Say Trong Lòng Anh

Chương 3



Hậu quả của “tân hôn yến ẩm” chính là hai đứa tôi quấn lấy nhau đến tận nửa đêm, triền miên không dứt.

 

Giang Dư Bạch vừa mới “mở khóa”, lại thêm nửa tháng xa cách, bao nhiêu nhung nhớ và khao khát bị dồn nén suốt thời gian qua bùng nổ dữ dội.

 

Anh giống như một con sói nhịn đói quá lâu, không cho tôi có cơ hội né tránh, từng tấc da thịt đều bị anh cắn nuốt, mơn trớn, như thể muốn khắc ghi dấu vết của mình lên tôi.

 

Tôi bị anh trêu chọc đến mức khóc lóc cầu xin, nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt sâu thẳm, nguy hiểm đến mức khiến tôi phát run.

 

“A… aa… nhanh quá… anh chậm chút…” Tôi nức nở, giọng đã khàn đặc.

 

Anh hừ lạnh, cúi xuống cắn nhẹ lên xương quai xanh của tôi, hơi thở nóng bỏng phả bên tai.

 

“Chậm?” Anh cười khẽ, giọng nói trầm thấp mang theo chút nguy hiểm: “Không được. Anh còn chưa đủ. Em biết chồng em mạnh mẽ đến mức nào mà.”

 

Tôi bị anh dày vò đến mức khóc lóc, ngay cả hơi sức nói chuyện cũng không còn, chỉ có thể vùi mặt vào lòng anh, từng nhịp thở đều rối loạn.

 

Đến cuối cùng, khi tôi chẳng còn chút sức lực nào, mơ màng thiếp đi, chỉ nhớ mang máng có một đôi tay vững chãi bế bổng tôi lên, bước vào phòng tắm.

 

Hơi nước dần lan tỏa, mang theo hương thơm dịu nhẹ của sữa tắm, bao phủ lấy cả hai chúng tôi. Anh cúi người, cẩn thận đặt tôi xuống bồn tắm lớn, nước ấm nhanh chóng tràn qua làn da, xoa dịu từng cơn đau mỏi. Tôi khẽ rùng mình, nhưng không phải vì lạnh, mà vì bàn tay nóng bỏng của anh đang chậm rãi lướt trên vai tôi.

 

“Anh giúp em tắm.” Giọng anh trầm thấp, khàn đặc vì dục vọng chưa nguôi.

 

Tôi ngước lên nhìn anh, hơi nước bốc lên phủ một lớp sương mỏng trên gương mặt góc cạnh. Đôi mắt sâu thẳm của anh tràn ngập sự say đắm, xen lẫn một chút nguy hiểm. Tôi mấp máy môi định nói gì đó, nhưng chưa kịp cất lời, anh đã cúi xuống, môi anh chạm nhẹ vào vành tai tôi, hơi thở nóng rực phả vào da thịt, làm tôi run lên theo phản xạ.

 

“Bảo bối.” Anh khẽ cười, giọng nói như có ma lực. “Đừng trốn.”

 

Tôi không trốn, mà thực ra… cũng không trốn được.

 

Tôi hơi nhíu mày, bàn tay vô thức bấu lấy thành bồn: “Anh nhẹ thôi…”

 

Anh bật cười, cúi xuống hôn lên bờ vai tôi, đầu lưỡi nóng ướt lưu lại những dấu vết tê dại: “Là em dụ dỗ anh trước đấy nhé.”

 

Tôi đỏ mặt, lườm anh: “Ai dụ dỗ anh chứ?”

 

Bọt xà phòng trắng muốt theo từng động tác của anh mà trượt dài trên cơ thể tôi. Bàn tay anh dịu dàng, nhưng cũng mang theo sự chiếm hữu tuyệt đối, vuốt ve từng đường cong, như thể muốn khắc ghi chúng vào lòng bàn tay.

 

Tôi ngửa cổ, để mặc anh hôn lên da thịt, nhưng vẫn không quên phản bác: “Rõ ràng là anh không kiềm chế được.”

 

Anh nheo mắt, cười trầm: “Ừ, anh không kiềm chế được. Nhưng mà…”

 

Anh bỗng đè tôi xuống thành bồn, môi kề sát tai tôi, giọng khàn khàn: “Em không thấy vui à?”

 

Tôi bị anh làm đến cả người nóng bừng, bực bội đánh lên ngực anh: “Ai mà vui nổi chứ! Anh cứ như sói vậy…”

 

Anh bật cười, ánh mắt tràn đầy ý cười trêu chọc: “Sói chỉ ăn thịt thỏ trắng, em nói xem, anh có nên tiếp tục không?”

 

Tôi vừa tức vừa xấu hổ, định vùng vẫy thì bị anh giữ chặt eo, khiến tôi mềm nhũn, thở dốc cầu xin: “Giang Dư Bạch… đừng mà…”

 

Anh ghé sát môi tôi, cắn nhẹ một cái: “Muộn rồi, bảo bối.”

 

Hơi nước bao phủ xung quanh, làm mờ đi mọi đường nét, nhưng cũng khiến từng xúc cảm trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

 

Tôi lạc trong nụ hôn sâu của anh, từng hơi thở bị anh cuốn lấy, từng nhịp đập hòa vào nhau.

 

“Chậm một chút…” Tôi thở hổn hển, mắt ướt long lanh.

 

Anh vuốt ve gương mặt đỏ ửng của tôi, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan, để anh thương em…”

 

Môi anh dịch dần lên cổ tôi, đầu lưỡi nóng ướt lưu lại từng dấu vết cháy bỏng. Tôi không nhịn được mà khẽ rên rỉ, bàn tay vô thức bấu lấy bờ vai rắn chắc.

 

Anh bật cười khẽ, hơi thở phả bên tai tôi: “Mới vậy mà đã chịu không nổi?”

 

Tôi không trả lời, chỉ thở dốc.

 

Nước ấm bắn tung tóe, bọt nước trượt theo làn da ướt át, khiến cảm giác tê dại càng thêm rõ rệt.

 

Không có chỗ trốn, cũng chẳng có đường lui.

 

Anh không cho tôi cơ hội trốn tránh, cũng chẳng để tôi có thời gian suy nghĩ, chỉ có thể chìm đắm trong sự quấn quýt mãnh liệt.

 

Trong không gian ngập tràn hơi nước, từng tiếng thở dốc và tiếng nước vỗ vào nhau vang lên không dứt.

 

Chỉ đến khi cả hai đều kiệt sức, anh mới chịu buông tha, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán tôi, khàn giọng dỗ dành:

 

“Ngủ đi, bảo bối.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.