Hóa ra mẹ tôi đã đúng.
Tôi lấy chồng xa đã hai năm, số lần về thăm nhà đếm trên đầu ngón tay.
Thời gian, tiền bạc, sức lực đều trở thành trở ngại cho tôi về nhà.
Lần này khi tôi sinh con, mẹ tôi đến ở vài ngày rồi lại trở về rồi, còn phải chăm sóc ba tôi.
Sức khỏe của ba vẫn luôn không tốt, có thể phải làm một phẫu thuật nhỏ, nhưng tôi lại không thể trở về thăm ông ấy.
Tôi không thể tìm được một công việc phù hợp ở thành phố này cho chuyên ngành của mình, thu nhập của tôi chỉ bằng một nửa so với trước đây.
Thay vào đó, Khâu Minh được nhận vào một công ty tốt, trở thành “người có triển vọng” trong mắt người thân và bạn bè.
Vì lý do này mà mẹ chồng rất nhiều lần cho tôi sắc mặt, cả công khai lẫn ngấm ngầm.
Nhớ tới trước đây, tôi là một trong những học sinh giỏi đứng đầu lớp, là niềm tự hào của ba mẹ.
Sự hy sinh tự cho mình là đúng đắn, có mang lại hạnh phúc cho tôi không? Được ai công nhận?
Ngược lại, sau khi sinh con, tôi không còn được coi là con người nữa, trong mắt nhà chồng, tôi chỉ là công cụ cho con bú!
Trước đây khi xem phim truyền hình, tôi vẫn mắng nữ chính. Kỳ thật tôi chính là kẻ chỉ có não yêu đương.
Sau khi khóc một lúc, lòng tôi trở nên thông suốt hơn rất nhiều.
Nhất định phải ly hôn..
Nhưng các người đừng nghĩ sẽ sống tốt!
Những ngày tiếp theo vẫn bình yên như thường lệ. Bọn họ cho rằng tôi không dám gây thêm rắc rối nữa.
Thật ra tôi vẫn luôn âm thầm chuẩn bị.
Sau khi thu xếp xong mọi việc, tôi thu dọn đồ đạc cần thiết, bế con đi ra ngoài.
Dưới lầu, đã có một chiếc ô tô đang đợi tôi, chị Trương là bảo mẫu mới thuê của tôi đang ngồi trong đó.
Xe chở tôi đến một khách sạn, nơi tôi thuê một phòng trong một tháng. Giá không hề rẻ, nhưng tiền chẳng phải là để dùng vào những lúc như thế này sao?
Sau khi ổn định chỗ ở trong khách sạn, tôi giao đứa trẻ cho chị Trương.
Chị Trương rất có kinh nghiệm, được sự chăm sóc của chị ấy, em bé nhanh chóng ngủ thiếp đi sau khi uống sữa.
Tôi nhốt mình trong phòng, bật điện thoại ở chế độ máy bay, chỉ giữ Wifi, chặn tất cả những người đáng lẽ phải chặn trên WeChat.
Lúc này ngoài trời bắt đầu mưa nhẹ.
Ngày mưa, một mình, không mắc tiểu.
Bắt đầu chiến đấu!
Tôi chỉnh sửa video quay trước đó, loại bỏ âm thanh.
Nhấn vào nhóm gia đình chồng — “Người một nhà yêu thương lẫn nhau”, gửi đi một cách dứt khoát.
Tôi: [Video]
Tôi: [Tình mẫu tử vĩ đại, con dù bao nhiêu tuổi cũng là con trai cưng của mẹ. @Mẹ chồng @Chồng]
Trong một lúc lâu, không ai nói chuyện trong nhóm.
Tôi kiên nhẫn chờ đợi.
Chồng: [Con mẹ nó cô dám quay lén tôi!]
Mẹ chồng: [Mau chóng thu hồi cho tôi! Nhanh lên!]
Tôi: [Xin lỗi, không thể thu hồi lại được, vả lại tôi đây đang khen mẹ nha. @mẹ chồng]
Tôi: [Mặc dù Khâu Minh đã 29 tuổi, nhưng vẫn là con trai lớn ngoan ngoãn của mẹ, hai mẹ con tr.ần truồ.ng cùng nhau tắm rửa, thật là một cảnh tượng đẹp đẽ của một người mẹ yêu thương và một đứa con hiếu thảo.]
Chồng: [Trả lời điện thoại cho tôi!]
Con trai của dì tư: [Đây rõ ràng là phim điện ảnh Đảo Quốc, đừng dùng nó để gán ghép cho dì ba của tôi. @TÔI]
Dì Tư: [Phim điện ảnh đảo quốc cái gì? Nếu con còn xem lung tung, mẹ sẽ tịch thu điện thoại của con!]
Dì Tư: [Chị ba, không phải em nói với chị, Khâu Minh đã lớn như vậy rồi, sao còn có thể tắm chung được? Con trai lớn tránh mẹ, chị không hiểu sao? Dạy hư đứa nhỏ.]
Con gái của dì năm: [Không thể chấp nhận được, không nên kết hôn…]
Dượng năm: [Đừng nói nhảm nữa, thoát ra đi. @con gái dì năm]
Con gái của dì năm: [Không, sau này không muốn nói chuyện với dì ba và anh Khâu Minh nữa, bọn họ thật biến thái.]
Dì năm: [Tại sao con lại nói chuyện với dì ba như vậy? Dì ba của con là… Đây là….]
Dì năm “đây là” cả nửa này, nhưng thực sự không nói được nữa.
Dì năm: [Con cần kết hôn thì phải kết hôn! Gia đình bình thường sẽ không giống như dì ba của con.]
Mẹ chồng: [Sao tôi lại không bình thường? Chẳng lẽ con trai lớn rồi thì phải cắt đứt quan hệ với mẹ?]
Mẹ chồng: [Đứa con trai tôi vất vả nuôi nấng, kết hôn rồi thì không còn là của tôi nữa à? Có công bằng với tôi không?]
Mẹ chồng tôi như tức đến phát điên, nói chuyện không mạch lạc, trong khi chồng tôi cứ bắt tôi nghe điện thoại.
Lúc này dì tư đã dẫn đầu tấn công tôi.
Chồng của dì tư mở một chuỗi nhà hàng, kiếm được rất nhiều tiền. Bao nhiêu năm nay, trong mắt người khác, dì tư vẫn luôn là hình tượng phu nhân, ở nhà không phải làm việc gì, còn được người hầu hạ.
Nhưng thực chất, bên dưới vẻ ngoài sáng sủa, đã mục nát từ lâu.
Dì tư: [Tiêu Tuyên, cô đã kết hôn được hai năm rồi, mẹ chồng cô đối xử với cô như thế nào, chúng tôi đều thấy rất rõ, xem cô như con gái ruột vậy.]