Tạ Chỉ, Ngoan Nào

Chương 1



Vì muốn trả thù thiên kim giả, tôi bao dưỡng bạch nguyệt quang của cô ta.
Tôi hành hạ anh không ngừng, thích thú nhìn anh tức giận đến phát điên.

“Tưởng An, thủ đoạn của cô cũng chỉ có vậy thôi sao?”

Càng nghe, tôi càng hưng phấn, vắt kiệt anh hết lần này đến lần khác.

Cho đến khi trước mắt hiện lên dòng chữ lạnh toát:

[Nữ phụ đang tự tìm đường chết]
[Tạ Chỉ – người thừa kế duy nhất của nhà họ Tạ, gia tộc giàu nhất. Ngày anh ta trở về cũng là ngày cô mất mạng.]

Tôi sợ đến mức ngồi phịch xuống người Tạ Chỉ.
“Ưm…”

Nghe tiếng anh rên khẽ, tôi không dám quay đầu lại, vội vàng rời đi.

Cho đến ngày tôi trở về để ly hôn, Tạ Chỉ lạnh lùng nhìn tôi:
“Không phải cô rất giỏi sao?”

———–

Tôi nghiêng đầu, ngắm người đàn ông bị trói tay bằng dải lụa đỏ.
Khóe môi khẽ cong, tôi ghé sát tai anh, giọng ngọt như mật:
“Anh nói xem, không biết Tưởng Minh Châu có biết sau lưng cô ta, anh lại thế này không nhỉ…”

Chữ cuối cùng, tôi cố tình thả nhẹ, như một lời trêu chọc.
Tạ Chỉ nhắm mắt, dáng vẻ lạnh nhạt như thể chẳng thèm để tâm.

Tôi khẽ cười, đầu ngón tay men theo gương mặt anh, lướt xuống xương quai xanh, rồi chạm nhẹ đến cơ bụng rắn chắc.
“Có dịp thì cho cô ta nhìn thấy, càng thú vị hơn.”

Tạ Chỉ đột nhiên mở mắt, giọng lạnh tanh:
“Cô nghĩ ai cũng vô liêm sỉ như cô sao? Tưởng An, thủ đoạn của cô chỉ có vậy thôi à?”

Tôi bật cười khẽ, cúi người, cắn một cái lên xương quai xanh anh:
“Không ngoan, phải phạt.”

Tạ Chỉ mím môi, ánh mắt sâu không đoán được.
Tôi vốn định dừng lại, nhưng càng nhìn anh lại càng thấy hứng thú.

Ngay lúc đó, không gian trước mắt bỗng vặn vẹo, rồi hàng chữ hiện ra:

【Phải công nhận, cảnh hai người bên nhau thật sự rất đẹp.】
【Nữ phụ đang tự tìm đường chết.】
【Tạ Chỉ là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tạ — gia tộc giàu nhất. Ngày anh ta trở về Tạ gia, chính là ngày cô chết.】
【Nữ phụ không làm loạn thì nữ chính sao tỏa sáng được.】

Tôi chết lặng, ngồi phịch xuống người Tạ Chỉ.
“Ưm…”
Anh khẽ rên một tiếng.

Tôi hoảng hốt bịt miệng anh: “Suỵt! Đừng lên tiếng!”

Ánh mắt anh tối sầm lại, như muốn hỏi tôi: Cô lại phát điên gì nữa đây?

【Sao hai người họ dừng lại rồi? Chỉ nhìn bóng dáng thôi cũng đủ mlem.】
【Nữ phụ lại sắp giở trò đây.】

Tôi cứng người. Không lẽ… những dòng chữ kia đang nói về chúng tôi?

Ánh nhìn tôi vô thức dừng trên người anh.
Bờ vai rộng, thân hình cao lớn, gương mặt tuấn tú đến mức gần như hoàn hảo.
Phải công nhận, dù chỉ là công cụ trả thù Tưởng Minh Châu… nhưng Tạ Chỉ đúng là gu của tôi.

Nghĩ đến mấy hàng chữ đáng sợ kia, tôi thấy lạnh sống lưng.
Giữ mạng vẫn quan trọng hơn.

Anh sắp bị tôi bịt miệng đến nghẹt thở, tôi vội buông tay.
“Khụ khụ… cô lại phát điên gì nữa đây?”

Nhìn làn da trắng mịn của anh nhuộm đỏ, tôi lẩm bẩm: “Sắc tức là không, sắc tức là không…”

Không kịp để anh phản ứng, tôi nhanh tay bịt mắt anh bằng dải lụa.
Anh vẫn im lặng, để mặc tôi muốn làm gì thì làm.

Đến khi anh hoàn toàn không nhìn thấy gì, tôi liền nhặt quần áo rồi chạy trối chết.

Lần thứ hai gặp lại Tạ Chỉ là vào ngày hôm sau ở trường.
Trên hành lang, ánh mắt anh lạnh lẽo như băng.
Tôi chẳng buồn bận tâm.

Bên cạnh anh là Tưởng Minh Châu, vừa nói vừa cười, trông vô cùng thân thiết.
Thấy tôi, cô ta lập tức thu lại nụ cười:
“Tưởng An, ba mẹ bảo tối nay đừng quên đi thử lễ phục.”

Tôi cười nhạt: “Lại làm phiền cậu quan tâm rồi.”

Sắc mặt Tưởng Minh Châu lập tức sa sầm.
Khi tôi liếc về phía Tạ Chỉ, cô ta liền bước lên chắn trước anh, dáng vẻ như sợ tôi nuốt mất người đàn ông của mình.

Tôi bật cười, ánh mắt lướt qua người Tạ Chỉ — và khựng lại khi thấy vết bầm trên cổ tay anh.
… Hỏng rồi, tối qua quên cởi trói cho anh ta.

Tôi rụt cổ, giả vờ thản nhiên.

【Hôm qua Tạ Chỉ bị nữ phụ trói cả đêm, chắc hận cô ta chết mất thôi.】
【Ha ha, biểu cảm của nữ phụ cuốn quá trời!】
【Bình tĩnh đi, cô ta là đóa hắc liên hoa chính hiệu mà!】

Tôi vội bước nhanh, sợ ở thêm một giây nữa sẽ bị ánh mắt của hai người đó thiêu sống.

Về đến lớp, tôi ngồi xuống, xoay bút trong tay, đầu óc trống rỗng.
Nghĩ đến mấy dòng chữ vừa hiện ra hôm qua, tôi càng thêm rối.
Nếu Tạ Chỉ thật sự là người thừa kế nhà họ Tạ như “đạn mạc” nói, vậy anh ta đâu phải kiểu người nghèo túng phải vì tiền chữa bệnh cho mẹ mà chấp nhận tôi?
Xem ra, thân thế của anh ta không đơn giản chút nào.

Tôi thở dài, nhớ lại chuyện mình đã làm với anh — đúng là… khó giải quyết thật.
Nghĩ mãi, kết luận vẫn là: vô phương cứu chữa.

Tôi và Tạ Chỉ quen nhau theo cách chẳng khác nào kịch máu chó.
Tôi là cô con gái ruột bị ôm nhầm của nhà họ Tưởng.
Sau khi trở về, tôi phát hiện trong nhà đã sớm có một “Tưởng Minh Châu” — người được nuôi nấng, cưng chiều suốt hơn mười năm qua.

Đời thực không phải tiểu thuyết.
Tưởng Minh Châu không quá xuất sắc, nhưng nhờ được bồi dưỡng từ nhỏ, cô ta tinh thông cầm kỳ thi họa, ăn nói khéo léo, ra dáng thiên kim.
Còn tôi, lớn lên ở một huyện nhỏ xa xôi, kiểu học sinh chỉ biết cắm đầu vào học, ngoài điểm thi ra chẳng có gì nổi bật.

Sau khi về nhà họ Tưởng, ba mẹ tuy muốn bù đắp cho tôi, nhưng thứ họ cho chỉ là phép lịch sự — chứ không phải tình thương.

May mắn là tôi vốn ích kỷ.
Muốn làm gì thì làm, muốn tiêu tiền thì tiêu, chẳng thấy áy náy chút nào.
Tiền đúng là khiến con người vui vẻ hơn nhiều, chỉ tiếc… Tưởng Minh Châu lại luôn tồn tại như cái gai trong mắt tôi, khiến tôi không lúc nào quên rằng mình là “người thừa”.

Vì thế, tôi cố tình chọn cùng trường đại học với cô ta — và cũng tại đây, tôi gặp Tạ Chỉ.
Tạ Chỉ chính là ánh trăng trong lòng Tưởng Minh Châu.
Tôi từng nhiều lần thấy cô ta nhìn anh với ánh mắt ngọt ngào như mật.

Vậy nên, để trả thù, tôi tìm đến anh.
Đúng lúc mẹ anh bị bệnh cần tiền phẫu thuật, tôi ra giá.
Tạ Chỉ im lặng rất lâu, rồi chấp nhận.

Bây giờ nghĩ lại…
Sau này anh ta không trả thù tôi mới là lạ.

Tôi khẽ bĩu môi.
Đáng tiếc, còn chưa chơi đủ cơ mà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.