Sự Cám Dỗ Của Chú

Thầy giáo lưu manh



Chương 1: Thầy giáo lưu manh

Kỳ Vân Chương đứng bên ngoài cửa sổ, ánh mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bàn tay của thầy giáo dạy nhảy Latin đặt trên eo tôi.

Đây là tiết học cuối cùng, trong số các học viên chỉ còn lại tôi chưa đi.

Lúc thầy yêu cầu tôi nhảy với thầy điệu nhảy kết thúc môn học, tôi nhớ đến thầy chưa bao giờ có hành vi vượt quá giới hạn bèn gật đầu đồng ý.

Mặc dù Kỳ Vân Chương không phải là chú ruột của tôi, nhưng là người giám hộ tạm thời của tôi, anh vẫn vô cùng có trách nhiệm mà tới đón tôi.

Cho dù là sau hai năm kể từ khi anh từ chối lời tỏ tình của tôi.

Tôi nhớ đến mình lúc ấy, trong mắt tràn đầy chờ mong nhìn Kỳ Vân Chương, sau khi lấy hết dũng khí tỏ tình xong thì hồi hộp hỏi anh:

“Chú có thích cháu không?”

Anh lười biếng dựa lưng vào bàn làm việc, một tay lắc ly rượu, mùi hương Vodka trong ly lan toả.

Anh chỉ cụp mắt liếc qua tôi một cái, mang theo chút ý cười thoắt ẩn thoắt hiện.

“Chú thích cháu hả? Xem chú là cầ.m th.ú à?”

Từ đó, tôi ép mình buông bỏ anh.

Cũng không còn nhắc đến chuyện đó với anh nữa.
______

Tôi không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt của Kỳ Vân Chương ở ngoài cửa sổ, tiếp tục đi theo bước nhảy của thầy giáo.

Trước khi nhảy xong, bàn tay vốn yên phận đặt trên eo tôi của thầy giáo đột nhiên trượt đến trên lưng. Hắn đột nhiên đè một cái, tôi bị ép tới gần hắn.

Khuôn mặt của thầy giáo gần trong gang tấc. Ánh mắt đục ngầu, hắn nhếch môi cười.

“Thầy tặng em một món quà kết thúc môn học được không?”

Bàn tay sau lưng không cho tôi suy nghĩ mà đè lấy tôi. Nói xong, hắn chu môi đến gần. Tôi cố gắng ngửa đầu ra sau.

Khoảnh khắc trước khi tôi bị chạm vào thì người trước mặt bị kéo mạnh ra.

Kỳ Vân Chương dùng một tay xách cổ áo thầy giáo, ném hắn vào tường.

“Nào, nói tao nghe coi, vừa rồi mày muốn làm gì?”

Thầy giáo mở miệng ho khan, không nói nên lời, liên tục lắc đầu.

Kỳ Vân Chương lại kéo hắn ném xuống đất.

Dáng người của thầy giáo vô cùng gầy, cũng không cao bằng Kỳ Vân Chương, cho nên Kỳ Vân Chương hành động không hề tốn sức.

Thầy giáo bị đánh đến mức có chút choáng váng, tôi sợ Kỳ Vân Chương vướng vào kiện cáo liền tiến lên một bước.

“Chú nhỏ…”

Kỳ Vân Chương nghiêng đầu, thấp giọng nói. “Sao? Xót cho hắn à?.”

Vẻ lạnh lùng trong mắt người đàn ông khiến cho tôi miễn cưỡng dừng bước chân lại.

“Tôi sai rồi! Tôi xin lỗi tôi xin lỗi! Tôi thật sự không muốn làm gì cả!”

Kỳ Vân Chương giẫm một chân lên mặt thầy giáo, tùy ý châm một điếu thuốc. Lại cúi người ngồi xổm bên cạnh thầy giáo, đè đầu thuốc đỏ hồng vào khóe miệng hắn.

“Á”

Tiếng bị bỏng xì xèo, kèm theo tiếng la đau đớn của thầy giáo bùng nổ trong căn phòng.

“Không quản được cái miệng của mày thì tao quản giúp mày.”

Kỳ Vân Chương đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống người đang nằm sấp trên sàn nhà, lấy một xấp tiền từ trong ví ra ném vào người hắn, giọng điệu hững hờ.

“Bồi thường.”

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.