Nửa đêm, tôi giật mình tỉnh giấc.
Trong bóng tối, một cái bóng sừng sững đứng ngay đầu giường, đôi mắt lạnh lẽo như muốn xuyên thủng người tôi.
Tôi hoảng đến mức há mồm định hét lên thì lập tức bị bịt miệng.
Là con tóc vàng!
Mắt nó bây giờ đầy sát khí, chẳng còn tí gì dáng vẻ của một con hầu bình thường nữa.
“Chính mày hại chết Simon!”
Ối giời ơi, rõ ràng Simon định giết tôi trước chứ có phải tôi đụng đến hắn đâu!
Nhưng nó không cho tôi cơ hội giải thích, lập tức rút ra một viên thuốc rồi nhét thẳng vào miệng tôi.
“Loại này sẽ khiến cơ thể mày nóng rực, ham muốn bùng phát liên tục, đau đớn khôn cùng. Dùng thuốc an thần cũng không ăn thua đâu.”
Nó cười khanh khách, vẻ mặt vô cùng đắc ý:
“Tao không cần giết mày. Tao sẽ để mày chết trong nhục nhã và đau khổ!”
Đệch… Đây là tình huống đáng ra tôi phải gào lên “Đồ khốn nạn” giữa đêm khuya sao?!
Trước mặt tôi, nó thản nhiên đập nát hết thiết bị liên lạc trong phòng, rồi nhẹ nhàng nhảy qua cửa sổ biến mất.
Trong tích tắc, toàn thân tôi nóng rực, chỉ muốn xé toạc quần áo ngay tại chỗ.
Cửa đã bị nó khóa từ bên ngoài, tôi hoàn toàn không thể cầu cứu ai.
Trong chút tỉnh táo cuối cùng, tôi lao vào bồn tắm, vặn vòi nước lạnh xối lên người.
Cảm giác lạnh buốt hòa với cơn nóng rực trong người khiến tôi giãy giụa không thôi.
Nhưng cái đáng xấu hổ nhất là, trong đầu tôi bây giờ lại toàn hình ảnh của Mặc Nghiễn Chiêu!
“Thôi xong, thà bị bắn một phát còn hơn! Nhục không để đâu cho hết!”
Ý thức tôi dần mơ hồ.
Trong lúc lờ mờ sắp bất tỉnh, tôi nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm.
Một mùi hương quen thuộc áp sát lại gần.
Ai đó bế tôi lên, rồi ném thẳng xuống một chiếc giường lớn mềm mại.
Nhưng thế vẫn chưa đủ. Sự khao khát trong người tôi vẫn bùng cháy, cần tìm một lối thoát.
Tôi bất ngờ ôm chầm lấy người trước mặt, môi áp thẳng lên môi hắn.
Hắn sững lại, định vùng ra, nhưng tôi càng siết chặt hơn, mạnh mẽ đè hắn xuống.
Sau đó…
Ánh sáng ban mai len qua khe cửa. Tôi chớp mắt tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, mềm nhũn như cọng bún thiu.
Trên tay tôi đang truyền nước biển.
Một giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên:
“Cô tỉnh rồi?”
Tôi giật mình ngoảnh sang, rồi… đứng hình mất mấy giây.
Mặc Nghiễn Chiêu mặc một chiếc sơ mi đen, cúc áo trên cùng để mở.
Vậy nên tôi nhìn thấy chi chít những dấu vết đỏ trên xương quai xanh của hắn.
Da hắn trắng, nên mấy vết kia lại càng nổi bật đến chói mắt.
Tôi nghệt mặt ra, họng khô khốc, giọng khàn khàn hỏi:
“… Chúng ta…?”
Đôi mắt hắn vẫn trong veo như nước, nhưng lần này lại phảng phất nét dịu dàng đáng sợ.
“Ừ.”
Ngừng một lúc, hắn bổ sung thêm:
“Là cô chủ động.”
Tôi lặng lẽ kéo chăn trùm kín đầu.
“Có những người trông thì như còn sống, thực ra họ đã chết từ lâu rồi.”
Trong phòng chỉ có tôi và hắn, nên tiếng cười trầm khàn của hắn vang lên đặc biệt rõ ràng, từng tiếng, từng tiếng rơi vào tai tôi, khuấy đảo hết mọi suy nghĩ trong đầu.
A Vinh mặt hằm hằm tìm đến tôi.
Ánh mắt hắn nhìn tôi chẳng khác nào chủ nhà phát hiện con lợn béo nhất chuồng vừa ủi bay cả luống rau quý.
“Cô cũng may mắn thật đấy. Lão đại vì cô mà tống mấy đứa bắt nạt cô vào phòng rắn nguyên một đêm.”
“Còn cái đứa bỏ thuốc cô là nội gián, nhưng tiếc là nó chạy mất rồi.”
Nghe mà sướng cái bụng! Nhưng không hiểu sao, tôi lại thấy nặng trĩu trong lòng.
Tôi cố gắng nhếch mép cười gượng:
“Ơ hay, hóa ra anh cũng có lúc tốt tính đấy à?”
A Vinh nghẹn họng, mặt đỏ bừng như bị chọc tức mà không cãi lại được.
Hắn hừ một tiếng, trừng mắt nhìn tôi rồi lủi thẳng một mạch như chạy trốn.
Mà đúng là nếu không nhờ hắn báo với Mặc Nghiễn Chiêu, thì hôm nay tôi đã thành cái xác lạnh ngắt rồi.
Sau khi hồi phục, tôi theo bản năng lảng tránh nhắc lại chuyện hôm đó.
Chỉ có điều… Mặc Nghiễn Chiêu lại càng ngày càng đối xử tốt với tôi hơn.
Mỗi bữa ăn mang đến đều là những món tôi thích – chắc chắn là hắn đã quan sát tôi rất kỹ lúc tôi thử món.
Tủ quần áo của tôi thì ngày càng nhiều thêm mấy bộ đồ hầu gái may đo riêng, đủ các màu sặc sỡ như hoa dâm bụt nở rộ giữa mùa hè.
Tôi kiên quyết phản đối, sống chết không chịu mặc.
Vậy mà hôm sau, hắn lại gửi đến bảy viên đá quý lấp lánh, đủ màu xanh đỏ tím vàng như cầu vồng sau mưa.
… Ừm, thế này cũng không phải là không được.
Phòng tôi còn lù lù xuất hiện thêm một cái bình hoa lớn.
Mỗi ngày, đều có hoa tươi được thay mới.
Dưới ánh nắng ban mai, những bông hoa căng tràn sức sống, như thể đang thở nhè nhẹ trong không gian.
Đôi khi, tôi lại cảm thấy hơi mơ hồ.
Đây chẳng phải chính là cuộc sống mà kiếp trước tôi từng mơ ước sao?
Bình yên, nhẹ nhàng, mỗi ngày đều có những điều nhỏ bé để tận hưởng.
Thế nhưng, sâu trong lòng, tôi lại sợ…
Sợ tất cả chỉ là một giấc mơ.
Một giấc mơ đẹp như bong bóng xà phòng, chạm nhẹ một cái là vỡ tan.
Cố Kiều đến rồi.
Ánh mắt A Vinh sáng rực như trẻ con nhìn thấy pháo hoa, vừa kính nể vừa phấn khích.
“Cuối cùng cũng được gặp cô Cố! Nữ thần trong lòng chúng ta đây rồi!”
Ông quản gia cũng cười rạng rỡ, thái độ vừa kính trọng vừa thân thiện hết mức.
Còn tôi… đây là lần đầu tiên tận mắt thấy nữ chính trong sách – người được miêu tả là vừa xuất sắc vừa sắc sảo, hơn người.
Cố Kiều đúng là có nhan sắc khuynh thành thật.
Nụ cười cô ấy nhẹ như gió thoảng, nhưng lại mang khí chất áp đảo.
Như một đóa mai nở giữa trời tuyết, cao ngạo kiêu sa, khiến người ta chỉ dám ngước nhìn mà không dám khinh nhờn.
Mà lạ cái, ai gặp cũng thích cô ấy ngay được.
Cố Kiều liếc tôi một cái, khẽ gật đầu mỉm cười.
Chỉ thế thôi mà tôi giật bắn, hai má nóng ran, tim đập thình thịch như trống làng.
Chắc chắn vượt mốc 100 rồi!
“Tiên nữ nào lạc xuống trần thế thế này trời?!”
Cố Kiều đẩy xe lăn của Mặc Nghiễn Chiêu đi dạo trong vườn.
Cửa sổ phòng tôi hướng thẳng ra phía họ.
Không xa, Cố Kiều đang nói gì đó, còn Mặc Nghiễn Chiêu thì lặng lẽ lắng nghe.
Khóe môi hắn hơi nhếch lên, ánh mắt chứa đầy ý cười dịu dàng, như gió xuân mơn man đất trời.
Hai người đứng giữa muôn hoa khoe sắc, nhìn mà cứ như tranh vẽ.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Mặc Nghiễn Chiêu cười nhẹ nhàng như vậy.
Không chế nhạo, không khinh miệt, cũng không có chút trêu đùa nào.
Chỉ đơn thuần là một nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.
Một nụ cười chân thành đến lạ.
Tôi lặng lẽ khép cửa sổ lại.
Gió thổi mạnh quá, làm mắt tôi cay cay…
Thần tượng Kafka của tôi từng nói:
“Mọi chướng ngại đều có thể hủy hoại tôi.”
Nhưng tôi thì khác.
Biết núi có hổ, tôi quay xe đập trống xin lui luôn.
Thôi, đừng mơ mộng viển vông nữa.
Không chừng ngày nào đó tôi sẽ “xuất ngoại” mất.
Hả? Bạn hỏi đi nước nào á?
Thiên đường.