Say Trong Lòng Anh

Chương 1



1.

“Tên gì?”

 

“Lô Gia Thiên.” Tôi lí nhí đáp.

 

“Nghi phạm là gì của cô?”

 

“Anh trai tôi.”

 

“Anh ta tên gì?”

 

“Lô Kính Mộ.”

 

“Hôm nay hai người đến ngân hàng làm gì?”

 

“Gửi tiền.” Tôi muốn khóc mà không khóc được, mặt mũi ủ rũ giải thích: “Thề có trời đất, cảnh sát ơi, chúng tôi chỉ đến gửi tiền thôi. Ba đời nhà tôi đều ngay thẳng, làm sao có thể đi cướp ngân hàng được chứ?”

 

“Vậy thấy cảnh sát thì chạy cái gì?” Viên cảnh sát đối diện nheo mắt, trông có vẻ hơi dữ.

 

Tôi thành thật khai báo: “Anh tôi bảo tôi ngồi trong xe canh chừng, nếu có cảnh sát giao thông đến thì lái xe đi, kẻo bị phạt. Nhưng tôi hoảng quá, đạp nhầm ga…”

 

Cửa phòng thẩm vấn bật mở, một cảnh sát trẻ bước vào: “Lý lịch đã điều tra xong.”

 

Viên cảnh sát đang thẩm vấn nhận lấy hồ sơ, lật xem một lúc.

 

Có lẽ thấy chúng tôi đúng là trong sạch, ba đời chưa ai từng vào đồn, một người làm luật sư, một người làm thiết kế, hoàn toàn không có động cơ đi cướp ngân hàng.

 

Anh ta cười khổ: “Hai anh em không làm gì sai, vậy thấy cảnh sát thì chạy cái gì?”

 

Tôi cúi đầu lí nhí: “Đỗ xe sai quy định ạ.”

 

Anh ta cứng họng.

 

Sau một hồi thẩm vấn, xe cũng bị lục soát, cuối cùng xác nhận là hiểu lầm.

 

Viên cảnh sát vừa giáo huấn tôi đừng làm mấy chuyện ảnh hưởng trật tự công cộng, vừa nhấp một ngụm trà.

 

“Được rồi, không có vấn đề gì nữa. Gọi người nhà đến đón đi.”

 

Tôi tối sầm mặt mũi.

 

Ba mẹ tôi vừa đi du lịch hôm qua, sáng nay còn thấy mẹ đăng WeChat khoe đang ngắm bình minh ở Tam Á.

 

Nếu giờ tôi gọi mẹ về đón vì chuyện mất mặt này, bà chắc chắn sẽ đánh tôi với Lô Kính Mộ một trận.

 

“Ba mẹ tôi đi xa rồi, không đến được.” Tôi cắn răng trả lời.

 

Viên cảnh sát ngẩng lên nhìn tôi, rồi nhìn vào hồ sơ: “Cô đã kết hôn mà. Gọi chồng đến.”

 

Quả nhiên, vòng vo thế nào cũng không thoát được mất mặt.

 

Tôi do dự mãi, không biết phải nói sao cho dễ nghe, rằng quan hệ giữa tôi và chồng chẳng thân thiết gì mấy.

 

Anh ta cau mày: “Sao mặt cô kỳ vậy? Chồng cô tên gì?”

 

Tôi lí nhí: “Giang Dư Bạch.”

 

Anh ta sững người một chút, rồi cười vui vẻ: “Trùng hợp ghê! Ở phòng hình sự chỗ tôi cũng có người tên này!”

 

Tôi đỏ mặt, chỉ muốn chui xuống đất ngay lập tức.

 

Tôi không biết phải giải thích thế nào rằng người anh ta nhắc đến chính là chồng tôi.

 

Đúng lúc đó, cửa phòng thẩm vấn lại mở ra.

 

Tiếng ồn ào bên ngoài cùng luồng gió lạnh từ điều hòa ùa vào.

 

Giang Dư Bạch đứng ngay cửa: “Anh Lâm.”

 

Viên cảnh sát đối diện tôi đứng dậy, vỗ vai anh ấy, vui vẻ chào hỏi: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền! Cậu sao lại tới đây?”

 

Tôi lúc này chỉ muốn độn thổ.

 

Giang Dư Bạch chỉ vào tôi, cười bất đắc dĩ: “Đến đón vợ tôi.”

2

Vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát, Lô Kính Mộ lập tức bắt taxi rời đi, sống chết không chịu đi chung xe với tôi.

 

Nhìn ánh mắt anh ấy là biết, bây giờ anh ấy ghét tôi đến mức nào.

 

Tôi cũng biết lần này mình ngu ngốc thật, đành lẽo đẽo theo sau Giang Dư Bạch lên xe của anh ấy.

 

Vừa hạ kính cửa sổ cho thoáng khí, anh ấy vừa nhắc nhở: “Thắt dây an toàn đi.”

 

Tôi cảm thấy căng thẳng đến mức không nói nên lời, cứ như học sinh tiểu học bị giáo viên gọi lên bảng.

 

Thắt dây an toàn xong, tôi ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp.

 

Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi một cái, không nhịn được bật cười:

 

“Ngồi thẳng đơ thế làm gì?”

 

Tôi cứng đầu đáp: “Tôi vẫn luôn thế mà.”

 

Anh ấy không phản bác cũng chẳng đồng tình, chỉ lặng lẽ khởi động xe.

 

Bầu không khí trong xe có chút gượng gạo, cứ như hai người xa lạ đang miễn cưỡng ngồi chung vậy.

 

Tôi hắng giọng, lấy hết can đảm hỏi: “Anh tan ca rồi à?”

 

Anh ấy gật đầu: “Vụ án này gần xong rồi, bận cả tháng nay, giờ được nghỉ mấy ngày.”

 

Vừa liếc nhìn đồng hồ, anh ấy vừa hỏi bâng quơ:

 

“Hơn mười một giờ rồi, em có đói không? Trong ngăn kéo có sữa, đói thì lấy uống đi.”

 

Tôi lắc đầu: “Không đói.”

 

Anh ấy cũng không ép, chỉ bình thản đánh lái rồi hỏi tiếp:

 

“Trưa nay muốn ăn gì? Lát anh đi mua đồ.”

 

Tôi khẽ chớp mắt.

 

Giang Dư Bạch nấu ăn rất ngon. Lần đầu tiên tôi ăn cơm anh ấy nấu mà có cảm giác như được khai sáng, vị giác bỗng dưng phát sáng lấp lánh.

 

Nhưng từ lúc lấy giấy đăng ký kết hôn đến giờ mới hai tháng, mà hai tháng này anh ấy toàn nhận vụ án lớn, bận tối mặt tối mũi, hầu như ngủ luôn ở phòng nghỉ trong đồn. Chẳng có thời gian về nhà, chứ đừng nói đến chuyện nấu ăn.

 

Hôm nay tự dưng lại rảnh rỗi, còn chủ động muốn nấu cơm. Tôi tất nhiên đồng ý hai tay hai chân luôn!

 

Đang do dự không biết nên chọn bò kho hay sườn chua ngọt, thì điện thoại anh ấy reo lên.

 

Điện thoại kết nối với bluetooth trong xe, vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng ồn ào:

 

“Nghe nói cậu vừa rời đồn với vợ à?”

 

Mất mặt quá!!!

 

Mặt tôi đỏ bừng, không dám phát ra tiếng nào.

 

Giang Dư Bạch liếc tôi một cái, giọng mang ý cười: “Ừ, vừa đi.”

 

Anh ấy từ từ tấp xe vào lề đường.

 

Bên kia ồn như chợ vỡ, chắc có kha khá người đang tụ tập lại. Người cầm điện thoại phải hét lên:

 

“Đi đâu thế? Mau quay lại đây! Nghe nói vợ cậu vào đồn, bọn tôi vừa nghe tin đã lập tức chạy tới… Mau lên, đưa em dâu đến cho anh em gặp mặt cái nào! ”

 

Xung quanh còn có người phụ họa:

 

“Đúng rồi, đúng rồi! Bọn tôi còn chưa gặp chị dâu lần nào đâu!”

 

Giang Dư Bạch nhìn tôi, cười nhàn nhạt, hơi ngẩng cằm ra hiệu cho tôi trả lời.

 

Tôi xấu hổ đến mức mặt đỏ như gấc, lắc đầu như cái trống bỏi, nhưng miệng thì cắn chặt, không hé răng.

 

Bên kia bắt đầu sốt ruột, thúc giục:

 

“Nói gì đi chứ! Cô ấy chết rồi à?”

 

Giang Dư Bạch nhìn tôi chằm chằm, bâng quơ đáp: “Mấy người dọa cô ấy sợ rồi, hình như không muốn đến.”

 

Tôi giật bắn, trợn mắt nhìn anh ấy.

 

Anh ấy cười khẽ một tiếng.

 

Đầu dây bên kia lập tức im bặt. Một lúc sau, có người thận trọng hỏi:

 

“Em dâu đang ngồi cạnh cậu à?”

 

Giang Dư Bạch nhịn cười, gật đầu “Ừ”, sau đó quay sang nhìn tôi:

 

“Muốn chào hỏi họ không?”

 

Anh ấy ngừng một chút, giọng chậm rãi, nhẹ nhàng như đang rót mật vào tai tôi:

 

“Hửm? Bé cưng?”

 

Bé… Bé cưng??!!!

 

Một luồng nhiệt dâng thẳng lên đỉnh đầu tôi, mặt đỏ như cà chua chín.

 

Chúng tôi lấy giấy đăng ký kết hôn đã hai tháng, bình thường anh ấy toàn gọi tôi là “Gia Gia” giống như bố mẹ tôi. Cái từ “bé cưng” này không phải chưa từng nghe, nhưng chỉ có một, hai lần…

 

Ờm, là trên giường.

 

Bên kia điện thoại lập tức náo loạn như cái chợ trời.

 

Tôi nhìn vào đôi mắt đầy ý cười của Giang Dư Bạch, đầu óc quay cuồng, mãi mới nghẹn ra được một câu nhỏ như muỗi kêu:

 

“Chào mọi người.”

 

Đáp lại là một loạt tiếng hô:

 

“Chào chị dâu!!!”

 

Tôi xấu hổ muốn chết, dán mặt lên cửa kính xe, nhất quyết không mở miệng nữa.

 

Một người bên kia ho hắng giọng, hạ thấp giọng hỏi tôi:

 

“Em dâu này, có muốn qua đây ăn cơm chung không? Anh em bọn anh chỉ nghe nói Dư Bạch kết hôn, ai cũng tò mò. Dạo trước bận quá không có thời gian, hôm nay mới rảnh, muốn gặp em một chút… Không có ý gì đâu, chỉ là quen mặt, sau này em đi đâu ở Giang Thành cũng dễ xử lý hơn.”

 

“Chị dâu, có thời gian qua không?”

 

Giang Dư Bạch từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ nhìn tôi cười.

 

Bên kia quá nhiệt tình, tôi không nỡ từ chối.

 

Cắn răng, cân nhắc đủ kiểu, cuối cùng tôi nghẹn ra được một câu:

 

“Được ạ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.