Bạn thân dùng lý do chúc mừng tốt nghiệp, tôi sắp trưởng thành, kéo tôi đi quán bar.
Mặc dù trên thẻ căn cước hai chúng tôi đều đã 18 tuổi rồi, nhưng thực tế còn hai tháng nữa mới đến sinh nhật tôi.
Bạn thân vốn đã tò mò và muốn thăm dò vùng đất chưa biết đến, chưa ngồi ấm mông thì đã để tôi lại ở ghế, chạy lên sàn nhảy quẩy tưng bừng.
Tôi chỉ thử một ngụm rượu trước mặt thì đã đẩy sang một bên, bắt đầu ăn trái cây. Ánh mắt đang tìm kiếm cô bạn đột nhiên bị ngăn lại.
“Chị gái, đi một mình à?”
Cách bắt chuyện lỗi thời lại dầu mỡ.
Tôi cười giả lả với hắn, không tiếp lời.
“Cùng uống một ly đi? Em mời chị.” Hắn cắn môi nhướn mày.
Không phải hắn tưởng hắn đẹp trai lắm đó chứ?
Lần này không chờ tôi lên tiếng, một giọng nam khách sáo lạ lẫm đã tiếp lời:
“Thưa anh, anh uống nhiều quá rồi, tôi cho người đưa anh về.”
“Ối!”
Không cho chàng trai dầu mỡ có cơ hội lên tiếng nữa, hắn đã bị bảo vệ đỡ đi rồi.
Nhân viên phục vụ xoay qua nhìn tôi: “Tổng giám đốc Kỳ đang ở lô ghế số 1 phía trên chờ cô, không cần lo cho bạn của cô, chúng tôi sẽ chăm sóc.”
Tôi im lặng đi theo một nhân viên phục vụ khác lên lầu.
Tầng hai được xây dựng cao hơn tầng một không ít.
Tôi đi đến phía trước lô ghế. Mấy cậu ấm đang đổ xúc xắc. Kỳ Vân Chương ngẩng đầu nhìn tôi, miệng ngậm điếu thuốc.
“Qua đây.”
Tôi ngồi bên cạnh anh: “Ban nãy chú nhìn thấy cháu sao?”
Anh hừ cười một tiếng, không trả lời.
Trong lúc mọi người đang nói cười thì tôi mới biết được, một người trong số bọn họ là ông chủ của quán bar này.
Tôi nhìn bọn họ chơi vài ván, cũng không hiểu được quy tắc. Chỉ biết rằng Kỳ Vân Chương chưa thua lần nào.
Có người bất mãn nói: “Chung xúc xắc của anh Kỳ không có vấn đề gì chứ?”
“Đúng đó, hoặc là anh Kỳ gian lận!”
Kỳ Vân Chương lười biếng cười: “Bản thân phế mà còn có thể trách tôi à?”
Dưới sự biểu tình phản đối của mọi người, Kỳ Vân Chương đột nhiên nhìn tôi
“Ban nãy xem có hiểu không?”
Tôi chớp mắt, lắc đầu.
Sau đó, anh cầm chung xúc xắc bên cạnh đưa tới trước mặt tôi. Anh đến gần, cầm tay tôi đè trên chung xúc xắc. Tôi còn chưa phản ứng được thì đã có người lên tiếng.
“Haha! Cái này được! Để cô bé lắc đi, bọn em mới yên tâm!”
“Cháu không biết.”
Nói xong tôi muốn rút tay lại, nhưng tay anh không động đậy tí nào.
“Cháu cứ lắc là được.”
Kỳ Vân Chương để đầu rất gần tôi, lúc nói chuyện, mùi rượu trong hơi thở quanh quẩn giữa tôi và anh.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, không sai không lệch, đúng lúc đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của người đàn ông.
Bầu không khí mờ ám kéo căng hết mức.
“Anh Kỳ, đến anh rồi!”
Tôi vội vàng lấy lại tinh thần, quay đầu lại.
Kỳ Vân Chương giữ lấy tay tôi lắc chung xúc xắc, lại nhanh chóng dừng lại. Mở ra nhìn thấy số điểm bên trong, anh cười.
“Sao vậy?” Tôi hỏi.
Đúng lúc đến lượt Kỳ Vân Chương kêu số, anh thu lại tầm mắt đang nhìn tôi.
“7 số 6.”
Nhà dưới hơi híp mắt lại: “Mở!”
Kỳ Vân Chương thua rồi, anh cười uống hết rượu trước mặt.