘Chân Hoàn Truyện’ làm gì? Khinh thường nhau quá!”

Mặc Nghiễn Chiêu khẽ ho một tiếng, đôi mày hơi nhíu lại:

“Được rồi, ta sẽ cho người điều tra. Sẽ không để cô bị oan.”

Tôi ngước đôi mắt rưng rưng lên, giọng đầy mong chờ:

“Thật không?”

Hắn dời mắt đi chỗ khác, lạnh nhạt phun ra một chữ:

“Ừ.”

Simon bị A Vinh lôi ra ngoài, mặt hắn như sắp nổ tung, trừng tôi như muốn ăn tươi nuốt sống:

“Con đàn bà thâm hiểm! Hóa ra cô nghi tôi từ trước rồi, đúng không?”

Tôi ấm ức quay sang Mặc Nghiễn Chiêu, giọng lí nhí như con mèo nhỏ bị bắt nạt:

“Hắn chửi tôi kìa…”

Mặc Nghiễn Chiêu nhếch môi, liếc mắt ra hiệu cho A Vinh.

Ngay lập tức, A Vinh tung một cú đá vào khoeo chân Simon, khiến hắn khuỵu xuống. Chưa kịp rên rỉ, hắn lại lĩnh thêm vài cú nữa trước khi bị lôi đi.

Lúc này tôi mới phát hiện, hóa ra trong tòa lâu đài này còn có cả một phòng tra tấn hoành tráng như thế.

Không gian âm u, ẩm ướt, mùi máu tanh nồng.

Mặc Nghiễn Chiêu quay đầu nhìn tôi, ánh mắt ánh lên chút ý cười thâm sâu:

“Cô giúp tôi tìm ra một kẻ phản bội, làm tốt lắm.”

Tôi nặn ra một nụ cười lịch sự, nhưng trong lòng thì lẩm bẩm: Anh diễn giỏi lắm!

A Vinh hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khó chịu ra mặt.

Tôi lập tức trốn sau lưng Mặc Nghiễn Chiêu, giọng run rẩy:

“Anh Vinh đáng sợ quá! Tôi yếu đuối lắm, cầu xin anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi sẽ gặp ác mộng mất… huhu…”

A Vinh tức đến nỗi ngực phập phồng, hơi thở dồn dập như sắp bốc khói.

“Hừ, hừ cái gì mà hừ? Rõ ràng anh là người muốn tôi chết nhất! Không khéo chính anh mới là kẻ bày ra trò này. Được thôi, tối nay tôi sẽ mặc nguyên một bộ đồ đỏ, treo cổ ngay trước cửa nhà anh cho xem!”

A Vinh còn chưa kịp phản bác thì Mặc Nghiễn Chiêu đã lạnh lùng giơ tay ngăn lại.

“A Vinh, sau này đừng xuất hiện trước mặt Thẩm Nam Viên nữa. Cô ấy nhát gan lắm.”

A Vinh bàng hoàng: “Lão đại, rõ ràng là cô ta…”

Mặc Nghiễn Chiêu nhướn mày, giọng điệu bình thản nhưng đầy uy lực:

“Sao? Có ý kiến?”

A Vinh lập tức cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu:

“Không… không có.”

Hắn lườm tôi một cái sắc như dao rồi tức tối bỏ đi.

Mặc Nghiễn Chiêu khẽ cong khóe môi, trông tâm trạng hắn hôm nay khá tốt.

“Hôm nay cô đã giúp tôi tìm ra kẻ phản bội, muốn thưởng gì?”

Tôi hơi ngờ vực, chẳng lẽ không phải chính hắn bày ra trò này à?

“Thật không? Vậy tôi muốn viên sapphire trong phòng ngài. Nó đẹp lắm, tôi thích cực!”

Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt lấp lánh như sao, đầy mong chờ.

Nụ cười trên môi hắn dần nhạt đi, ánh mắt sâu thẳm như biển đêm.

“Tôi thích viên sapphire đó lắm. Nếu ngài cho tôi, dù có phải lái siêu xe hay ở biệt thự sang chảnh, tôi cũng cam lòng!”

Mặc Nghiễn Chiêu hừ cười, nhếch môi đầy thờ ơ, sau đó điều khiển xe lăn quay người đi, giọng lười biếng:

“Tự đi mà lấy.”

Tôi sững người mất một lúc, tim bỗng đập mạnh.

“Trời ạ, tôi yêu mất rồi.”

Thực ra tôi là kẻ cuồng tiền, chỉ rung động trước những thứ đắt đỏ.

“Viên sapphire yêu dấu của tôi, em đây đến với anh rồi đây!”

Trong tầm mắt, tôi thấy xe lăn của hắn hơi khựng lại một chút, rồi bỗng lăn đi nhanh hơn hẳn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.