NGOẠI TRUYỆN 1
Tống Triết mang thai song sinh.
Đến tháng thứ sáu, bụng chị ấy đã khá lớn.
Bác sĩ nói may mà thể trạng của Tống Triết tốt, nếu không, lúc sinh con chắc chắn sẽ rất vất vả.
Cũng vì vậy mà Lộ Kính Mộ càng thêm cẩn thận, chuyện gì có thể tự làm, anh đều giành lấy làm hết.
Trong thời gian mang thai, ngoài tính khí có chút thất thường, Tống Triết hầu như không gặp phải triệu chứng khó chịu nào. Không ốm nghén, không mất ngủ.
Hôm nay là sinh nhật chị ấy, Tống Triết mời vài người bạn thân đến nhà ăn tối.
Lộ Kính Mộ muốn đưa vợ đi ăn ở nhà hàng, nhưng Tống Triết nhất quyết đòi tổ chức ở nhà.
Mà tất nhiên, phụ nữ mang thai thì không thể vào bếp được, thế là mọi người cùng nhau bàn bạc, ai giỏi món gì thì góp món đó.
Giang Dư Bạch tan làm rồi đến đón tôi ở studio. Hai chúng tôi tạt qua chợ mua ít nguyên liệu, tay xách nách mang đến nhà Lộ Kính Mộ.
Vừa xuống xe, chúng tôi đã thấy Lộ Kính Mộ cũng vừa về đến nơi.
Anh ấy vẫn mặc nguyên bộ vest công sở, một tay xách cặp tài liệu, tay kia cầm một túi nhựa màu đỏ.
Tôi tò mò:
“Anh cầm gì thế?”
Lộ Kính Mộ thở dài bất đắc dĩ:
“Cá.”
Tôi ngẩn người:
“Không phải em đã nhắn trong nhóm là mua cá rồi sao? Một con cá vược, một con cá trắm, thế vẫn chưa đủ à?”
Anh ấy đáp:
“Đây là cá diếc, anh vừa câu được.”
Giang Dư Bạch bật cười trêu:
“Lạ ghê, ngồi yên mà câu cá được luôn à?”
Lộ Kính Mộ liếc trắng mắt, lại thở dài, không rõ là than thở hay khoe khoang:
“Gần đây Tống Cát Cát rất thích uống canh cá, mà nhất định phải là cá do anh câu, hết cách rồi…”
Tôi trầm mặc một lúc:
“Phụ nữ mang thai đều kén ăn vậy sao?”
“Còn không à? Hôm nay cô ấy không ăn cay, mai không ăn ngọt, ngày kia lại không ăn hành.
Buồn cười nhất là mấy hôm trước, nửa đêm gọi anh dậy, bảo muốn uống… sơn dầu, làm anh sợ suýt đột quỵ.”
“Sơn dầu á?”
Quá quắt thật sự!
Lộ Kính Mộ gật đầu, thở dài:
“Hết cách, nội tiết tố thai kỳ thay đổi khó lường lắm… Mà dạo này cô ấy cũng nóng tính nữa, chạm một cái là nổ ngay. Anh phải nói chuyện nhẹ nhàng hết mức, không thì sẽ bị giận cả ngày.”
Tôi không thấy đây là chuyện gì đáng để khoe khoang, hoặc có lẽ tôi nghĩ rằng đó vốn dĩ là điều hiển nhiên.
Trong chuyện sinh con, phụ nữ hy sinh rất nhiều, đàn ông chỉ cung cấp một chút giá trị tinh thần, đương nhiên phải làm cho trọn vẹn.
Thế nên tôi vỗ vai anh ấy:
“Việc nên làm thôi, Tiểu Lộ. Hầu hạ chị dâu em cho tốt vào.”
Lộ Kính Mộ gạt tay tôi ra, không kiên nhẫn:
“Muốn ăn đòn à, Tiểu Gia?”
Lúc chúng tôi còn đang trêu chọc nhau thì bạn thân của Tống Triết cũng tới.
Phó Đồng tay xách vài túi nhựa, còn có một túi giấy nhìn logo thì chắc là bánh kem.
Lộ Kính Mộ thấy cô từ xa liền gọi:
“Mao Mao, sao giờ mới đến?”
Phó Đồng liếc anh ấy một cái:
“Không phải cậu cũng vừa về à?”
Rồi như sực nhớ ra gì đó, cô bừng bừng nổi giận:
“Cậu dám gọi tôi là Mao Mao lần nữa xem?”
Lộ Kính Mộ và Giang Dư Bạch phá lên cười.
Họ là bạn cùng lớp hồi cấp ba, chẳng rõ lại là chuyện gì đây.
Tôi lén hỏi Giang Dư Bạch:
“Sao lại gọi chị ấy là Mao Mao?”
Giang Dư Bạch cười nói:
“Hồi đó có giáo viên đọc nhầm tên Tống Triết thành ‘Tống Cát Cát’, thế là biệt danh gắn luôn.
Còn Phó Đồng vì chơi thân với Tống Triết, nên cũng bị kéo theo, gọi là ‘Mao Mao’ suốt ba năm trời.”
Phó Đồng nghe thấy, giận dữ trừng mắt:
“Có phải tôi muốn đâu! Chỉ vì chơi với con bé mà mất luôn cái tên thật.”
Lộ Kính Mộ vẫn chưa biết sợ, còn chêm vào:
“Nhưng này, cái tên đó hợp đấy, cậu với Cát Cát bao năm rồi vẫn thân thiết thế còn gì?”
“C//út! Hợp cái đầu cậu!” Phó Đồng gắt.
Mà đáng sợ nhất là Lộ Kính Mộ còn nảy ra ý định đặt tên thân mật cho hai đứa trẻ là Cát Cát và Mao Mao.
Kết quả, Tống Triết cho anh ấy ăn chửi ngập đầu.
Thế là xong luôn.
Sau trăm ngày của bà nội Giang Dư Bạch, chúng tôi chọn ngày đẹp để tổ chức đám cưới bù.
Ai ngờ, ngay trước hôn lễ mấy ngày, tôi và anh cãi nhau.
Hoặc chính xác hơn, là tôi bị anh chọc tức đến phát cáu.
Anh ra sức dỗ dành, nhưng càng giải thích càng rối.
Tôi tức đến mức chặn hết liên lạc của anh.
Đêm trước ngày cưới, anh mò vào Alipay, vừa chuyển khoản vừa nhắn tin cho tôi:
【Bảo bối, ngày mai em nhất định phải đến nhé.】
Tôi nhìn tin nhắn, vừa giận vừa buồn cười.
Hôm sau, đám cưới diễn ra như dự định. Mấy cô bạn thân đại học của tôi cũng đặc biệt xin nghỉ làm, bay sang Trung Quốc dự hôn lễ.
Amy là một trong số đó. Cô ấy người Na Uy, tóc vàng mắt xanh, đẹp như nữ thần bước ra từ thần thoại.
Amy rất thích Trung Quốc. Thời đại học tự học tiếng Trung, sau còn sang đây làm sinh viên trao đổi hai năm, bây giờ nói tiếng Bắc Kinh chuẩn không chê vào đâu được.
Cô ấy nhận ra tôi còn giận Giang Dư Bạch, liền khuyên nhủ:
“Hôm nay cậu là công chúa, đừng giận cái tên ngốc đó nữa, bảo bối à.”
Tôi bĩu môi:
“Tôi đâu có giận.”
Amy cười híp mắt:
“Nhưng đây là chồng cậu mà.”
Tôi vẫn ngang bướng:
“Chồng của cậu.”
Mấy cô phù dâu người Trung Quốc hiểu liền phá lên cười, còn mấy cô bạn ngoại quốc thì ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Đến khi làm lễ, MC hỏi:
“Em có nguyện ý cùng anh ấy đi hết cuộc đời này không?”
Tôi làm nũng:
“Anh bảo anh ấy, em đồng ý.”
Cả khán phòng bật cười.
Giang Dư Bạch nghe thấy hai chữ “đồng ý”, người đàn ông ba mươi tuổi lại rưng rưng nước mắt.
Anh nhìn tôi, ánh mắt trong trẻo, dịu dàng.
Sau đó, anh nắm lấy tay tôi, trịnh trọng nói:
“Anh thề sẽ cùng em đi hết cuộc đời này.”
Tình cảm ngây ngô năm nào cuối cùng cũng trở thành lời hẹn ước cả đời.
Đây là nơi trái tim luôn hướng tới.
“Thật sự mãn nguyện.”