Sự Cám Dỗ Của Chú

Chương 10



Chương 10:

Mấy phút sau, cửa phòng ngủ bị gõ vang. Tôi lạnh mặt đi mở cửa.
Không ngoài dự đoán, là Kỳ Vân Chương.

Sau khi anh đi vào thì khóa trái cửa, bên môi nở nụ cười.

“Em lạnh mặt với anh làm gì, là anh gọi cô ta tới à?”

Tôi lập tức nở nụ cười với anh.

“Phải đó, cháu nên cổ vũ chú nhỏ xem mắt, mau đi ra ngoài đi, đừng để chị Tiểu Úc chờ sốt ruột, cũng đừng phụ lòng mẹ cháu có ý tốt.”

Kỳ Vân Chương liếc nhìn tôi, đi qua giữ lấy sau gáy tôi.

“Muốn ăn đòn à?”

Một giọng nữ ngoài cửa vang lên không đúng lúc.

“Anh Kỳ?” Ngay sau đó lại gõ cửa.

Tôi đưa tay muốn đẩy Kỳ Vân Chương ra thì lại bị anh đè lên cửa.

“Ừm.”

Kỳ Vân Chương đáp lời Tiểu Úc, nhưng lại nhẹ nhàng hôn môi tôi.

“Tôi thấy cơm sắp xong rồi nên tới gọi anh đi ăn cơm.”

Nụ hôn của Kỳ Vân Chương đã đến chỗ tai tôi.

Tôi căng thẳng thần kinh không dám phát ra chút âm thanh nào.

Ngược lại thì Kỳ Vân Chương vẫn ung dung không vội.

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô Úc.”

Vừa dứt lời, anh cắn vào vành tai tôi.

Tôi lập tức ngậm chặt miệng, sợ người ngoài cửa nghe thấy.

Cũng may là tiếng bước chân ngoài cửa dần đi xa.

Kỳ Vân Chương giữ lấy tôi, hôn lên chóp mũi tôi.

“Em sợ cái gì, cô ta không nghe thấy đâu.”

Tôi túm vạt áo sơ mi của anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh thích kiểu đó sao?”

“Dịu dàng hào phóng.”

Trước kia các bạn nam trong lớp từng thảo luận, nói là không có chàng trai nào lại không thích con gái dịu dàng.

Lúc nghe vậy tôi chỉ cười lạnh, trích dẫn danh ngôn của một vị danh nhân:

“Ai thèm quan tâm anh ấy thích kiểu gì?”

Nhưng bây giờ đối với Kỳ Vân Chương, tôi đột nhiên hơi để bụng. Anh quá chói mắt, tâm lý để ý không khống chế được mà sinh sôi.

Kỳ Vân Chương không đáp, cúi đầu hôn tôi. Dùng kỹ thuật hôn thành thạo mà có tính trêu chọc để dụ dỗ tôi đáp lại nụ hôn của anh.

Kỳ Vân Chương hôn không bao lâu thì dừng lại, chống trán vào trán của tôi. Đôi mắt đen nhánh mà sáng ngời nhìn tôi chăm chú.

“Thích em.”

“Không có gu, chỉ có người mình thích thôi.”

Anh kéo tay tôi đặt trên lồng ngực anh. Không cà lơ phất phơ như trước kia, giọng điệu tràn đầy nghiêm túc.

“Sở Nguyệt, ở chỗ anh, em mãi mãi không cần phải hoài nghi chính mình.”

“Từ trước đến nay đều là anh tự ti hơn em.”

Trong nhận thức của tôi, chuyện tự ti này sẽ không xảy đến với Kỳ Vân Chương.

Tôi ngơ ngác nhìn anh, bày tỏ không tin, muốn anh “Nói rõ một chút”.

Kỳ Vân Chương khẽ cười tự giễu. Anh không e dè mà kể cho tôi nghe.

Ban đầu khi vừa ở bên nhau, thật ra anh cực kỳ để ý đến việc chênh lệch nhau gần mười tuổi. Anh sợ tôi đối với anh chỉ là chấp niệm năm 16 tuổi để lại. Sợ khoảng cách thế hệ quá lớn, một ngày nào đó tôi và anh sẽ không còn chủ đề chung nữa, tôi sẽ chán ghét anh.

Càng sợ khi anh bước vào tuổi trung niên, tôi vẫn còn tươi trẻ xinh đẹp.

Thích một người, thật sự sẽ trở nên cẩn thận dè dặt.

Tôi nhào vào lòng anh, ôm lấy eo anh.

“Xin lỗi, em không nên ép anh nói ra.”

Kỳ Vân Chương cười, ôm lấy tôi.

Tôi nghĩ, anh còn thích tôi nhiều hơn tôi nghĩ.

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.